Nhưng đồng thời Mặc Đình cũng biết, Đường Ninh không phải là người thích một bước lên trời, cô thích bước từng bước thực hiện ước mơ của mình hơn.
Hải Thụy đưa cho cô nền tảng, cô sẽ chỉ nghĩ rằng mình không dành được những thứ đó bằng thực lực của mình, cả ngày đều hoang mang bất an, nếu như vậy, thà anh cùng cô phát triển, như vậy tình cảm vợ chồng giữa hai người, cũng sẽ càng thêm thân thiết không thể tách rồi.
Anh chậm rãi rời ánh mắt sắc bén mà thâm thúy khỏi màn hình ti vi, Mặc Đình cúi đầu ho nhẹ, Lục Triệt đứng ở sau lưng thấy vậy, vội vàng hỏi: "Có phải là do mấy ngày trước bận rộn cả ngày laadn đêm, nên anh bị bệnh hay không?"
Mặc Đình nhẹ nhàng đỡ trán, ánh đèn phản chiếu lên một bên gò má đẹp như tượng tạc của anh, đúng là hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng anh vẫn dặn dò Lục Triệt: "Không cần phải nói cho Đường Ninh biết."
"Tổng giám đốc, khối lượng công việc của anh, đã vượt qua chỉ tiêu rất nhiều rồi." Hôm nay Lục Triệt đeo gọng kính màu đen, lúc nhắc nhở Mặc Đình, đồng thời anh ta cũng đưa tay lên đẩy gọng kính ở trên sống mũi lên.
“Hủy bỏ cuộc họp tối nay." Mặc Đình thờ ơ nói, rồi im lặng không nói thêm gì nữa, Lục Triệt gật đầu đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta vốn đã lấy điện thoại di động ra, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Mặc Đình, anh ta lại thở dài thật sâu.
Người đàn ông giống như đế vương này, chưa bao giờ để người ta nhìn thấy một mặt yếu ớt của anh cả, ngay cả với người thân cận nhất, anh cũng lừa gạt.
…………………
Sau khi Đường Ninh gửi thông báo thanh minh kèm đâm đơn kiện Thiên Nghệ, một khoảng thời gian cũng không thấy bên phía Thiên Nghệ bên đáp lại, bởi vì sau khi Hàn Vũ Phàm bị đá ra khỏi Thiên Nghệ, người nắm quyền thay thế, hoàn toàn không có năng lực xử lý trường hợp khẩn cấp này.
Hai bên không ai thiếu nợ ai, nhưng trên thực tế hai bên có thiếu nợ nhau hay không?
Theo nhiều sự kiện được fan hâm mộ chắp nối sắp xếp lại, Thiên Nghệ đã lợi dụng Đường Ninh mấy lần để đạt được mục đích của mình.
Lần gần đây nhất là, cô phải làm thế thân trong buổi catwalk ngôi sao vương miện cho đến ngày hôm nay, Đường Ninh đã phải chịu ủy khuất mà cho dù là một người bình thường cũng khó có thể chịu đựng được, nhưng cô lại dùng trái tim khoan dung để nói với đối phương là không ai thiếu nợ ai.
Trong hoàn cảnh cô thường xuyên bị bôi đen, đến bản thân cô còn khó có thể bảo toàn được, cô còn có thể tiêu sái buông tay như vậy, có thể thấy con người của cô không giống như những tin đồn bôi đen bị tung ra, sẽ không có chuyện cô leo lên giường dùng quy tắc ngầm, những chương trình tạm thời gạch tên Đường Ninh vì scandal tai tiếng này cũng gọi điện nói chuyện xin lỗi với chị Long.
Còn có một đài phát thanh nổi tiếng đã mời Đường Ninh làm khách quý trong chương trình của bọn họ…
Tất cả, đều phát triển theo chiều hướng tốt, mặc dù vẫn xuất hiện những lời phản đối, nhưng so với những lời chửi rủa và nguyền rủa mấy ngày trước, chị Long đã có thể nhìn mọi thứ bằng vẻ mặt ôn hòa được rồi, bởi vì cô ấy thấy rất rõ, Đường Ninh đang từ từ bước ra khỏi vũng bùn, rồi sẽ có ngày mây đen tan đi.
Bảy giờ tối, Đường Ninh ra khỏi nhà, cô muốn đi đến một đài phát thanh tham dự một cuộc họp ngắn, nhưng lúc gọi điện thoại cho Mặc Đình, Lục Triệt lại là người nghe máy, Lục Triệt nói là Mặc Đình đang họp, nhưng Đường Ninh nghe thấy có tiếng ho khan đè nén được truyền đến từ đầu điện thoại bên kia.
Âm thanh đó không rõ ràng cho lắm, nhưng lại khô khốc và khàn khàn, mặc dù Lục Triệt đã cúp điện thoại rất nhanh, nhưng Đường Ninh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Chị Long, quay đầu đi Hải Thụy." Đường Ninh bỗng dặn chị Long.
"Nhưng thời gian chúng ta hẹn với bên đài phát thanh là tám giờ tối, nếu bây giờ chúng ta đi đến Hải Thụy, sẽ không kịp mất." Chị Long nhìn đồng hồ, hơi không hiểu mục đích của Đường Ninh.
"Đi Hải Thụy trước." Đường Ninh lặp lại lời nói này.
Chị Long sửng sốt, nhưng vẫn quay đầu xe ngay lập tức: "Bằng không, chị đi đến đài phát thanh trước, kéo dài thời gian giúp em, còn em tự lái xe đến Hải Thụy?"
