Ninh Sơ Nhị không nghĩ đến, Liên Thập Cửu sẽ trực tiếp ôm nàng vào nội thất.
Sau khi thành thân, hai người vẫn luôn ở nơi này.
Đập vào mắt là chiếc bàn làm bằng gỗ đàn cực kì quen thuộc, phóng mắt nhìn tiếp là mấy cái ghế khắc hoa hồng. Phía sau là giá sách bằng gỗ trầm, trên đó là những quyển thư tịch được sắp xếp chỉnh tề mà hắn thường lật xem.
Cách đó không xa là năm bức bình phong bằng gỗ nam, thêu bức họa Tuế Hàn Tam Hữu, góc bên phải, chỗ mà ít người để ý thêu một chữ “Phụng” chẳng ra cái gì cả.
Đó là chữ nàng thêu, bởi vì nàng vụng trộm thêu nên bị Liên Thập Cửu cười nhạo.
Bài trí trong phòng, dường như không chút thay đổi. Chỉ là trên giường, vô cớ có nhiều một cái chăn gấm màu hồng phấn, đó là chăn dành cho nữ tử dùng, thoang thoảng mùi hương hoa sen nhàn nhạt.
Đó không phải đồ của nàng.
Trước khi gặp Liên Thập Cửu, dường như nàng chưa từng nghĩ đến bên cạnh hắn sẽ có “người mới” ở bên cạnh.
Cũng có lẽ bởi vì có ý nghĩ mâu thuẫn như vậy, cho nên không dám nghĩ đến.
Hiện giờ cái chăn màu phấn hồng bày tại nơi đó, nàng mới biết được, hình ảnh như vậy có bao nhiêu chói mắt.
Liên Thập Cửu sau khi ném nàng lên giường ra ngoài, khi trở về trong tay có thêm một lọ rượu thuốc giúp tiêu sưng.
“Tự mình cởi giày tất đi.” Hắn nói.
Nàng liếc nhìn một góc chăn, không biết trong lòng có tư vị gì.
“... Không cần phiền toái như vậy, khi nào ta trở về bôi thuốc là được.”
Liên Thập Cửu cũng thấy động tác rất nhỏ này của nàng, nhưng không giải thích. Vén ống tay áo lên ngồi ở mép giường, trực tiếp động thủ cởi giày tất của nàng.
Mắt cá chân sưng rất lợi hại, Ninh Sơ Nhị cắn răng muốn phản kháng, nhưng lại nói không nên lời.
Liên Thập Cửu dùng tay ấn lên chỗ sưng của nàng, không ngoài ý muốn nghe thấy một tiếng gào khan như giết heo.
“Không thương tổn đến xương cốt.”
Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, tay khác kéo ngăn tủ lấy chút bông nhét vào lỗ tai.
Ninh Sơ Nhị không biết hành động này của hắn nghĩa là gì, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu rõ.
“A!!! Có thể nhẹ một chút hay không!! Đau chết mất!!”
“Ta không xoa bóp, càng khiến cho nó sưng lên.”
“Liên Thập Cửu!! Cái đồ đáng chém ngàn đao!”
Muốn đánh tan máu bầm, đương nhiên phải xoa bóp thật mạnh. Mặc dù Ninh đại nhân đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị hiện thực “tàn phá” thảm không nỡ nhìn.
“Nàng mới vừa nói cái gì?”
Liên Tiểu Gia sau khi rửa tay sạch sẽ, mới gỡ bông trên lỗ tai xuống.
Thần sắc hắn nhàn nhạt, nhưng kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn không tồi.
Ninh Sơ Nhị dùng sức lấy mu bàn tay lau hai hàng nước mắt.
“Không có việc gì, ta chỉ đang luyện giọng thôi.”
“Vậy tai ta thật không có phúc rồi.”
Ninh Sơ Nhị giật giật chân, muốn phản bác hai câu, nhưng khi mắt cá chân chạm phải góc chăn màu hồng phấn kia lại im miệng.
Nàng muốn hỏi... Nhưng không có tư cách.
Không khí trrong phòng đột nhiên đông lạnh, Liên Thập Cửu ngồi ở mép giường, thưởng thức nhẫn ban chỉ trong tay.
“Đông Quan kia không thể lưu.”
Nàng nghe vậy cả kinh, lấy sự hiểu biết của nàng đối với hắn, đương nhiên biết câu này có ý nghĩa gì.
“Hắn không phải không thấy sao? Chàng đừng... Hắn, người này là kẻ không có đầu óc.”
“Nàng hiểu rõ hắn bao nhiêu?”
“Không tính là hiểu nhiều, nhưng ta biết, hắn nhất định không phải người như vậy.”
Nàng không thích Đông Quan cứng nhắc, nhưng cũng biết người này là kẻ vô cùng thành thật. Tần Hoan không phải người ở kinh thành, trong nhà lại không có huynh đệ, lão mẫu duy nhất chính là dựa vào bổng lộc của hắn sống qua ngày.
“Lần này là ta không đúng, chàng tha cho hắn một lần, ta bảo đảm...”
“Ninh Sơ Nhị.”
Hắn đánh gãy lời nàng.
