“Tử Ngôn..”
“Có người gọi cậu.” Tiểu Ngư dừng chân quay đầu lại nhìn, “Ồ, là La Thần, cậu quen anh ta từ lúc nào thế, sao tớ lại không biết.”
Tử Ngôn cũng dừng chân quay lại, một người đàn ông cao cao gầy gầy đi nhanh đến, cười nói với Tử Ngôn, lộ ra một hàm răng trắng bóc, “Chào em, Tử Ngôn.”
Trong đầu Tử Ngôn đảo qua một vòng, không thể tìm ra được một khái niệm nào quen thuộc về anh chàng này từ trong vòng bạn bè có hạn của mình, thế là khách khí cười, “Chào anh.”
Nhìn dáng vẻ xa lạ của cô, La Thần hơi chau mày lại, “Không phải em không biết anh là ai đấy chứ?”
Tử Ngôn nhìn qua Tiểu Ngư, tự hỏi cô phải biết anh ta là ai sao?
Tiểu Ngư dán sát bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Đây là một nhân vật có tiếng tăm trong trường mình đó, trước kia là đội trưởng đội bóng rổ, và là lớp trưởng lớp bên cạnh chúng ta, lúc còn đi học chung lớp anh ta còn hay gọi điểm danh này nọ nữa đó, không lẽ cậu không có ấn tượng gì ư? Tớ đã kể với cậu rất nhiều rất nhiều lần là anh ta đẹp trai lắm luôn đấy.”
Tử Ngôn nghĩ rồi lại nghĩ, gắng gượng lắm cũng không có chút ấn tượng nào, đành đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn La Thần, “Chào anh, tìm tôi có chuyện gì không?”
La Thần nhìn vẻ mặt vẫn mê mang như cũ của cô, nở nụ cười nói ra mục đích của mình, “Tử Ngôn, anh muốn mời em một bữa cơm, buổi tối em có rảnh không?”
Tiểu Ngư lập tức kích động, cuống cuồng túm lấy ống tay áo của cô, mạnh mẽ ra vẻ là mình đang rất kích động.
Một tiếng huýt sáo vang lên, một người con trai mang quần đen và giày thể thao trắng đi ngang qua, hình như là có quen với La Thần, vậy nên huýt sáo chào, trên mặt là nụ cười chế nhạo.
La Thần cười khẽ một tiếng, không chấp nhặt với cậu, vẫn nhìn vào Tử Ngôn, “Có thời gian chứ?”
Tiểu Ngư véo cánh tay cô đến là đau, Tử Ngôn dùng sức kéo tay cô ấy xuống, lắc đầu, “Ngại quá, tối nay tôi có việc bận rồi.”
La Thần không ngờ đến việc cô sẽ từ chối anh ta, nên vẫn không chịu buông tay, “Vậy khi nào thì em có thời gian?”
Tử Ngôn hiếm khi nhăn mày lại, “Anh tìm tôi có chuyện gì sao? Cứ nói thẳng là được, không cần phải mời ăn đầu.”
La Thần dương dương tự đắc, “Nhất định phải có việc thì mới có thể mời em đi ăn cơm được ư?”
Tử Ngôn nhìn dáng vẻ này của anh ta, ánh mắt lướt qua gương mặt anh ta từ dưới lên trên và đánh giá một hồi, đưa ra kết luận, “Căn cứ vào những lời mà anh nói cùng với ngữ điệu của anh, chứng minh rằng thật ra anh tìm tôi cũng không có việc gì quá quan trọng, vậy nên, cũng không nhất thiết phải đi ăn chung, chúng tôi có chuyện riêng, tạm biệt anh.”
Tử Ngôn nói xong liền dắt Tiểu Ngư mặt đang không muốn rời đi, khóe mắt còn liếc qua quần đen giày thể thao trắng đang ngồi ở trên sân bóng rổ xem chuyện vui.
Tiểu Ngư không vừa ý, “Sao cậu có thể từ chối lời mời của La Thần chứ?”
