Liên Thập Cửu nhắm hai mắt hưởng thụ sự hầu hạ này, khớp xương tay rõ ràng giống như ma khí tóm chặt lấy nàng, chỉ muốn nàng thuận theo động tác vuốt v3 kịch liệt của mình hơn chút.
Từ trán đến cổ, đến nửa thân ngực trần, Liên Thập Cửu chỉ cảm thấy mỗi một chỗ lỗ chân lông trên cơ thể đều đang kêu gào muốn nhiều hơn.
Trong lòng tiểu nhân nhi trong ngực không được tự nhiên bỗng nhúc nhích, nhỏ giọng nói.
"Ta, sai người mang nước đến cho chàng tắm gội."
Tư vị nhớp nháp mướt mồ hôi, tất nhiên là không dễ chịu.
Tuy nói hai người thành thân đã lâu, nhưng nói ra lời này cũng có chút ngượng ngùng.
Ninh Sơ Nhị nói xong liền xoay mặt, nhưng tầm mắt nóng rực bên cạnh vẫn không ngừng theo sát mình, đến cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
"Muốn tắm, vậy nàng bồi ta sao?"
Nàng cắn môi tức giận liếc hắn một cái, xụ mặt nói.
"Nước lạnh có phải tốt hơn hay không?"
Gió đêm chậm rãi thổi đến, mang theo tiếng lá cây xào xạc bên ngoài phòng, nhiễu loạn gian phòng yên tĩnh, vô cớ gây ra kích động.
Liên đại nhân cười như không cười cong môi, cánh tay dài duỗi ra ném nàng trên giường.
"Nàng càng tốt hơn."
Nỉ non như vậy, hắn không nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Hắn đã sớm muốn làm như vậy, từ buổi chiều khi mới vào phòng.
Chỉ là Ninh Sơ Nhị có tính cách gì, hắn sao lại không biết.
Không nói đến việc hai người không mở lời, tùy tiện lăn khăn trải giường, nhất định sẽ khiến nàng khó chịu. Vạn nhất bực lên, trực tiếp không nói một tiếng rời đi, thì hắn thật sự mất nhiều hơn được.
Bởi vậy hắn cũng chỉ nhẫn nại chờ, chờ người này trở về, sẽ có chỗ cho hắn.
Cho nên nói khi nào nên công thành đoạt đất, khi nào nên lạt mềm buộc chặt, trong lòng vị gia này đều sáng như gương.
Một đêm triền miên này, kéo dài đến tận sáng sớm hôm sau.
Khi ánh nắng đầu xuân chiếu qua song cửa sổ, sương sớm mang theo sự thanh tân độc thuộc về nắng ban mai, chim tước dậy sớm giống như xem náo nhiệt ríu rít nhảy trên cành, như là một hai đòi phải đánh thức người đang ngủ say trong phòng.
Nhưng Ninh Sơ Nhị không phải bị chim chóc bên ngoài đánh thức, mà bị mỗ đại nhân nào đó lăn lộn một đêm vẫn còn thần thái sáng láng lay tỉnh.
Trong ánh nắng ban mai, không thể không thừa nhận, gương mặt tươi cười ôn nhuận có vẻ muốn ăn đòn, cho nên nàng chỉ xoa nhẹ hai mắt, sau đó xoay người đi ngủ tiếp.
Trải qua đêm hôm qua, nàng không còn sức giơ tay chỉ trích hắn là đồ hỗn đản, chỉ hữu khí vô lực nói.
"Ta còn muốn ngủ."
Ninh Sơ Nhị lẩm bẩm một câu mơ hồ không rõ, giơ tay cuộn chăn bọc mình thành quả bóng.
Liên Tiểu Gia thích thú nhìn nàng, ôm cả chăn và nàng vào trong lòng.
"Ta muốn thượng triều."
"Ừm."
Nàng lên tiếng, muốn nói chàng đi thì cứ đi, ý thức lại lâm vào trạng thái hỗn độn. Mơ mơ màng màng gian cảm giác tay hắn xốc chăn lên, cái tay thăm dò vào bên trong, bỗng chốc cả kinh.
"Chàng làm gì đấy?"
Nàng khẩn trương bắt lấy cổ tay hắn, nhìn thấy hắn cười ngả ngớn với nàng.
"Nàng cảm thấy ta muốn làm gì?"
Nếu lại làm tiếp, hắn thì không có vấn đề gì, chỉ sợ vật nhỏ trong ngực này muốn xù lông.