“Ta không phải đang trưng cầu ý kiến của nàng.”
Nàng hoảng loạn nhìn về phía hắn, trên mặt cũng có chút tức giận. Không biết bởi vì chuyện của Đông Quan sự, hay là vì cái gì nữa.
“Chàng sao có thể độc đoán như vậy? Tần Hoan chỉ đến thư các một lần, vẫn chưa thấy ta, tóm lại chuyện này ta sẽ xử lý.”
“Nàng xử lý?”
Gương mặt Liên Tiểu Gia lạnh lùng.
Hắn chưa bao giờ giữ lại phiền toái cho chính mình, đặc biệt chuyện này còn liên quan đến an nguy của nàng.
Phàm là nữ tử có chút đầu óc, đều sẽ không ở ngay lúc này đi bảo vệ một nam nhân khác.
Nhưng Ninh Sơ Nhị không thể nghi ngờ là người không đầu óc.
“Tần Hoan là người thành thật, hắn sẽ không nói lung tung.”
Trong nhận thức trước đây của nàng, thái độ Liên Thập Cửu đối đãi với “hậu hoạn” luôn luôn quyết tuyệt khiến nàng sợ hãi.
“Trong triều đình, hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ, nàng cho rằng nàng có thể thấy rõ bao nhiêu?”
Ninh Sơ Nhị nhìn sự phẫn nộ trong mắt Liên Thập Cửu, cũng có chút nóng nảy.
“Ta đương nhiên không thông thấu chuyện quan trường bằng chàng, nhưng đây là chuyện của ta, không cần chàng nhúng tay!”
Dưới tình thế cấp bách, lời nói vội vàng luôn khiến người khác tổn thương nhiều nhất, Ninh Sơ Nhị vừa nói đã hối hận, quả nhiên thấy mặt hắn nháy mắt trầm xuống.
“Chuyện của nàng?... Rất tốt.”
Liên Thập Cửu tùy tay ném nhẫn ban chỉ sang một bên, vung ống tay áo muốn ra ngoài, dọa Ninh Sơ Nhị cuống quít đứng lên.
“Chàng đi đâu?”
Hắn cúi đầu nhìn ống tay áo bị nàng nắm chặt.
“Ta muốn đi đâu, còn cần thông báo với Ninh đại nhân?”
Ninh Sơ Nhị bị ánh mắt kia làm lùi lại một bước, nhưng tay lại càng nắm chặt hơn.
Nàng không biết lúc này nên nói cái gì, chỉ có thể lôi kéo hắn như vậy, vẻ mặt hối lỗi.
Trong phòng an tĩnh, đến tiếng kim chỉ rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng, làm nổi bật âm thanh cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, rõ ràng một cách khác thường.
Người đến dường như không có nhiều sức lực, đẩy mấy lần cửa mới mở ra một chút.
“Cha.”
Một cái đầu nhỏ bụ bẫm đột nhiên lén ngó vào, bàn tay nhỏ trắng nõn còn bám ở trên cánh cửa. Cái miệng nhỏ như cánh hoa hé ra tươi cười, lộ ra một hàm răng nhỏ trắng như tuyết. Sạch sẽ tựa như nắng sớm đầu xuân, chỉ cười một tiếng cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Ninh Sơ Nhị sau khi thấy rõ người đến, cả người như bị sét đánh, cứng đờ một lúc lâu mới hồi thần.
Liên Thập Cửu cũng không ngờ Phì Phì sẽ chạy đến, hoảng hốt một lát, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống ôm hắn lên.
“Làm sao tự mình chạy đến, bà vú đâu?”
“Bà vú... Không biết đi đâu a.”
Liên Tiểu Thú vô tội chớp mắt hai cái, giống như lo lắng Liên Thập Cửu hỏi lại hắn, vươn cánh tay ôm cổ hắn.
“Nhớ cha.”
Thanh âm nũng nịu chỉ thuộc về hài tử, thân thể thơm tho mềm mại tiến gần, làm người ta không đành lòng trách cứ.
Liên Thập Cửu buồn cười nhìn nhi tử của mình, sủng nịch nói.
“Cẩn thận, trời lạnh rồi, cha ôm con trở về.”
Tiểu gia hỏa lại mở to đôi mắt, từ trên người Liên Thập Cửu bò xuống dưới, tò mò nhìn chằm chằm Ninh Sơ Nhị.
“Là lạnh.”
Một tiếng không rõ này, đánh tan Ninh Sơ Nhị đang cố nén nước mắt, lệ rơi đầy mặt đáp.
“Phì Phì, là nương đây, nhanh để nương ôm một cái.”
Dù nàng đã cố gắng nhẫn nại, nhưng thanh âm nói ra vẫn mang theo tiếng rung.
Liên Tiểu Thú lại giống như bị dọa sợ, nhanh chóng chạy đến sau người Liên Thập Cửu, ánh mắt đề phòng.
Ninh Sơ Nhị chua xót không kềm chế được, chậm rãi ngồi xổm xuống muốn nói với hắn hai câu.
Lại nhìn đến hài tử đang khóc, cái miệng nhỏ thở hổn hển nói.
“Người này sao lại động? Cha mau mang Phì Phì đi đi.”