Người ngồi phía trên, vị chân long thiên tử này cuối cùng không còn hứng thú tìm hoan mua vui nữa, khuôn mặt đầy mỡ vô cùng phiền muộn nói với Liên Thập Cửu.
“Trẫm tính phái Trương Tư Trung đi áp vận lương thảo, thử xem hắn có quan hệ với đám người ở quan ngoại hay không. Nhưng trẫm cực kỳ không yên tâm hắn. Ngươi cùng Trương Tư Trung áp vận lương thảo vận đến Gia Hưng quan đi. Trên đường đi, nhớ phải cẩn thận quan sát hành tung của hắn, chỉ cần hắn có tâm làm phản, chuẩn ngươi gϊếŧ người ngay tại chỗ.”
Đây là kết luận hắn đưa ra sau khi mưu tính kỹ càng.
Để Trương Tư trung đến Gia Hưng, lại sắp thêm tâm phúc của mình vào, quyết định hoàn mỹ cỡ nào.
Hắn có chút kính nể chính mình.
Nhưng mà ngươi này tự mình thưởng thức, Liên gia lại không đáp ứng, trả lời.
Hắn ngồi ở Lưu Lăng ban cho trên chỗ ngồi nhấp một ngụm trà xanh.
“Uống trà quen dùng nước kinh thành, nước bên đó tư vị không ngon bằng.”
Lời này còn không rõ sao? Rõ ràng là cự tuyệt.
Lưu Lăng gõ long án hai lần, càng thêm cảm thấy lựa chon của mình lần này chính là Liên gia.
Người ngồi trên cao thường có một bệnh chung, đó chính là lòng nghi ngờ rất nặng, bất luận là minh quân hay hôn quân đều thích suy đoán tâm tư hạ thần.
Quả thật Lưu Lăng là đống cứt chó không đứng dậy nổi, ngoại trừ làm mấy chuyện bốc mùi hôi hám, thì không có chút bản lĩnh nào.
Nhưng hắn vẫn thích nghiền ngẫm, thích suy nghĩ, thích cầm quyển sách ‘lấy cái gì cứu vớt con, để con có thể (bùn loãng) trát lên tường’ của nương hắn trước khi chết hao hết tâm tư để lại cho hắn, đọc nó suốt đêm.
Có thể áp dụng được mấy chữ to, lương thần thiện dụng, gian thần bất dụng.
Liên gia đứng trung lập, tất nhiên chính là lương thần.
Giống như lúc này, hắn tin tưởng không chút nghi ngờ cảm thấy, loại chuyện không nịnh nọt xin làm việc khổ sai, không muốn đi chính là hắn không hai lòng, hoặc là lười có hai lòng. Người muốn đi, chắc chắn là trong lòng có quỷ.
Liên gia chính là lười đến có hai lòng.
Vì thế hắn thấm thía, hòa ái dễ gần nhìn Liên Thập Cửu nói.
“Trước mắt triều đình đang hết người dùng, con rể Trương Tư Trung lại là tướng giỏi, Thiên Khải năm mười sáu còn lập chiến công, có tài trong hành quân đánh giặc. Ngươi cũng biết chúng ta quân đội Đại Yển chúng ta, đa số đều là phí bạc cho đám con cháu thế gia. Để đám người đó đánh giặc, còn chưa ra khỏi thành đã ầm ầm kêu khổ, nếu lần này có thể xác định Trương Tư Trung an phận, Trần Văn Nghiễm có thể trở thành phụ tá đắc lực của Bàng Viêm.”
Tục ngữ nói nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ.
Thật sự đến khi dụng binh mới phát hiện, binh có thể sử dụng, càng đến lúc mấu chốt càng không đủ dùng.
Liên đại nhân nghe xong yên lặng thổi mạnh chén trà.
“Vi thần là văn nhân, đến địa phương như vậy không thích hợp? Bệ hạ vẫn nên chọn một võ tướng đi sẽ tốt hơn.”
Thời tiết gió lớn gió to gào thét, không tốt để dưỡng người.
Lưu Lăng vừa nghe lời này liền không cao hứng.
Văn nhân không đến được địa phương như vậy.
Tay Liên Thập Cửu dính ít máu sao? Còn thích làm ra vẻ, đơn giản chính là không muốn tham gia vào thôi.
