Lời hài tử nói, vĩnh viễn là lời nói đơn giản nhất thế gian, cũng là cách biểu đạt trắng trợn nhất.
Đôi mắt đen trắng mở to, không chớp mắt nhìn Ninh Sơ Nhị, khiến nàng khó thở.
“Ta…”
Nàng nghẹn lời, dưới cái nhìn chăm chú kia, giống như bất luận lời biện giải nào đều là giả dối.
“Nương bởi vì nãi nãi mới không về nhà sao? Nãi nãi rất thương Tiểu Thú, Tiểu Thú có thể thuyết phục nãi nãi.”
Khuôn mặt nhỏ trước mắt này, vội vàng như vậy. Trong lời nói, còn mang theo chút quật cường cùng hi vọng.
Ngực Ninh Sơ Nhị, giống như bị con dao nhỏ khoét ra máu thịt, đau đớn tột đỉnh.
Nàng không biết nên nói với hài tử những chuyện phức tạp này như thế nào, chỉ có thể run rẩy ôm hắn vào trong lòng ngực, một lần lại một lần trấn an hắn.
“Nương sẽ trở về… Nhất định sẽ trở về.”
Phì Phì lại đột nhiên đẩy nàng ra, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
“Nương gạt người!!
Ninh Sơ Nhị thề, đây là khuôn mặt thương tâm nhất cuộc đời này nàng thấy.
Nước mắt như hạt đậu, trượt dài trên gương mặt Phì Phì.
Nàng thấy hắn cúi đầu tìm kiếm ở bên hông hồi lâu, đôi tay cầm lên một cái túi tiền, khóc không thành tiếng nói.
“Nương, đây là tiền mừng tuổi của Tiểu Thú, cho người hết được không? Người cùng Tiểu Thú về nhà đi.”
Trong nhận thức của hài tử, rất nhiều đồ vật đáng giá trong nhà đều có thể dùng tiền mua được.
Bộ diêu của nãi nãi, đồ cổ của cha.
Cho nên, hắn cũng muốn mua, mua mẹ ruột của mình.
Ninh Sơ Nhị không biết vẻ mặt của mình lúc này như thế nào, chỉ nhìn hai tay nhỏ nâng túi tiền trước mặt, phảng phất giống như bị cái gì hung hăng đâm vào.
“Nương hiện tại, không thể trở về.”
“Vì sao?”
Ninh Sơ Nhị nhìn ánh mắt bi thương của Tiểu Thú, hận không thể hung hăng tát mình hai cái.
Phì Phì muốn một ngôi nhà, muốn cha nương làm bạn. Đây là điều mỗi một hài tử đều nên có được, chuyện đơn giản như vậy nàng một chút cũng không làm được.
“Phì Phì ~.”
Nàng hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, yết hầu lại nghẹn ngào nói không ra lời.
“Nương, hài tử khác đều có nương.”
Rưng rưng nói ra một câu này, Phì Phì liền chạy đi.
Xe ngựa chờ ở ngoài Ninh phủ rất nhanh kéo đi, chỉ còn lại Ninh Sơ Nhị đuổi theo đứng trong gió lạnh, đau đến mức nước mắt cũng không rơi được.
Ninh lão phu nhân chống quải trượng đi vào trong viện, vừa vặn đụng phải một màn này.
Bà đến gần, nếp nhăn mọc lan tràn trên mặt cũng là muôn vàn đau lòng.
“Hài tử, khổ cho con.”
Ninh Sơ Nhị mở to hai mắt nhìn trời, gắt gao nhịn xuống lệ nóng, cố gắng tươi cười nói với Ninh phu nhân.
“Nương, con không có việc gì.”
Sau khi Phì Phì đi rồi, Sơ Nhị nhốt mình ở trong phòng.
Trong phòng còn đốt lò lửa sưởi ấm vì hài tử, khiến thân người ấm áp lên, nhưng lòng nàng lại càng cảm thấy lạnh lẽo.
Cảnh Phì Phì rời đi, giống như một bức quyển trục quanh quẩn ở trước mắt nàng, lặp đi lặp lại.
Nàng không biết diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, cứ như vậy ngồi ở trên ghế nhỏ, lẳng lặng phát ngốc.
Nếu phụ thân trước khi chết, không nói cho nàng tình hình thực tế. Nếu nàng không có quan hệ với người kia, trong hiểu biết của nàng, ông cùng những chiến công vĩ đại mà ông đã lập được trên chiến trường, có phải có rất nhiều chuyện sẽ khác hay không?
“Lộc Xương hầu Nhạc Thâm.”
Nàng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này, dần dần trôi trong dòng suy nghĩ.
Lộc Xương hầu, là nhân vật mọi người ở trà dư tửu hậu cũng không dám nhắc đến.
Nguyên nhân vì, vị Nhạc hầu gia này bị tiên đế lấy tội mưu nghịch ban chết.
