Chương 23: Phiền muộn tuổi thiếu niên
Phong đại cốc chủ bị giai nhân lạnh lùng trừng mắt, sớm đã là chuyện thường tình như ăn cơm.
Cho nên biểu tình trên mặt quả nhiên không chút gợn sóng, bộ dáng rất không biết xấu hổ.
Chỉ khi nhìn về phía Liên Thập Cửu…
Hắn cười ôn nhuận.
“Liên đại nhân không phải đã hoà ly với Phụng nhi rồi sao? Tùy ý xuất nhập ở Ninh gia, chỉ sợ là không ổn lắm.”
Hắn cố ý gọi tên tự của Sơ Nhị, để biểu hiện sự thân mật của hai người.
Liên Thập Cửu lại chưa bao giờ buồn bực vì nó.
“Bản quan cũng cảm thấy không ổn. Chỉ là Sơ Nhị là nương của Liên Tiểu Thú, Sơ Nhất lại là đồng liêu với bản quan. Nếu muốn phủi sạch tầng quan hệ này, cũng không dễ dàng như vậy.”
Hắn vẫn gọi nàng Sơ Nhị, nhưng lại khoác lên hai cái mũ mẫu tử thân tình cùng “đồng liêu”.
“Liên đại nhân từ trước đến nay là người phóng khoáng, bây giờ ngược lại quan tâm như vậy.”
Phong Sầm vuốt tay áo, dịch chuyển tầm mắt đến Ninh Sơ Nhị.
“Phụng nhi đứng ngốc ở đó làm gì, còn không nhanh mang trà lên?”
Nghiễm nhiên bày ra tư thế chủ nhà.
Liên Thập Cửu mím môi không nói, hàng mi dài dưới đáy mắt không có một tia ý cười.
Ninh Sơ Nhị ban đầu có chút ngẩn người, nghe thấy Phong Sầm gọi nàng, mới phục hồi tinh thần lại.
Vào ngày trời đông giá rét, cũng chưa bưng cho người ta chén trà nóng. Đang lúc quay người định đi đến phòng phía tây, lại bị Liên Thập Cửu gọi lại.
“Dùng ấm trà sứ men xanh, pha cùng rễ cây mục vân, trà phải...”
“Trà phải rửa qua ba lần, đến khi mùi thơm bay ra mới đậy nắp, ta biết rồi.”
Ninh Sơ Nhị bắt chuyện hết sức tự nhiên, xoay người rời đi.
Trong lòng còn oán trách, người này vẫn nhiều tật xấu như trước vậy.
Cũng không để ý tới, bởi vì lời nói kia của nàng, mặt mày Liên Thập Cửu nhu hòa đi rất nhiều, còn Phong Sầm nhướng mày lên.
Một bộ ấm trà sứ men xanh in hình cá trong hồ sen, hai chén trà được rót ra, mùi trà thơm bay khắp bốn phía.
Ninh Sơ Nhị vừa đặt khay gỗ xuống, thu được hai ánh nhìn chăm chú.
Phong Sầm một tay chống cằm, nói với nàng.
“Liên đại nhân đã lâu không đến, mời hắn dùng trà trước đi.”
Liên Thập Cửu sống chết mặc bay, ngoài miệng thì chưa nói gì, chỉ dùng mắt nhìn chằm chằm Ninh Sơ Nhị.
Hai chén trà, một đôi tay, nhưng không có đạo lý một tay bưng một chén trà.
Ninh Sơ Nhị đơn giản cầm một cái chén không, tự rót cho mình một chén.
“Trong phủ chúng ta không có nha hoàn, làm phiền hai vị tự mình hầu hạ mình đi.
Bây giờ thì không nên đắc tội ai.
Trong đại sảnh đang đốt lò, lửa cũng cháy rất lớn, nhưng lại không thể nào làm nóng bầu không khí.
Hai vị gia trong phòng, hai mặt đối diện, cuối cùng nhìn nhau cười.
Ninh Sơ Nhị chà xát cánh tay, vô cớ cảm thấy trong phòng lạnh hơn rất nhiều.
Phong cốc chủ nói: “Tại hạ còn chưa dùng cơm xong, Liên đại nhân lại không phải người ngoài, Phong mỗ vậy không câu nệ nữa.”
Nói như vậy, cũng tự xới cho mình thêm bát cơm.
Hắn đương nhiên nhìn không vừa mắt Liên Thập Cửu, không chỉ bởi vì hắn là tình địch của mình, mà còn bởi vì lông mày của hắn đẹp hơn so với mình.
Mà Ninh Sơ Nhị lúc trước lấy lý do để cự tuyệt hắn chính là:
“A Sầm, nương ta nói người lông mày thưa không dễ sinh nở. Lông mày Liên Thập Cửu dày hơn ngươi, cho nên....”