Toàn bộ Liên gia đều là cái đức hạnh này, còn chê ta cấp ít thứ tốt sao? Liên Dụ đã sớm cáo nghỉ bệnh, nằm ở trên giường hừ hừ, miệng cắn hạt dưa nhân nói mình già rồi không dậy nổi.
Phóng mắt khắp triều đình, trong hai năm này, Liên gia bọn họ được lòng hắn nhất. Việc này đổi lại để bất kì ai trong triều đi, hắn đều không yên tâm.
Tay Lưu Lăng gõ thêm vài cái, lạnh mặt nói.
“Không đi cũng phải đi, đây là thánh chỉ.”
Dù sao hắn đã định rồi.
Liên đại nhân nhíu mày suy nghĩ sâu xa, rất vô tội nói.
“Nếu Trương Tư Trung thật sự làm phản, vi thần chẳng phải chết oan uổng?”
Bên kia đều có người của ‘hắn’.
“Vậy ngươi dẫn theo cấm vệ Hộ Bộ đi cùng đi!!”
Lưu Lăng nổi giận đùng đùng từ trên long ỷ đứng lên.
“Nhiều người đi cùng làm viện quân như vậy đủ rồi chứ, còn sợ không trị được một mình Trương Tư Trung?”
.... Kia đương nhiên là, trị được.
Liên đại nhân gần như không thể nhìn thấy cong cong khóe môi, khom người đáp.
“Bệ hạ anh minh.”
*
Khi Liên đại nhân từ hoàng cung đi ra, bước chân càng nặng thêm.
Vẻ mặt ôn nhuận, thần sắc như thường, nhưng lại không mấy vui vẻ.
Một chúng triều thần sôi nổi nói nhỏ, chuyện xúi quẩy đều rơi xuống đầu Liên gia. Liên thị lang quen sống trong nhung lụa, đương nhiên không muốn đến nơi binh hoang mã loạn như vậy.
Cho đến khi ngồi trên nhuyễn kiệu, đến trước Liên phủ, sắc mặt Liên đại nhân vẫn không tốt. Mọi người chỉ nói hắn tâm tình không tốt, bất luận trong lòng nghĩ như vậy hay không, đều sôi nổi chắp tay trấn an.
Liên đại nhân cũng tùy ý, đón nhận ánh mắt thương hại của mọi người, không ngại tự mình biểu tình bi thương một chút, trầm mặc đáp lại.
Nhưng mà, điều người khác không biết chính là, ngay khi Liên gia bước vào phủ đệ nhà mình, tại một khắc cửa lớn Liên phủ đóng lại.
Người này liền bắt đầu đắc chí.
“Đồ đạc đã thu dọn xong chưa? Động tác nhanh một chút, nhưng phải cẩn thận.”
“Cái hộp kia đựng bánh hoa quế cùng bánh hạnh nhân sao? Không phải đã nói với các ngươi phải chia thành hai hộp sao?”
Sơ Nhị không thích đồ ăn để lẫn với nhau.
“Bánh xốp phải cho nhân đào, so với nhân hạch đào (óc chó) vị ngon hơn.”
Chiêu Tài mặt ủ mày ê nhìn chủ tử nhà mình hưng phấn quá độ.
“Nhưng đại nhân... Ngài mang theo mấy thứ này, cho dù có tách ra, đến Gia Hưng quan thì cũng bị mọc tóc luôn rồi?”
Đường đi nói ít cũng mất nửa tháng, trời hè nóng oi bức hè chẳng lẽ muốn kiếm ít nấm sao?
Liên đại nhân nghe xong dừng lại, nhưng cũng không bận tâm nhiều lắm.
“Vậy đưa đầu bếp đi theo, đến nơi đó rồi làm.”
“.... Vâng.”
“Bình phong Đông Tấn hôm kia ta mua mang theo chưa?”
“Mang... Mang theo.”
“Con mèo ta mua cho Sơ Nhị chơi đâu?”
Chiêu Tài cảm thấy mình sắp khóc rồi.
“........ Chủ tử, mấy thứ kia không mang được.”
Nào có ai đi áp vận lương thảo mang theo mèo đi? Tâm tư muốn dỗ tức phụ cũng không cần phải phô trương đến mức này chứ.
Liên Thập Cửu cân nhắc một lúc, cảm thấy Chiêu Tài nói có mấy phần đạo lý, đã được khai sáng nói.
