Ánh chiều tà len lỏi qua cửa sổ sát đất, xuyên qua tấm rèm cửa trắng mờ rọi xuống sàn nhà để lại từng điểm sáng.
Tử Ngôn đọc xong phần truyện tranh trên máy tính mới cười đắc ý, quả nhiên cô đoán đúng rồi.
Có điều nội dung cho số tạp chí này khá dài, trước kia một tập truyện phải đăng chừng bốn kỳ liên tiếp mới kết thúc, vậy mà lần này chỉ mới số thứ hai đã tìm ra hung thủ rồi.
Thỏa mãn duỗi người, Tử Ngôn ngoái đầu lại nhìn Giản Dật đang ngồi vẽ truyện cách cô không xa.
Giản Dật ngồi đằng kia, ngón tay thon dài cầm bút vẽ trên màn hình đang không ngừng chuyển động, lưng thẳng, chân mày hơi nhăn lại có vẻ như đang suy nghĩ, môi mím chặt, vài sợi tóc đen lòa xòa trước trán, sau lưng cõng ánh sáng mặt trời, tựa như một vầng hào quang mềm mại mạ lên gương mặt của anh, không chút chân thật, cứ như một nhân vật từ trong truyện.
Cô ngồi đằng đây ngắm phong cảnh, là bức họa người trong phong cảnh, đẹp không sao tả xiết!
Tử Ngôn chống má, không thể dời mắt đi được.
Hình như Giản Dật phát giác ra nên hơi ngẩng đầu lên, dời mắt qua, tầm mắt hai người chạm nhau trong không gian, ánh nắng xuyên qua điểm giao nhau giữa hai ánh mắt rồi rơi xuống mạ lên một chậu xương rồng bên cạnh.
Giữa bầu không khí phảng phất chút ngẩn ngơ xuất thần có một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, vận một tấm áo choàng đen, đôi mắt và mái tóc cũng đen nốt, đôi mắt hẹp, dài và rạng rỡ nhìn qua, khiến kiếp phù du của cô chấn động đến tận tâm can, khóe môi Tử Ngôn cong cong nhìn người đàn ông kia nở một nụ cười khe khẽ.
Người đàn ông đối diện cũng giãn cơ mặt rồi tặng lại cho cô một nụ cười, Tử Ngôn giật mình tỉnh táo lại, nhìn thấy Giản Dật đang ngồi bên kia như cười như không nhìn cô, Tử Ngôn loạt soạt đứng dậy, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên chân đụng vào bàn một cái ‘bịch’. Cơn đau đột nhiên kéo đến khiến Tử Ngôn phải kêu lên một tiếng nhỏ, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
“Sao vậy?” Giản Dật đứng dậy nhíu mày đi đến.
Tử Ngôn dùng một tay xoa chân, một tay thì vươn ra làm vẻ muốn đẩy người: “Không có gì, không có gì, đàn anh đừng có đến đây…” Nhục mặt chưa, nhục chết chưa, còn dám quang minh chính đại nhìn lén người ta, rồi bị người ta bắt gặp, Tử Ngôn ơi là Tử Ngôn, tám trăm năm mày chưa được gặp trai đẹp hay gì hả? Lần này thì quăng luôn cái mặt về nhà ngoại đi.
Giản Dật còn muốn đi lên, Tử Ngôn đã một tay bụm mặt nhanh chóng chạy khập khiễng ra ngoài, giọng điệu đau thương, “Em không quấy rầy anh, không quấy rầy nữa….”
Vừa mới ra khỏi thư phòng, thì đúng lúc Cố Hằng từ trong phòng ngủ đi ra bắt gặp bộ dạng què quặt của cô, không nhịn được mà ghẹo, “Ui, Thì Là, sao thế? Sao nhìn cái dáng vẻ cứ như bị…bị…” bị cầm thú chọc vậy.
Tử Ngôn liếc cậu một cái, lại nhìn Tề Thành quần áo không chỉnh tề đi ra sau cậu, liền khôi phục bình tĩnh, “Cậu và anh Tề ngủ chung một giường à? Ngủ ngon không? Tóc cũng rối cả lên….”
Cố Hằng, “……..”
Tề Thành, “…….” Anh ta có trêu chọc ai đâu.
Chạng vạng, Giản Dật lại đưa cho Tử Ngôn một cái USB, “Phần bản thảo còn lại nằm ở đây.”