Không biết từ khi nào, Nhạc Thâm ở trong lòng bá tánh Đại Yển tồn tại giống như một vị thần.
Quan Đông chiến loạn, chiến dịch Mạc Bắc. 80 vạn cấm quân thiết kỵ Nhạc gia, dưới sự dẫn dắt của ông cùng Võ An tướng quân Trình Vệ Niên dẫn dắt, thế như chẻ tre, làm ngoại tộc nghe tiếng mà sợ vỡ mật.
Vinh sủng vô thượng, thiên tử lễ ngộ.
Nhưng mà anh hùng lợi hại đến đâ, cuối cùng cũng khó thoát hỏi ngờ vực công cao chấn chủ.
Trong một trận hỏa hoạn, người Nhạc gia không một ai may mắn còn sống, chỉ có một gia nô Nhạc Phong lúc ấy liều chết chạy ra ngoài biết, Nhạc gia, còn có một đôi hài tử vừa mới sinh.
Nhạc Thâm không thông minh như Trình Vệ Niên, bởi vì hắn nhìn thấu quân chủ ngu ngốc, không chịu giao ra binh quyền, cho nên dẫn đến họa sát thân.
Nhưng Nhạc Thâm cũng nhìn xa hơn so với Trình Vệ Niên, 80 vạn cấm quân ở quan ngoại, sau khi biết tin hắn chết, thế nhưng toàn bộ biến mất trong một đêm, làm hoàng thất không vui mừng một hồi.
“Sơ Nhị, con cùng Sơ Nhất đều là hài tử của Lộc Xương hầu Nhạc đại nhân. Năm đó Nhạc gia gặp nạn, Nhạc Phong mang theo con chạy khỏi thành không bao lâu thì chết. Ta cùng nương con vừa vặn đi ngang qua lúc ấy, cho nên ôm các con về.”
“Kỳ thật lúc ấy, chúng ta cũng không biết thân phận thật sự của các con. Thẳng đến năm kia thuộc hạ của Nhạc hầu gia tìm đến, ta mới biết được chân tướng.”
“Đương kim Thánh Thượng ngu ngốc, sau khi đăng cơ bắt xây dựng cung điện khắp nơi, không màng đến bá tánh khó khăn. Sau khi con cùng Sơ Nhất làm trung thần, không thể trơ mắt nhìn giang sơn Đại Yển, cứ như vậy bị hủy.”
Lời này, là do cha Ninh Sơ Nhị nói ra trước khi chết.
Nàng ngây ngốc đứng trước giường bệnh, khóc rối tinh rối mù.
Rốt cuộc hiểu rõ, nguyên nhân vì sao mình lớn lên không giống "cha ruột” suốt bao nhiêu năm.
Cũng rốt cuộc đã biết, vì sao ca ca không làm quan cho tốt, “cha” lại vẫn mặc kệ.
Thỉnh tha thứ cho nàng vì phản ứng không có lương tâm này.
Thời điểm được vợ chồng Ninh thị mang về, Sơ Nhị vẫn là hài tử mới sinh nằm trong tã lót. Nhất thời bắt nàng phải lập tức đối mặt với cái chết của cha mẹ ruột, thật sự quá mức khó xử.
Ninh Sơ Nhị khâm phục anh hùng, cũng đau lòng cho cha mẹ ruột, nhưng sự phồn thịnh vinh nhục của đất nước trong miệng Ninh đại nhân, căn bản vượt qua nhận biết trước đây của nàng.
Mối thù gϊếŧ cha không đội trời chung, nhưng người hạ lệnh chém gϊếŧ chính là tiên đế, một người đã tắt thở từ mười năm trước. Thù này, nàng phải tìm ai báo?
Con của hắn?
Chỉ việc hắn mỗi ngày uống đan hoàn Kim thương không ngã, hàng đêm đêm xuân tiết tấu (túng dục quá độ), cũng nhanh sẽ chết.
Hơn nữa
“Cha, chuyện thiên hạ thương sinh liên quan gì ta? Nữ nhi gϊếŧ gà còn run tay.”
Nàng không phải Như Lai Phật Tổ, cũng không phải Tề Thiên Đại Thánh, chuyện duy nhất am hiểu chính là xào rau nấu cơm. Cho dù là lê dân bá tánh, cũng sẽ không vui khi nhìn thấy nữ tướng quân cầm cái nồi trong tay, ra trận gϊếŧ địch.
Khi đó Ninh đại nhân, vốn dĩ còn dư lại một hơi, nghe vậy suýt nữa đi gặp Diêm Vương.
“Chuyện này sao lại không liên quan đến ngươi?! Hoàng đế ngu ngốc, chịu khổ còn không phải lê dân bá tánh, Lộc Xương hầu cả đời chiến đấu trên lưng ngựa, cũng là vì Đại Yển muốn mở một mảnh trời nắng.”