“Vậy mấy bộ quần áo cùng giày may cho Sơ Nhị đã chuẩn bị rồi chứ? Cẩn thận đừng làm nhăn.”
!!!!!!
Lần đầu tiên, Chiêu Tài thật sự không chịu đựng được nữa.
Nhưng nói đến quần áo.
“Ngài mấy năm nay, gần như cách hai ngày đều sẽ chạy ra ngoài chọn nguyên liệu một lần, năm ngày lại may quần áo màu sắc và hoa văn khác nhau, quần áo có thể chất lên xe hay không là cả một vấn đề. Lại nói đến giày, xếp vào chung một chỗ phải mất một cái rương, chúng ta còn phải chiến đấu, không phải du sơn ngoạn thủy, sao có thể mang bao nhiêu đồ vật như vậy.”
Trương Tư Trung không cần giải quyết?
Khúc ngoặt đường núi bỗng thay đổi, vạn nhất khiến Bàng Viêm sinh lòng nghi ngờ thì phải xử lý như thế nào? Ngài không suy xét sao?!!
Chiêu Tài đối với sự phân phó của Liên Thập Cửu chưa bao giờ phản ứng kịch liệt như vậy, lần này không thể nghi ngờ là vô cùng nóng nảy.
Lần này hành trình đến Gia Hưng quan còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ dẫn đến khả năng bại lộ.
Vị tiểu gia này thì ngược lại, hoàn toàn đặt hết tâm tư của mình vào việc dỗ tức phụ.
Mọi việc đều cần phải lấy đại cục làm trọng? Được chứ?!!
Chiêu Tài khuyên can một phen, cuối cùng khiến Liên gia tỉnh ngộ rất nhiều. Trầm mặt đứng ở tại chỗ thật lâu, gian nan chỉ vào đôi vòng tay ngọc bích, bước đi nói.
“Vậy không mang theo đôi vòng này.”
Σ( ° △ °|||)︴!!!!!!
*
Chiêu Tài bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, Tiến Bảo vội đến nói không nên lời, các tiểu ca sát thủ đường đường chính chính suýt nữa bởi vì đống đồ thượng vàng hạ cám này mà mệt đến đầu rơi máu chảy.
Tiểu Xuân đứng dưới ánh mặt trời ngầm gãi đầu, nói với chủ tử đang ngồi hóng mát ở một bên.
“Mang ~ quà cũng vô dụng. Nô, nô tỳ thấy phu nhân lần này vô cùng ~ tức giận, không ~ muốn quan tâm ngài.”
Lời tuy nói đứt quãng, lắp bắp, nhưng xác thật là có lý.
Suốt hai năm không liên lạc, bây giờ gặp mặt dỗ dành, dễ như vậy sao?
Liên Tiểu Gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, hoàn toàn không có ý muốn trả lời, vùi đầu móc từ trong ngực ra một quyển sách vừa đi vừa đọc vào trong nhà.
Tiểu Xuân đứng ở trong sân ngơ ngác nhìn bóng dáng tiêu sái của chủ tử nhà mình hỏi Chiêu Tài.
“.... Này ~ tự đắc lớn đến bao nhiêu chứ? Cư ~ nhiên còn có hứng thú đọc sách đâu? Chẳng lẽ là lòng ~ nắm chắc?”
Tự tin thiếu phu nhân sau khi nhìn thấy hắn sẽ không phát giận?
Chiêu Tài hiếm khi thần sắc thâm trầm, trong ánh mắt thế nhưng cũng hiện ra vài phần đau thương.
“Hắn không xem, khả năng trong lòng càng không chắc hơn.”
Nhìn là nắm chắc?
“.... Này ~ xem, sách gì?”
Chiêu Tài nhấp môi.
“‘Những điều ngươi chưa biết về cách dỗ lão bà’ tác giả: Hố Hóa Áng.”
“!!!!”
Hơn nữa quyển này có một bộ, gồm có ‘lão bà muốn gϊếŧ ngươi’, ‘cuộc sống quỳ bàn giặt, làm bạn với chén bát’ cùng với ‘làm thế nào để nhổ cỏ tận gốc tiểu tam’.
Trong đó quyển cuối cùng chính là chân ái của Liên gia, hai năm qua đa số thời gian nghiêm túc nghiên đọc quyển này.
“Vậy... Hiệu ~ quả như thế nào?”