Tử Ngôn liếc nhìn cô ấy, “Tớ còn chẳng biết anh ta là ai được chưa?” Huống hồ chi nhìn cái dáng vẻ của anh ta kiểu như chắc chắn cô sẽ đi ăn với anh ta vậy, làm cô cảm thấy không được thoải mái.
Tiểu Ngư ca thán, “Cậu nói xem trừ lúc lên lớp nghe giảng ra, khoảng thời gian còn lại của cậu đều nằm trong tiểu thuyết, lãng phí không công bốn năm đại học tươi đẹp rồi.”
Tử Ngôn đắc ý nhướn mày, “Chị đây xem như cũng đã xuất bản mấy quyển tiểu thuyết rồi đấy nhé, tuy rằng kém mấy người nổi tiếng một chút, nhưng tóm lại vẫn cách anh ấy gần hơn đôi chút rồi.”
Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt không còn thuốc nào chữa nổi, “Được, được, được cậu cứ tự sướng đi.”
“Có điều, sao La Thần lại muốn mời cậu ăn cơm nhỉ? Không phải là muốn theo đuổi cậu đấy chứ?” Tiểu Ngư vô cùng buồn bực.
Tử Ngôn cười khẽ một tiếng, “Khi không lại tỏ ân cần, không phải gian trá cũng là trộm cắp(*), tớ không nghĩ là tớ đủ đẹp để anh ta theo đuổi đâu.”
(*)raw 无事献殷勤, 非奸即盗, Hán Việt: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Tiểu Ngư, “…..không phải gian trá cũng là trộm cắp…., cụm này dùng không đúng với tình hình cho lắm…thế không gian thì là cắp à….”
Tử Ngôn, “….” Thôi được rồi, cô thừa nhận là cô dùng loạn thành ngữ rồi.
Sau khi ngồi lên xe bus, Tiểu Ngư lại buồn bực, “Cậu thường xuyên lên lớp như thế mà còn không biết đến La Thần, vậy sao cậu lại nhớ rõ đàn anh Giản Dật vậy?”
Tử Ngôn thờ ơ liếc mắt nhìn cô ấy, “Tiểu Ngư à, mỗi người đều có một gu thẩm mỹ riêng, có người chỉ cần với một ánh nhìn sẽ không thể quên được.”
“Không quên được?” Tiểu Ngư phồng má lên nhìn cô, phảng phất như nghe thấy một điều gì đấy rất ngớ ngẩn.
Tử Ngôn bất đắc dĩ, “Cái này muốn quên cũng không quên được, dạ dày thì cần thức ăn, mắt chúng ta cũng cần sắc đẹp mà, đời nó nhạt nhẽo vậy đấy, phải tự mình tìm thú vui, chỉ có thể nói là do sắc đẹp của anh Giản quá hợp với khẩu vị của tớ, không phải như cậu thấy La Thần rất tuấn tú đấy sao?”
“Thì là, chỉ cần là trai đẹp tớ đều cảm thấy tuấn tú hết.” Ánh mắt Tiểu Ngư lấp lánh.
Tử Ngôn câm nín, “….Có lẽ tớ so sánh không đúng trọng tâm rồi.”
“Ha ha ha ha….” Phía sau vang lên một trận cười không có ý che giấu.
Tử Ngôn quay đầu lại, là quần đen giày thể thao trắng.
Nhìn thấy Tử Ngôn quay đầu, Giày thể thao trắng còn vẫy vẫy tay với cô, liếc mắt đưa tình.
Tiểu Ngư nhìn cậu ta, ‘hừ’ mạnh một tiếng, lôi kéo Tử Ngôn quay lại, nhỏ giọng nói, “Tử Ngôn, chính là tên con trai này, ngày hôm qua trong nhà ăn dám tranh gà ủ muối tiêu với tớ đó.”
Tử Ngôn quay lại nhìn ra bên ngoài xe, sáng suốt lựa chọn im lặng, bởi vì vấn đề về ăn uống luôn rất khó nói, cuối cùng thì rất khó để nói ai mới là người đoạt được món gà ủ muối tiêu đấy.