"Đường Ninh, em vừa mới khôi phục lại chút ít nhân khí, mà đài phát thanh hôm nay chúng ta đến, không phải là nơi chúng ta có thể đắc tội nổi, em không thể để bị tuồn ra tin tức mắc bệnh ngôi sao vào lúc này được ở."
Đường Ninh suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói: "Cám ơn chị Long."
"Chị biết, em không phải là người có tính khí thất thường, chị xuống xe trước đây." Chị Long xua xua tay, bày tỏ mình không thèm để ý chuyện này, cô ấy biết rõ hơn ai hết con người của Đường Ninh thế nào, hơn nữa, để bước lên được con đường này, cô ấy đã không giúp được nhiều cho Đường Ninh, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội, dĩ nhiên cô ấy phải phát huy vai trò của mình.
Đường Ninh cảm kích nhìn chị Long, sau đó dời sang ghế lái, hai mươi phút sau, cô lái xe đến trước cửa công ty giải trí Hải Thụy, quen đường quen nẻo tìm vị trí bí mật để đỗ xe.
Lúc Lục Triệt nhận được điện thoại, anh ta cực kỳ bối rối, nhưng khi anh ta xuống tầng dưới nhìn thấy Đường Ninh thở hổn hển đứng ở cửa vào thang máy, anh ta lập tức ra nghênh đón: "Phu nhân, sao cô lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mặc Đình đâu? Mang tôi đi lên…"
"Tổng giám đốc vẫn còn đang họp…"
"Vậy tôi đi lên chờ anh ấy." Đường Ninh kiên trì nói.
Lục Triệt không biết phải làm sao, lại không thể để Đường Ninh lại ở chỗ này, chỉ có thể mang Đường Ninh đi lên văn phòng tổng giám đốc từ lối đi chuyên dụng, sau đó, Đường Ninh thành công nhìn thấy Mặc Đình nằm ở trên ghế sa lon, anh đang đặt tay phải lên che mắt, ngăn trở ánh đèn mãnh liệt.
Đường Ninh lập tức tắt đèn chính đi, rón rén đi tới bên cạnh Mặc Đình, đưa tay đặt lên trán anh thăm dò…
"Sốt, đã khám bác sỹ chưa?"
Lục Triệt cho rằng Đường Ninh lại xảy ra vấn đề gì đó nên đến tìm Mặc Đình, nhưng nhìn thấy thái độ lo lắng này của Đường Ninh, anh ta biết chắc chắn là cuộc điện thoại vừa nãy đã tiết lộ điều này, lại nói, Đường Ninh chưa bao giờ chủ động yêu cầu thứ gì, cũng chưa bao giờ muốn liên lụy đến Mặc Đình.
"Thật xin lỗi, phu nhân…" Lục Triệt thành khẩn xin lỗi: “Tổng giám đốc không muốn đi, anh ấy nói nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ."
"Anh ấy thật sự coi thân thể của mình là kim cương à…" Đường Ninh nói tới đây, rồi thở dài nói: “Vậy bác sỹ gia đình đâu? Đã mời đến chưa?"
Lục Triệt: "… "
Trong lúc Đường Ninh muốn gọi điện thoại mời bác sỹ gia đình tới, Mặc Đình bỗng tỉnh lại, nhìn thấy Đường Ninh xất hiện trước mặt mình, anh khàn khàn giọng hỏi: "Sao em còn ở đây? Không phải em có cuộc họp lúc tám giờ à?"
"Anh bị bệnh mà không thèm nói với em, nếu bây giờ em đã phát hiện ra, anh nghĩ em có thể yên tâm để mặc anh rồi đi họp à?" Đường Ninh hỏi ngược lại Mặc Đình.
"Chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, bây giờ anh sẽ đưa em qua." Nói xong, Mặc Đình muốn đứng dậy, nhưng Đường Ninh lại ấn anh xuống.
"Những chuyện ngổn ngang đó đều không quan trọng bằng anh." Đường Ninh nói xong, hốc mắt cũng dần đỏ lên, bởi vì chính cô cũng rất kinh ngạc, trong khoảng khắc cô phát hiện ra Mặc Đình bị bệnh, không hiểu sao cô cực kỳ lo lắng, sau khi biết anh không nói cho mình, cô lại cực kỳ tức giận.
Mặc Đình sửng sốt, nhìn hốc mắt dần đỏ lên của Đường Ninh, anh lập tức đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của cô: "Anh thật sự chỉ hơi cảm thấy không thoải mái mà thôi, thân thể của anh rất tốt, em không cần phải lo lắng như vậy đâu, anh không nói cho em biết, vì nghĩ rằng đây chỉ là chuyện nhỏ."
"Đi, anh đưa em qua đó."
Lần này, Đường Ninh không phản kháng nữa, đỡ anh đứng dậy: “Chuyện của anh, dù có nhỏ thế nào đi nữa, em cũng lo lắng."
"Hơn nữa, giữa vợ với chồng, nếu không quan tâm từ những điều nhỏ nhặt này, đến cuối cùng sẽ biến thành chuyện lớn đấy."
"Có thể đi, nhưng giữa đường anh phải mua thuốc uống, em sẽ nhìn anh uống."
Đường Ninh tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết, Mặc Đình chăm chú nhìn cô, giống như lớp giáp cứng rắn bị rạch một khe hở, anh không thể nào tức giận cho được, chỉ có thể nhận thua.