“Đều ở đây?” Tử Ngôn không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong trẻo còn mang theo cả sự thất vọng mà thậm chí cô còn không nhận ra.
“Ừm.” Giản Dật gật đầu.
“Ồ.” Tử Ngôn cúi đầu, nói như vậy thì tháng này không còn được giục bản thảo nữa rồi.
“Sao thế? Tôi giao bản thảo đúng giờ em không vui?” Giản Dật lơ đãng hỏi.
“Sao mà vui được chứ, giao bản thảo xong hết rồi thì nghĩa là bạn Thì Là đây không thể quang minh chính đại đến gặp anh đó.” Cố Hằng cắn một quả táo dựa người lên cửa.
Tử Ngôn, “…….”
Cố Hằng nhìn cô nhướng mày, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Tử Ngôn cầm USB đi ra khỏi tiểu khu, bắt một chiếc xe bus đi đến nhà xuất bản, tâm tình lại có chút mất mát, lại không hiểu tại sao mà mất mát.
Tử Ngôn cho rằng ngày hôm qua chấn động vậy rồi thì lực ảnh hưởng của hôm nay sẽ ít hơn đôi chút, ai mà biết hôm nay còn điên cuồng hơn.
Hôm qua cùng lắm chỉ có mấy biên tập vây lại xem, còn hôm nay thì không chỉ là biên tập ở các bộ phận khác, mà thậm chí tổng biên tập cũng đến xem luôn rồi, đây là lần đầu tiên mà trước deadline Nhất Thanh đã giao nộp bản thảo, chuyện này quả thật đã làm cho mọi người mở mang tầm mắt.
Tử Ngôn lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhờ hồng phúc của Nhất Thanh, toàn bộ nhà xuất bản từ bên trên là lãnh đạo, cho đến ở dưới là nhân viên dọn vệ sinh hay bảo vệ đều biết trong nhà xuất bản này vừa xuất hiện một vị thần – vị thần có thể thu phục được Nhất Thanh – Tử Ngôn.
Sau khi bị mọi người ở nhà xuất bản vây xem, Tử Ngôn quay về ký túc xá lại một lần nữa chịu bức cung từ các bạn học.
Miêu Miêu, “Nói, hôm nay đi học rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Tử Ngôn bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
“Bớt giả vờ đi, Tử Ngôn, cả lớp đều đang đồn ầm lên đấy, hai hotboy nổi tiếng của khoa truyện tranh và hoạt hình La Thần và Cố Hằng vì cậu mà mém chút nữa đã xô xát nhau trong lớp tự chọn, bây giờ cậu nổi luôn rồi, mọi người đều muốn biết cậu là ai đấy.”
“Đúng vậy, Tử Ngôn này, nghe nói cậu chọn Cố Hằng à? Tớ cảm thấy Cố Hằng tuy có chút công tử bột, nhưng mà theo tớ thì cậu ta chính trực hơn La Thần đó, có điều, Tử Ngôn, cậu nói thật cho tớ, cậu với Cố Hằng bắt đầu từ lúc nào? Tại sao tớ không biết?”
“Đừng nói cậu không biết, tớ cũng không biết luôn.” Tiểu Ngư nhai khoai tây xen mồm, “Nếu biết trước cậu và Cố Hằng thân nhau thì cho tớ một chân cửa sau, ít ra cũng không đến nổi thấp thỏm khi đi phỏng vấn ở Thất Nhiễm như vậy? Có điều bây giờ cũng ổn áp lắm, giờ tớ ở Thất Nhiễm có thể ngang ngược nhỉ, nói gì cũng là bên nhà gái mà.” Nói đến đây Tiểu Ngư lại hưng phấn, “Tử Ngôn, tớ thấy cậu và Cố Hằng thân lắm à, rốt cuộc thì từ khi nào mà các cậu cùng nhau lén lút sau lưng tớ vậy?”
‘Cùng nhau lén lút’, cụm này đúng là vừa đơn giản vừa lỗ mãng à.
Tử Ngôn nhào lên giường, thấy mệt tim quá.
“Tử Ngôn, nói nói đi mà….”
“Tử Ngôn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Tử Ngôn….”
“Tử Ngôn….”