Nói xong lời này, Tiểu Xuân cùng Chiêu Tài không khỏi liếc nhau, đều nhìn thấy năm chữ trong mắt lẫn nhau.
‘Thực hành thì mới biết.’
Bọn họ không quan tâm thoại bản của Hố Hóa Áng, bọn họ chỉ thuần túy muốn nhìn thấy bộ dáng chủ tử nhà mình ăn mệt thôi.
Cho nên đôi khi, xây dựng tốt quần chúng cơ sở thật sự rất quan trọng.
*
Một khi chiến tranh bắt đầu, bất luận thành hay bại thì kiếm đều dính máu.
Trận chiến ở quan khẩu Gia Hưng đã giằng co hơn một tháng, trong lúc này Bàng Viêm cũng lợi dụng ưu thế phòng thủ để tiến hành mấy trận đánh bất ngờ, hai bên trận doanh đều mệt mỏi đến cực điểm, lương thảo đã không còn đủ.
Một ngày này, Ninh Sơ Nhị cùng bá tánh từ trên núi trở về, hái được rất nhiều rau dại, cũng mệt đến cả người không còn chút sức lực.
Lương thực của bọn họ cung cấp không đủ, vì để các tướng sĩ có thể ăn cơm no, chỉ có thể dùng phương pháp này.
Gia Hưng quan là một trạm kiểm soát, nếu muốn đánh vào thượng kinh nhất định phải đi qua đây, chỉ cần có thể bình an vượt qua chỗ này, nhất định có thể bắt được rồng.
Trong quân trướng truyền đến tiếng tranh luận gay gắt, đối phó với tướng lĩnh có kinh nghiệm dày dặn như Bàng Viêm tuyệt đối không thể khinh thường.
Nếu nói ở trong triều đình, Bàng Viêm là kẻ khờ ăn no chờ chết, thì ở trên chiến trường giống như mãnh hổ, có thể đánh bất ngờ, cũng có thể cẩn thận chặt chẽ, là hãn tướng cực kì có thực lực.
Năm đó, Bàng Viêm còn từng là tướng lĩnh dưới trướng Lộc Xương Hầu, nhỏ hơn Nhạc Thâm mười tuổi, nói người này được một tay Nhạc đại tướng quân đề bạt, cũng không kham quá.
Nói đến cùng, hắn vong ân phụ nghĩa. Năm đó Nhạc gia gặp nạn, hắn không nói lời nào, bo bo giữ mình nói năng thận trọng.
Đều nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn hiểu rõ tâm lý chiến đấu của Nhạc gia quân. Năm lần bảy lượt đánh lén, âm thầm tiềm binh bọc đánh, nhưng vẫn không tấn công thế lớn, chỉ muốn lương thảo của Nhạc gia quân khô kiệt.
Trong trướng có rất nhiều quen biết hắn, tướng lĩnh từng có tình nghĩa vào sinh ra tử đều hận đến ngứa răng, nhưng mà dưới tình huống bất lợi với bọn họ như bây giờ, lại không thể nôn nóng.
Mấy miếng đồ ăn xuống bụng, Ninh Sơ Nhị nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của tiểu tướng sĩ.
Đây là tiểu ca đã canh gác ở trên đỉnh núi rất lâu, đột nhiên đi vào nhất định có tin tức quan trọng.
Quả nhiên, tiểu tướng sĩ còn chưa uống xong chén nước đã vội vàng nói.
“Tướng quân không tốt. Triều đình bên kia mang lương thảo đến đây, nhìn ra ít nhất có thể kéo dài nửa năm, còn mang theo một quân đội tinh nhuệ không rõ thân phận.”
Trong trướng, mấy tướng lĩnh nghe vậy sắc mặt đều có chút khó coi.
Rốt cuộc ở thời điểm mấu chốt này, cung cấp lương thảo cùng quân nhu là chìa khoá để thắng được trận đánh ác liệt này.
Ninh tướng quân lại rất bình tĩnh, nhai đồ ăn khô khốc hỏi.
“Có biết lần này người vận chuyển lương thảo là ai không?”
Tiểu tướng sĩ không biết nhiều lắm chuyện về Ninh gia, ngơ ngác cất cao giọng nói.
“Là hữu tướng Trương Tư Trung cùng phò mã gia Liên Thập Cửu.”
Lời nói vừa nói xong đã nghe được tiếng đồ vật rơi xuống.
Chén, vỡ.