Ninh Sơ Nhị đỏ mặt không chịu nói chuyện, liếc xéo hắn một cái, liền thấy hắn chỉ vào bồn tắm cách đó không xa.
"Tắm xong đi ngủ tiếp."
Một đêm ra đầy mồ hôi..., tóm lại không thoải mái.
Hóa ra hắn vẫn chưa đi, là lo nàng tắm rửa bất tiện.
Ninh phủ không phải không có hạ nhân, nhưng Ninh Sơ Nhị bây giờ... Xác thật hơi xấu hổ nếu gọi người vào hầu hạ.
Nàng vốn định sau khi hắn đi, tự mình bò dậy.
Nhưng nếu hắn nói, nàng cũng đỏ mặt gật gật đầu.
Sau bình phong lúc, ước trong bồn vẫn còn ấm. Liên Thập Cửu cũng thử nhiệt độ nước, xoay người trở lại, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng.
Ninh Sơ Nhị cả người lười nhác, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi buồn ngủ, vào thùng còn ngủ gà ngủ gật.
Liên đại nhân lần này hiếm khi chiếm được tiện nghi, ôn nhu vén lên tóc dài của nàng lên tay.
Nói thật, Liên gia thật sự không thích hợp hầu hạ người, toàn bộ quá trình thủ pháp vụng về giống như hài tử, nhưng sức tay mềm nhẹ lộ ra sủng nịch.
Hắn nói.
"Ta bận chuyện trong triều, buổi tối chắc sẽ không qua.... Nàng phải tự chăm sóc cho mình, đừng nghĩ loạn khi ta không có ở đây."
"Chuyện của Trình Nguyên, không dễ giải quyết như vậy, dù sao cũng có mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm."
Nàng cúi đầu nhìn cánh hoa trên mặt nước, đáy lòng đau xót vô cớ.
Nàng không muốn hỏi hắn, nếu đến ngày đó hắn thật sự nghênh thú Trình Nguyên hay không, chỉ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn.
"Ta không sợ. Chỉ hy vọng chàng đáp ứng ta, bất luận thời điểm nào, bất luận xảy ra chuyện gì, ta và chàng đều cùng nhau gánh vác."
Nàng không muốn hắn chiến đấu một mình.
Hắn vẫn luôn mỉm cười nhìn nàng, nhìn thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
"Đồ ngốc. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
Bọn họ chỉ là, tạm thời tách ra mà thôi.
*
Liên đại nhân một đêm xuân phong, tất nhiên là vô cùng thoải mái, ngay cả lúc lâm triều cũng vẫn đắm mình trong dư vị ngọt ngào. Miệng luôn mỉm cười, đối với đồng liêu trong triều ôn nhuận hơn không ít.
Tuy nói vị tổ tông sống này ngày thường cũng "hiền lành", nhưng thần sắc giống như bây giờ thì thật sự hiếm thấy.
Từ lúc Thánh Thượng tứ hôn, triều thần trong triều muốn nịnh bợ hắn nhiều đếm không xuể, thấy hôm nay đúng lúc có cơ hội, nói lời lấy lòng nói càng thêm êm tai.
Trong đó, quan ngũ phẩm Hàn Lâm Viện hầu giảng Viên Thiệu Kiệt ân cần nhất.
Ngươi nói người này là muốn thăng quan phát tài, có ý định nịnh bợ?
Thật ra là không.
Nói đến vị tiểu ca diện mạo không tính xuất sắc này, thật ra có chút chuyện xưa. Trước đó, người này vốn là con cháu xuất thân thế gia, tổ tiên cũng từng là quan văn chính tam phẩm ở kinh thành, hắn cũng từng sống cuộc sống công tử.
Chỉ tiếc năm Viên Thiệu Kiệt mười chín tuổi, phụ thân tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh của hắn bất mãn tác phong xa hoa dâʍ dật của Thánh Thượng, đầu nóng lên chống đối vài câu trên đại điện, cho nên bị cách chức.
Viên Thiệu Kiệt thiếu niên thất ý (chán nản, mất hy vọng), làm không biết bao nhiêu bài thơ ở quê nhà Bình Hương, rưng rưng nước mắt thắt cổ cho rằng tiền đồ của mình đã chấm hết.
Sau đó, mẫu thân hắn nghĩ cách nhét bạc vào cung, để Viên Thiệu kiệt trở lại kinh thành. Chức quan không lớn, khó khăn lắm mới lên chức quan ngũ phẩm hầu giảng, nhưng lại không có thực quyền, suốt ngày hầu hạ mấy lão gia hỏa ở Hàn Lâm Viện làm việc sao chép.