“……”
Âm thanh gây náo loạn đầu óc quanh quẩn bên tai, Tử Ngôn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa đứng lên giường, “Hai bộ não của các cậu nhảy số còn lớn hơn cái não đang viết tiểu thuyết của tớ luôn rồi đấy.”
Tử Ngôn giơ ba ngón tay lên chân thành nói, “Tớ thề với trời, tớ và La Thần cùng với ‘Cố Ưm Ưm’ không có tí quan hệ nào.” Nói đến từ Cố Hằng, Tử Ngôn ậm ờ không nói rõ từ, muốn lừa dối cho qua chuyện.
“Thật à?” Tiểu Ngư và Miêu Miêu bày ra vẻ mặt không tin nhìn cô.
“Thật mà, tớ lấy nam thần Nhất Thanh của tớ ra để thề với trời.” Ánh mắt trong suốt của Tử Ngôn nhìn hai người, vô cùng chân thành.
Miêu Miêu và Tiểu Ngư liếc nhìn nhau, hôm nay lại rất lanh trí, “Cậu vừa nói La Thần và ai?”
“Ha ha ha….” Tử Ngôn chột dạ cười, ánh mắt né tránh, “Tớ phải đi lấy nước, thuận tiện mua đồ ăn vặt, các cậu có muốn ăn không?”
Vừa nghe đến đồ ăn Tiểu Ngư liền quên béng đi chuyện vừa rồi, vô cùng vui sướng khoát tay, “Có có….Tớ muốn mực xé sợi, Tử Ngôn cậu tốt quá, chụt chụt!”
Miêu Miêu rất có khí phách từ chối, “Tử Ngôn, như thế thì phiền cậu quá, có điều nếu cậu thật sự muốn mua thì không ngại mua cho tớ một bịch chân gà chứ, đừng khách sáo.”
Tử Ngôn, “…..Được.”
Tuy rằng bây giờ không có quan hệ gì với bạn Giày thể thao trắng, nhưng mà nói không chừng sau này sẽ có thì sao, nói gì thì cậu ta cũng là khuyết điểm của ai kia, khuyết điểm này có tính là quan hệ không? Đó là một vấn đề đáng để suy ngẫm.”
Ba ngày rồi <<Ám Dạ>> không có chương mới, Tử Ngôn ngồi trước máy tính cảm thấy rất là đau đầu.
Dựa theo những ám chỉ của cô trước đó, Ngạn Thanh tặng cho Tần Việt bánh kem khiến Tần Việt nảy sinh cảm giác hoảng sợ nặng nề, một người đàn ông xa lạ, thậm chí có thể nói là kẻ địch của cô lại hiểu biết về sở thích của cô, điều này làm chuông báo động trong lòng cô vang lên, báo rằng cô hoàn toàn đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Mà Ngạn Thanh làm thế đơn giản là muốn khiêu khích cô, trào phúng năng lực phá án của cảnh sát.
Người đàn ông này rất thông minh, cũng rất kiêu ngạo, vậy nên hắn gửi thư mời xem triển lãm truyện tranh cho Tần Việt, nhờ triển lãm truyện tranh này Tần Việt mới kéo từng lớp kén, tìm ra tin tức về cô gái bị mất tích và bắt Ngạn Thanh về quy án.
Trước kia thì đây là đoạn cô mong đến nhất, vì Ngạn Thanh quá hoàn mỹ, nên cô rất trông chờ được nhìn thấy vẻ chấn động của các độc giả.
Nhưng bây giờ đến rồi thì Tử Ngôn lại không muốn viết chút nào, cô còn muốn tẩy trắng cho Ngạn Thanh nữa.
Lúc mở truyện đã từng lập lời thề son sắt rằng <<Ám Dạ>> sẽ không có CP, thế nhưng lúc này tim gan cô lại cồn cào muốn tặng Ngạn Thanh cho Tần Việt, loại cảm giác này mãnh liệt quá mức làm cô quên ăn mất ngủ, những dàn ý trước kia đã bị cô quẳng xuống mười tám tầng địa ngục tan thành mây khói.
Cô muốn tẩy trắng cho Ngạn Thanh, muốn rũ bỏ hoàn toàn thân phận hung thủ của hắn, chỉ là trước kia cô ám chỉ quá nhiều, từng manh mối đều nhắm thẳng vào Ngạn Thanh, sắp kết thúc rồi, nếu bây giờ cô tạo ra một bước ngoặt quá phi lí thì phỏng chừng fan sẽ mắng cô đến chết đi sống lại, mà nhà xuất bản nhất định cũng sẽ không đồng ý.