Hắn Phong Đại cốc chủ, từ khi bảy tuổi đã đi theo Bách cốc lão nhân học thuật huyền hoàng, lần đầu nghe nói lông mày thưa sẽ ảnh hưởng đến sinh nở.
Còn nữa, loại chuyện sinh nở này, hắn có thể sinh được sao?
Bởi vì một câu cự tuyệt tàn nhẫn này, hắn đã vẽ mòn bao nhiêu cây bút hoa mày.
Đây là nỗi phiền muộn thời thiếu niên, tất nhiên là không thể để lộ trước mặt Liên Thập Cửu.
Cho nên cách Phong cốc chủ phát tiết chính là, tận hết sức lực chọc tức hắn.
“Tay nghề Phụng nhi vẫn luôn tốt, chỉ tiếc Liên đại nhân đến không khéo chút nào, đồ ăn đã gần hết.”
Ninh Sơ Nhị không nghĩ đến Phong Sầm thật sự muốn ăn, vội vàng ngăn lại.
“Ăn ít một chút đi.
Đây đã là bát thứ ba.
Phong Sầm vốn tức giận nhìn Liên Thập Cửu, không đề phòng bị Ninh Sơ Nhị tiến lên giành bát, oán trách nói.
“Bữa cơm này đáng giá mấy đồng? Ăn cũng không cho ta ăn?”
“Ai so đo với huynh chuyện này.”
Ninh Sơ Nhị nhìn cái đức hạnh thối của hắn, thật sự dở khóc dở cười.
“Dạ dày của ngươi có thể ăn đồ lạnh sao? Đến lúc phát bệnh, lại ồn ào khiến một đám người chịu tội cùng huynh.”
Phong Sầm cảm thấy, loại chuyện ồn ào này, vốn dĩ chính là diễn xuất của cô nương gia, đường đường một cốc chủ còn làm chuyện như vậy sự, phần nhiều là làm ra vẻ.
“Ta mới không có đâu.”
Hắn lúc khi mười ba tuổi, từng ở Ninh gia một đoạn thời gian, chuyện làm nũng chơi xấu Ninh Sơ Nhị càng là chuyện thường ngày.
Nhưng một màn này ở trong mắt người khác, càng giống tình thú giữa đôi phu thê, có vẻ chói mắt dị thường.
Ninh gia Tiểu Nhị là kẻ ngốc, nhìn không ra bao nhiêu, Phong Sầm lại nhìn ra Liên Tiểu Gia không thoải mái. Khóe miệng cong lên, càng cười càng tươi.
“Phụng nhi nói không ăn vậy không ăn, chỉ tiếc đồ ăn do tự tay muội xuống bếp làm, còn dư lại rất nhiều. Cũng nên tìm người khác ăn…”
Hắn giương mắt liếc nhìn Liên Thập Cửu một cái.
“Liên đại nhân đã dùng cơm chưa? Không bằng để Phụng nhi hâm nóng lại cho ngài, tùy tiện ăn một miếng xem như thế nào?”
Ninh Sơ Nhị cũng không nghĩ nhiều, chớp đôi mắt to, cũng phụ họa hỏi một câu.
“Thập Cửu, chàng đã ăn cơm chưa?”
Cả khuôn mặt Liên Tiểu Gia trầm xuống.
Nhưng Liên đại nhân lăn lê bò lết trên quan trường nhiều năm như vậy, ăn thiệt thòi là loại chuyện hắn là chưa bao giờ chịu.
“Nếu Sơ Nhị làm cho Phong cốc chủ ăn, Liên mỗ đương nhiên không nên đoạt thứ người ta yêu thích.” Hắn cúi đầu chuyển chén trà trong tay, đặt lên trên bàn.
“Thực bổ càng hơn dược bổ. Phong cốc chủ đã thiếu những cái này, vậy ăn nhiều chút đi.”
Trên phố có câu cửa miệng ăn cái gì bổ cái nấy, ăn trứng, bổ còn không phải là...
“Liên Thập Cửu!!”
Phong Sầm vỗ bàn đứng lên, bắt lấy đoản kiếm bên hông bày ra tư thế phải liều mạng.
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, hắn không thể không bảo vệ?
Ninh Sơ Nhị vừa thấy, luống cuống.
Vội vàng tiến lên đi ngăn hắn lại.
“A Sầm, huynh bình tĩnh chút đii.”
Phong cốc chủ tức giận đến mức tay run, chỉ vào Liên Tiểu Gia thản nhiên ngồi uống trà, cả giận nói.
“Rõ ràng là hắn chọc ta trước! Ta sao có thể bình tĩnh? Quả nhiên hắn vẫn quan trọng hơn ta?”