Kẻ sống mơ màng hồ đồ như vậy, đương nhiên không có liên quan gì đến Liên gia. Nhưng người này, lại có một đoạn chuyện cũ không muốn người khác biết đến với Trình Nguyên huyện chúa
Chuyện xưa cũng không có nhiều tình chàng ý thϊếp, đơn giản khi đó Thái Hậu nương nương vừa mất, Trình Nguyên không còn được hoàng thất nể trọng, cho nên nóng muốn tìm cây đại thụ để dựa vào.
Mà lúc ấy thân là nhi tử của quan to tam phẩm Viên Thiệu Kiệt, trở thành cây đại thụ mà Trình Nguyên thấy có thể trèo lên.
Người trong triều, có ai không phải gió chiều nào theo chiều ấy. Tên tuổi Trình Nguyên khi đó cũng không dễ nghe, không mấy ai coi trọng vị huyện chúa không có thân phận chính thức này.
Trình Nguyên thấy không thể trông cậy vào quan lại chính nhị phẩm trở lên, đương nhiên đem tầm ngắm hướng đến quan văn tam phẩm.
Cha Viên Thiệu Kiệt là Tông Nhân Phủ phủ thừa, luận gia thế tài lực đều không tính quá kém. Trình Nguyên cũng coi như tạm chấp nhận, quăng túi tiền ngọc bội mấy lần, gạo nấu thành cơm một lần, không mất nhiều công sức đã câu được con rùa vàng Viên Thiệu Kiệt.
Nào nghĩ đến trời mưa gió thất thường, người có sớm tối họa phúc, cơm này vừa mới nấu chín, lão hồ đồ Viên Phong kia đã bị biếm quan.
Trình Nguyên bực bội, không biết đã ném vỡ bao nhiêu cái chén, mắng Viên Phong bao nhiêu lần là đồ hỗn trướng.
Nhưng cho dù bực bội, chuyện này cũng ván đã đóng thuyền, nước đã đổ đi thì thì không thể lấy lại giống như việc phá thân.
Phải nói chúng ta Trình Nguyên huyện chúa cũng là người nghĩ thoáng, cho dù có trở thành gái lỡ thì, cũng tuyệt đối không đi theo Viên Thiệu Kiệt về nông thôn.
Dứt khoát đem tình ti một trảm (chém đứt sợi dây tình yêu), từ đây Viêu lang thành người qua đường.
"Viên lang" trong quá khứ cũng thành người không liên quan.
Đáng tiếc Viên Thiệu Kiệt lại là kẻ si tình, khóc nháo đòi người nhà mua cho mình chức quan để trở lại kinh thành, cũng là muốn nhìn Trình Nguyên thêm mấy lần.
Lúc trước Thánh Thượng tứ hôn, tiểu ca này càng hay chạy đến tửu quán uống rượu mua say, vừa vặn đến cửa hàng của Liên gia chúng ta.
Phải nói kinh thành thật là "nhỏ" a, muốn tìm mấy cửa hàng không phải do Liên gia mở cũng không dễ dàng.
Liên đại nhân tính toán mọi việc, biết không thể không tiếp khách nhân đến cửa.
Cho nên tối hôm qua, Liên Tiểu Gia nằm trên giường tức phụ mình cũng không quên phân phó Chiêu Tài, ném Viên Thiệu Kiệt qua tường phủ tướng quân, đưa đến phòng Trình Nguyên.
Đây chính là đại lễ, không thua gì tình cảm Thiên Sơn Đồng Lão đưa tiểu hòa thượng Hư Trúc cho Mộng Cô*.
*: Thiên Sơn Đồng Lão, Hư Trúc, Mộng Cô: nhân vật trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.
"Vì lòng nhân từ Hư Trúc đã giải cứu một cô bé từ Quần Tiên Đại hội mà không biết đó chính là Thiên Sơn Đồng Lão khét tiếng tàn ác. Được Đồng Lão cưỡng ép học võ công thượng thừa, học phép thi triển và hoá giải Sinh Tử Phù và cũng bị ép phá rất nhiều giới. Thiên Sơn Đồng Lão bắt Hư Trúc mang đến hầm chứa nước đá của nước Tây Hạ nhằm trốn tránh Lý Thu Thủy, Hư Trúc bị Đồng Lão bắt ép phá sắc giới, chung đụng với 1 cô gái không rõ mặt mà chàng đặt tên là Mộng Cô - thực ra là công chúa Tây Hạ." – trích Wikipedia.