“Thêm mấy bang phái này,” Hàn Lượng chỉ vào mấy nơi được đăng báo có lưu huỳnh cùng hỏa dược, “Phái ảnh vệ đi qua nhìn chằm chằm, nếu có cơ hội, trực tiếp đi vào làm nằm vùng.”
Phi Ảnh chớp mắt mấy cái, đối với cách dùng từ của Hàn Lượng thật sự không quá thích ứng, đại khái vẫn có thể lý giải. “Công tử ý là phái ảnh vệ đi làm mật thám?”
“A?” Hàn Lượng sửng sốt, nghĩ nghĩ, “Đúng là ý đó!” A! Đối với những từ ngữ cổ đại như thế quả thực không thể thích ứng a!
“Ảnh đã biết, còn phân phó khác sao?”
Hàn Lượng nhìn thiệp mời viền vàng trong tay, “Ưu thế hiện tại của chúng ta là không thương vong người nào, hoàn cảnh xấu là, công lực của Đỉnh Nguyên tổn hao nhiều.” Hàn Lượng trầm ngâm một lát,”Phi Ảnh, ngươi nói xem có biện pháp thực dụng gì có thể làm cho võ công của ta tiến triển nhanh trong thời gian ngắn không?”
Phi Ảnh nhíu mày suy nghĩ, “Với nội lực của công tử đã có thể xưng là cao thủ đứng đầu, chỉ kém ở phương diện chiêu thức.”
“Ta nói chính là chiêu thức, có chiêu thức nào không rườm rà khó học không?” Hàn Lượng xoa mày, thật sự là đối với những chiêu thức võ công phiền phức này không có cách nào.
“Kỳ thật đối với công phu, đơn giản là chiến thắng địch nhân, chiêu thức cái gì, cũng chỉ là lộ số thôi. Công tử chỉ cần có thể tránh thoát công kích của đối phương, sau đó một kích chế địch, có học chiêu thức hay không, cũng không vội vàng.” Phi Ảnh suy tư một chút, lại bỏ thêm một câu, “Giống như trước đó công tử dùng phi tiêu, nếu như bỏ thêm nội lực thích hợp, có thể biến thành một lợi khí khắc địch.”
“Ta nhớ ra rồi, nhưng ám khí cũng là số lượng có hạn, một chiêu chế địch a…” Hàn Lượng trầm ngâm, “Phi Ảnh, khi nào ngươi có thời gian rảnh, so chiêu với ta đi!”
“Ta?” Phi Ảnh không nghĩ tới Hàn Lượng sẽ tìm mình.
“Không phải ngươi nói là phải tránh thoát công kích của đối phương sao? Ở trong Nghiễm Hàn Cung của chúng ta, còn có ai có tốc độ nhanh hơn ngươi sao?” Hàn Lượng hỏi lại.
“Nếu là trước kia, muốn nói tốc độ nhanh nhất, phải là chủ tử. Hiện nay, là công tử ngài.” Phi Ảnh ăn ngay nói thật, nhưng lời này nghe vào trong tai Hàn Lượng cũng thực chói tai.
“Ta? Ha…Ta chỉ là một cây gỗ mục mà thôi, có thể làm gì? Cho nên mới muốn tìm ngươi luyện a!” Hàn Lượng tự giễu.
“Sao lại không tìm ta?” Tiếng cười khẽ của Lục Đỉnh Nguyên từ trong phòng truyền ra.
“Ồn đến ngươi?” Hàn Lượng nghe được Lục Đỉnh Nguyên tỉnh, dẫn Phi Ảnh vào phòng.
“Vừa lúc, ngươi nhìn xem thứ này.” Hàn Lượng vào phòng, thắp sáng nến, đưa thứ trong tay cho Lục Đỉnh Nguyên.
Lục Đỉnh Nguyên đã muốn đứng dậy, cầm lấy thứ Hàn Lượng đưa rồi đọc lướt qua, sau đó ném qua một bên, “Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, việc này cần gì gấp gáp. Nhưng việc luyện công của ngươi, chúng ta cẩn thận bàn lại.” Trong lúc nói chuyện, Hàn Lượng đã đem ngoại bào cùng giày ăn mặc chỉnh tề cho Lục Đỉnh Nguyên, cũng không để ý Phi Ảnh ở một bên nhìn, biết những năm gần đây, phỏng chừng Phi Ảnh không ít xem Lục Đỉnh Nguyên thay quần áo, hiện tại hắn để ý việc này không tránh khỏi có chút hẹp hòi, nói thế nào Lục Đỉnh Nguyên cũng đã là người của hắn.
Ngược là Phi Ảnh lần đầu tiên thấy Hàn Lượng mặc áo mang giày cho Lục Đỉnh Nguyên, xấu hổ đưa mắt sang chỗ khác.
Lúc trước khi Hàn Lượng chưa đến đây, đều là do Tiểu Hà Tử hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên tắm rửa thay quần áo hay những chuyện linh *** khác, hắn ỷ vào công lực của mình, tất nhiên là ẩn ở một nơi bí mật gần đó không thiếu nhìn lén vài lần. Nhưng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ giúp người khác làm loại chuyện này, nay xem Hàn Lượng làm tự nhiên như vậy, biết ở phương diện này, chính mình lại thua một hồi rồi. Nguyên lai hắn cũng không cho rằng mình yêu ít hơn, thậm chí cảm thấy trên đời này mình là người yêu Lục Đỉnh Nguyên nhất, nhưng từ sau khi Hàn Lượng đến, mỗi lần đều luôn có biện pháp làm cho hắn mặc cảm.