“Hiện giờ, 80 vạn cấm quân thượng ở quan ngoại. Con cùng Sơ Nhất gánh vác, không chỉ là gánh nặng thương sinh, còn có 80 vạn tướng sĩ…”
“Không lẽ muốn lo bọn họ ăn cơm?” Nàng ngơ ngác đánh gãy lời ông, tràn đầy lo lắng.
“Nhưng nữ nhi không có nhiều bạc như vậy.”
Ninh đại nhân cảm thấy, hắn không tắt thở lúc ấy thật sự là cảm tạ trời xanh.
“Ca ca con đã đi quan ngoại, nếu hết thảy thuận lợi, 5 năm sau có thể lật đổ vương triều Đại Yển, còn bá tánh thái bình.”
Ninh Sơ Nhị nhìn thần sắc khao khát của cha mình, thiếu chút nữa cho rằng ông hồi quang phản chiếu.
Lật đổ vương triều, đó chính là… Tạo phản a!
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, thắng giả vi vương, bại giả vi khấu**, chẳng lẽ không ai nghĩ đến, nếu thua thì sao?
*: một câu thơ hay trong bài thơ Kỷ Hợi Tuế của nhà thơ Tào Tùng. Nghĩa là "Vì một tướng vinh danh thì có vạn xương khô vì loạn lạc".
**: Thắng làm vua, thua làm giặc
Hôm đó, sắc mặt trắng bệch nàng đi trên đường phố.
Đập vào mắt, trong một góc, là ăn mày trôi giạt khắp nơi, cùng với những bá tánh bận việc sinh kế (mưu sinh).
Ninh Sơ Nhị biết, sống không dễ, đặc biệt dưới sự thống trị của quân chủ ngu ngốc, sống sót có bao nhiêu gian nan.
Nếu một hai phải như thế.
Ninh gia Tiểu Nhị yên lặng nắm tay.
Lúc nàng bảy tuổi đọc Hoa Mộc Lan, cũng đã từng trùm chăn mơ mộng!
“Năm Tấn Nguyên 36, Minh vương khởi binh mưu phản, hai trăm vạn đại quân gào thét đi qua, cuối cùng vẫn bị Tấn Nguyên đế chém đầu. Cả nhà Minh vương bị xử trảm, chu di cửu tộc, từ trên xuống dưới 72 người, toàn bộ đầu rơi xuống đất, máu kia….”
Bên tai, là tiếng thuyết thư tiên sinh miệng lưỡi dẻo quẹo kể chuyện.
Ninh Sơ Nhị theo bản năng sờ sờ cổ mình, hung hăng rùng mình một cái.
Rất nhanh rụt trở lại “mai rùa đen”.
Nàng thừa nhận, mình là người không có tiền đồ.
Ninh đại nhân không chịu đựng được mùa đông kia liền qua đời.
Nàng cùng quả phụ ấu đệ túc trực bên linh cữu, rốt cuộc cũng gặp được ca ca đã lâu không thấy.
Nàng nói: “Ta đã biết.”
Ninh Sơ Nhất quỳ gối trước quan tài Ninh đại nhân, lẳng lặng đốt minh tiền trong chậu than.
“Sơ Nhị, đừng sợ.”
Hắn duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực, cũng biết biến cố như vậy khiến nàng sợ hãi.
“Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt*, nếu muội đã nhìn thấy những gì ta thấy, có thể lý giải vì sao ca ca phải lựa chọn như vậy.”
*: Nơi cửa son rượu thịt ê hề, Ngoài đường cái có xương người chết rét. Hai câu thơ trong bài thơ cả Đỗ Phủ.
Ninh Sơ Nhị ngày ấy, khóc không ngừng, cũng biết chuyện này đã không thể thay đổi.
Cho nên ngày thứ hai, nàng quyết định một chuyện giống như cắt máu ăn thịt mình.
“Liên Thập Cửu, chúng ta hòa li đi.”
Luật lệ Đại Yển, sau khi hòa li, nữ tử trở về họ gốc, xoá tên trong gia phả. Con nối dõi nếu ở nhà chồng, thì không liên quan gì đến nhà mẹ. Mấu chốt nhất, sau khi hòa li, cho dù trượng phu hay thê tử bị hạch tội, gia quyến hai bên đều không có trong cửu tộc.
Chuyện nàng có thể làm, cũng chỉ có như vậy.
“Bang!!”
Cửa lớn đột nhiên bị một cỗ ngoại lực đá văng, đánh gãy hồi ức của nàng.
Ninh Sơ Nhị kinh ngạc nhìn mẫu thân đang chạy tới, cùng với Phong Sầm không biết đến khi nào.
“Tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Cánh cửa chạm khắc mặt quạt sơn son này, rất quý!!
Gương mặt nho nhã của Phong Sầm tựa hồ có chút xấu hổ, nhẹ nâng tay áo rộng, vô tội nói câu.
“Ngạch… Các nàng cho rằng, muội đang tự thiêu.”
“…”