Bởi vì những chương dự trữ gần đây Tử Ngôn đã dùng hết rồi, mà deadline nhà xuất bản đưa ra lại dí rất gần, nên cô lợi dụng bất kể mọi thời gian rảnh để đánh máy, buổi chiều ‘Mẽ Phạn Hương’ không có mấy khách ghé lại dùng bữa, Tử Ngôn đứng sau quầy thu ngân gõ chữ.
Mẹ cô pha cho cô một ly cà phê, sau khi sửa lại dáng ngồi của cô một lát liền rời đi, cũng không quấy rầy cô bận việc nữa.
Vì giai đoạn trước cô mô tả Ngạn Thanh khá thần bí, đến đoạn giữa truyện, Tử Ngôn bắt đầu cho hắn lộ diện nhiều hơn, các loại chứng cớ bắt đầu đổ dồn về phía Ngạn Thanh, dưới khu bình luận náo nhiệt như cái chợ, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là vì đoạn đầu Tử Ngôn miêu tả Ngạn Thanh quá mức hoàn mỹ, phù hợp với hình ảnh bạn trai trong lòng các cô gái, nên ai nấy đều trông chờ Ngạn Thanh có thể đến với nữ chính, nhưng cố tình là Ngạn Thanh lại có tâm lý biến thái cực độ, rất nhiều người không tiếp nhận nổi, dưới bình luận đều là kêu la, thậm chí còn uy hiếp.
Tử Ngôn xem bình luận vui ơi là vui, mặc cho lời tốt hay không tốt, đặc biệt là những bình luận bảo rằng muốn Ngạn Thanh và Tần Việt đến bên nhau, trong lòng cô vô hình chung cũng có chút sảng khoái, trước khi mở hố đã nói rồi cơ mà, đây là tiểu thuyết trinh thám, không có CP đó, không có CP nha.
Cô thừa nhận cô có chút ác ý, viết Ngạn Thanh ưu tú đến thế, sau đó lại không cho nam nữ chính đến bên nhau, loại cảm giác này, quả thật mang lại khoái cảm khó tả.
Tùy tay kẹp lấy một trang giấy trắng từ cuốn truyện tranh <>, bắt đầu vẽ lên, đây là cách thức mà Tử Ngôn dùng để làm giảm sức ép và tự suy nghĩ.
“Bà chủ, gọi món.”
Hồn Tử Ngôn được gọi quay về, ngẩng đầu, không nhịn được mà chớp chớp mắt, trùng hợp thế, quần đen giày thể thao trắng, môt ngày gặp nhau ba lần, xác suất này quả thật hiếm thấy lắm.
Giày thể thao trắng cũng có hơi kinh ngạc, vuốt cằm nhìn cô, nhịn không được nở nụ cười, “Ui, là cậu à, cậu làm thêm ở đây à?”
Tử Ngôn tùy tay kẹp bức tranh vào giữa quyển sách, cầm menu lên, nhịn lại khóe miệng giật giật, gật đầu bảo, “Đúng.”
Đi theo Giày thể thao trắng vào phòng ‘mỹ nhân cốc’, Tử Ngôn liếc mắt liền nhìn thấy Giản Dật đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, áo sơ mi màu xanh nước biển, thẳng lưng ngồi nơi đó, hơi hơi rũ mắt, sườn mặt khôi ngô trong trẻo, dù ở chỗ tối mờ không rõ, nhưng lại mang theo khí chất mạnh mẽ không thể bỏ qua, khiến cho người nhìn liếc mắt một cái là không thể không dán mắt vào anh.
Mà làm người ra đau đầu là Giày thể thao trắng lại vòng qua ngồi vào chỗ trống bên cạnh Giản Dật.
Tác động tâm lý quá lớn làm Tử Ngôn có hơi choáng ngợp, vừa nãy cô mới phát biểu một loạt lý luận về ‘sắc đẹp’, vừa lúc bị ‘người khác’ nghe được, mà ‘người khác’ này lại có quen biết với ‘sắc đẹp’ làm cô ‘thèm nhỏ dãi’, cú sốc này thật sự đến quá đột ngột khiến cô không kịp đề phòng, có cảm giác thôi thúc cô bỏ của chạy lấy người hiện ra trong đầu.