Giương cung bạt kiếm như vậy, dường như mỗi lần gặp mặt đều sẽ có một lần như vậy. Ninh sơ nhị theo thói quen, cũng bất đắc dĩ. Xoay người phân phó Chiêu Tài Tiến Bảo chờ ở ngoài cửa ngăn hắn lại.
Trong quá trình, đương nhiên không thể thiếu một ít đao quang kiếm ảnh, cũng may trong phạm vi có thể khống chế.
Liên Tiểu Gia rầu rĩ uống trà, miệng chiếm thượng phong, nhưng trong lòng lại không thoải mái.
Hắn đương nhiên cũng chướng mắt Phong Sầm.
Nhưng mà hình ảnh như vậy, trong mắt Ninh Sơ Nhị lại có chút ấm áp.
Chính sảnh Ninh phủ, Liên Thập Cửu cúi đầu uống trà.
Sau khi hòa ly, đây là lần đầu tiên hắn bước vào Ninh phủ.
Trong trí nhớ, hắn bồi nàng về nhà mẹ đẻ rất nhiều lần, mỗi lần đến đều mang theo một đống gia cụ quý giá.
Trong phòng, bàn gỗ đàn bát giác, bình phong bằng lụa thêu hình chim hạc. Ngay cả cửa lớn khắc hoa trong phòng nàng, cũng là do tự tay hắn thiết kế.
“Chàng đến, là có chuyện gì sao?”
Nàng hỏi thật cẩn thận, muốn cho hắn ở lại lâu hơn một chút, lại lo lắng có chuyện gì.
Nhưng mà Liên Thập Cửu lại bởi vì câu dò hỏi cực đơn giản này mà cứng đờ.
Bởi vì hắn không biết nói như thế nào cho Ninh Sơ Nhị, chỉ là lúc này đến nha môn đã hơi muộn, cho nên bất giác đi bộ đến cửa lớn Ninh gia.
Cũng may hắn ngửi thấy một cỗ mùi hương hoa đào khó chịu, thậm chí hắn không cần đi vào cũng biết là ai đến.
Nhưng loại chuyện ăn dấm này, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Ninh Sơ Nhị biết.
“Trà đã hơi nguội.”
Hắn nghiêm túc chỉ vào chén trà nói.
Ninh Sơ Nhị rất nhanh đã bưng lên một ấm trà nóng khác.
“Đã sớm chuẩn bị, có muốn mang thêm một cái bếp lò không?”
Liên Thập Cửu sợ lạnh, vừa vào đông là áo lông chồn luôn luôn không rời người. Trước đây nàng không để ý đến những chi tiết này, sau khi hòa li ngược lại biết thêm rất nhiều.
Yêu nhau là chuyện của hai người, mãi đến hiện tại nàng mới hiểu được, là săn sóc lẫn nhau.
Trong mắt Liên Tiểu Gia hiện lên một tia khó hiểu, trầm mặc một hồi lâu mới cầm lấy cái chén, để cho nàng rót.
Bàn tay trắng khẽ nâng, kèm theo mùi hương độc đáo trên cơ thể nàng.
Hắn nhìn bộ dáng điềm tĩnh của nàng, không khỏi duỗi tay vén tóc mái rơi bên má ra sau tai.
Đầu ngón tay ấm áp lơ đãng xẹt qua tai, làm cho hai người đang gần trong gang tấc chấn động.
“Chàng ngày thường… rất ít khi đến đây. Thật sự không có chuyện gì sao?”
Những lời này của Sơ Nhị, thật ra là để hóa giải sự xấu hổ vừa rồi, nhưng Liên Tiểu Gia cũng có chút thất thần, thuận miệng đáp một câu.
“Cái thứ kia buổi tối ở chỗ nào?”
Đây là lời trong lòng hắn.
Phong Sầm nếu muốn ngủ ở Ninh phủ, buổi tối nay hắn khẳng định không ngủ được.
Ninh Sơ nhị cân nhắc một lúc lâu mới phản ứng lại, thứ kia mà trong miệng Liên Thập Cửu là Phong Sầm.
“Hắn đương nhiên là ở...”
“Đến ở trong phủ của ta đi.”
Lời đã nói ra, hắn cũng lười vòng vo, trực tiếp sai người trói Phong Sầm.
Đáng thương cho Phong Đại cốc chủ, tuy có võ nghệ cao cường, nhưng cuối cùng quả bất địch chúng*, bị bọc thành con nhộng nằm ngã xuống đất.
*: ít người không thể chống lại số đông.
“Liên Thập Cửu!! Uổng cho ngươi là mệnh quan triều đình, lại làm chuyện khinh thiện sợ ác, lấy nhiều khi ít?”
Liên đại nhân chậm rãi nhấp một ngụm trà, thần sắc nhàn nhạt nói.
“Quan viên trong triều hiện nay, đa số đều làm hai chuyện mà ngươi vừa nói.”