Vậy nên làm cách nào để tẩy trắng cho Ngạn Thanh một cách hợp lý đã trở thành vấn đề rối rắm nhất của Tử Ngôn ở thời điểm hiện tại.
Đây đã là ngày thứ tư, nhìn thấy màn hình máy tính vẫn trắng tinh khôi, Tử Ngôn bèn đóng máy lại bực bội gãi đầu, bây giờ cô cũng không dám vào đọc bình luận nữa, người hối chương nhất định càng dài thêm rồi.
Tử Ngôn ơi, Tử Ngôn à, mày mê muội quá sâu rồi đó!
Cầm điện thoại, Tử Ngôn lên weibo, cô chỉ theo dõi có một mình Nhất Thanh, vậy nên trên weibo cũng chỉ có một mình bài đăng của Nhất Thanh, mấy ngày nay Nhất Thanh đã đăng hai bài liền, một bài là icon cảm xúc chiếc lá xanh, một bài là cảnh hoàng hôn.
Trong lòng Tử Ngôn lay động, phong cách này không giống lắm với những lần Nhất Thanh đăng weibo, trước kia Nhất Thanh đăng nghìn bài một kiểu toàn là truyện tranh <>, sao bây giờ lại thay đổi phong cách rồi?
Đã có tin nhắn của fan gửi cho cô, không thì bình luận, hầu hết đều nói cô là Nhất Thanh đăng bài bên weibo rồi, đại đại mau chia sẻ đi.
Còn có một vị fan già nhà cô bình luận lên top với mấy trăm lượt tim.
Phu quân: Đại đại Thì Là ơi, đã ba ngày rồi chị chưa chia sẻ bài của Nhất Thanh, chẳng lẽ là thay người yêu như thay áo à.
Tử Ngôn nhìn thấy bình luận này thì há mồm, cô không phải thay người yêu như thay áo hiểu không vậy, cô chỉ chột dạ thôi.
Mặc dù trước kia mọi người hay trêu ghẹo, cô cũng làm như không có gì đùa giỡn với mọi người mấy câu, nhưng bây giờ thì khác rồi, sẽ có chút chột dạ, cứ cảm thấy hiện tại mà chia sẻ bài đăng của Nhất Thanh thì sẽ bị Giản Dật nhìn thấu vậy, có điều Giản Dật đâu có biết cô là Thì Là đâu chứ! Cô chột dạ cái khỉ gì?
Nhìn thấy weibo mới nhất của anh, rồi lại nghĩ đến cảnh tượng cô nhìn lén bị anh bắt gặp vào buổi chiều hôm đó, Tử Ngôn thở dài nằm úp mặt lên bàn nhìn mặt trời lặn đến ngây người.
Giản Dật tăng ca, cùng Cố Hằng và Tề Thành đi vào thang máy, thuận tiện cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, mày khẽ nhíu lại.
Suy tư trong chốc lát, Giản Dật lại đưa điện thoại qua cho Cố Hằng, thản nhiên nói, “Đăng một bài lên weibo đi.”
“Hả? Là sao?” Cố Hằng buồn bực, “Không phải anh bắt đầu tự chơi weibo à, sao lại bắt em đăng weibo cho anh nữa?”
Giản Dật liếc cậu, “Dùng cách của cậu đăng cho anh một bài.”
Cố Hằng lại nghi ngờ liếc nhìn anh, nhận điện thoại, ngón tay lướt lướt, tải một tấm ảnh lên mà không hề có một đoạn mô tả nào.
Giản Dật nhận lấy điện thoại không ngừng lướt, ấy thế mà từ thang máy ra đến bãi đỗ xe, phần chia sẻ liền xuất hiện cái tên Thì Là, Giản Dật đen mặt lạnh lùng nhìn về hướng Cố Hằng.
Cố Hằng lái xe, từ kính chiếu hậu bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm của Giản Dật, không hiểu sao lại rùng mình một cái, cứ cảm thấy có một trận gió lạnh đang ập vào mặt, cậu không khỏi siết chặt đồ vào người, mùa thu rồi, nên mua thêm tí quần áo nữa, chờ khi nào phát lương lại shopping thôi.