“Lên xe đi, tớ chở cậu!” Tư Tường vỗ vỗ yên sau xe đạp của mình nói.
Giữa một đám đông xe hơi xuất hiện một chiếc xe đạp, cảm giác thật đột ngột, nhưng đối với Phù Diệp không quan tâm chuyện này mà nói cũng chẳng có gì, vui vẻ ngồi lên, cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm qua chiếc xe đạp, cảm giác thật mới mẻ.
“Chỉ là ngồi xe mà thôi, có cần vui như vậy không?” Lơ đãng quay đầu trông thấy Phù Diệp mỉm cười, Tư Tường liền thấy kỳ quái, vẻ mặt này của cậu ấy rất giống mỗi lần mình được đi ăn McDonald! Hơn nữa, đến từng tuổi này, không phải ngay cả chiếc xe đạp cũng chưa từng chạy qua chứ?
“Ừm! Bởi vì chân có vấn đề, nên chưa từng ngồi qua.” Phù Diệp híp mắt cảm nhận từng trận gió thổi vào mặt, cảm giác này… thật sự rất thoải mái…
“Đến rồi!!” Vừa dứt lời, Tư Tường lập tức phanh lại, sau khi Phù Diệp xuống xe, liền tùy tiện khóa lại rồi vọt vào căn nhà trệt cũ.
“Mẹ – con đã về rồi!”
“Anh, anh đã về rồi ~~”
Đang lúc Phù Diệp thật cẩn thận nhìn nhà của Tư Tường, chợt thấy có mấy đứa nhỏ chân trần chạy về phía cậu, phải nói là về phía Tư Tường mới đúng, thật đúng là hoạt bát mà…
“Quỷ nhỏ, không được ăn! Đi học!” Tư Tường sờ đầu em trai em gái thấp hơn hắn một cái đầu nói, ngay cả hắn cũng là một con quỷ nhỏ, không biết ý này là nói ai đây!
“Chào anh!” Đám nhóc nghe thấy không được ăn vặt thì có chút uể oải, nhưng thấy Phù Diệp vẫn là lễ phép chào.
“Chào các em!” Phù Diệp mỉm cười đáp, đến khi nhìn thấy bóng của chúng biến mất ở chỗ rẽ, mới quay đầu nói với Tư Tường, “Em trai em gái nhà cậu thật đáng yêu, hâm mộ…”
“Ha ha… lát nữa sau khi cậu trông thấy ‘công lực’ thâm hậu của bọn chúng rồi, thì sẽ không nói như vậy nữa!” Tư Tường nói.
Phù Diệp được Tư ma ma lưu lại ăn cơm, trợn mắt há mồm nhìn bàn thức ăn như gió cuốn mây tan, lập tức sáng tỏ lời nói của Tư Tường, chỉ trong năm phút mà tất cả các món ăn bị tiêu diệt sạch sẽ, thật sự rất… lợi hại… nếu là trước kia, mình có nhiều anh chị em như vậy, “tình hình chiến đấu” chắc chắn sẽ kịch liệt hơn hôm nay gấp mấy lần! Hơn nữa mình tuyệt đối sẽ là người bị đói bụng! Thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh!
“Bị dọa rồi sao?”
Bên tai nghe thấy câu hỏi mang ý cười của Tư Tường, Phù Diệp ngơ ngác gật đầu.
“Ha ha ~~ đã nói rồi mà! Nhưng cũng may chúng đều ngoan, khỏe một chút.”
“Ừm.”
Bữa tối qua đi trong tiếng cười vui vẻ của cả nhà.
Lúc Phù Diệp được chở về thì trời đã tối hoàn toàn, cậu vừa tiến vào phòng khách, thì thấy chú và ba đang dùng cơm.
“Phù tiên sinh, tôi đã về.” Phù Diệp sau khi nói xong thì lập tức muốn trốn vào phòng, nhưng bị hai giọng nói ngăn lại.
“Trời ơi! Tiểu Diệp, cháu gọi chúng ta là Phù tiên sinh?!” Đây là giọng nói kinh ngạc của Phù Thanh.
“Còn biết về sao? Sao không trực tiếp qua đêm ở chỗ nào đó đi!” Đây là giọng nói tức giận của Phù Kình.
“Xin lỗi, tôi ăn cơm ở nhà bạn học, nên đã quên thời gian.” Cho dù mình có sai hay không, phải giải thích trước mới đúng! Phù Diệp suy nghĩ như thế lập tức dừng động tác, cúi đầu với bọn họ.
“Ngày đầu tiên đến trường đã ăn cơm ở nhà bạn học? Tình cảm tốt thật! Nhanh như vậy đã quen bạn bè rồi sao, thật giống với mẹ của cậu, đều vậy cả, lẳng lơ!” Phù Kình càng nhìn càng không vừa mắt đứa nhỏ này, mình nhất thời tâm huyết dâng trào đi đón nó tan học, ai ngờ lại trông thấy nó với một bạn nam vừa nói vừa cười rời đi, cảnh tượng kia thật sự rất chướng mắt!
“Anh hai, sao anh lại nói vậy? Nó vẫn còn nhỏ mà!” Phù Thanh vội vàng ngăn cản Phù Kình, sợ y tiếp tục nói ra những lời lạnh lùng làm tổn thương người khác.
“Phù tiên sinh, Tư Tường là người tốt, cậu ấy là người đầu tiên chịu làm bạn với tôi, hơn nữa, mẹ tôi không lẳng lơ!” Phù Diệp cố nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống, lớn tiếng nói xong liền khập khiễng trở về phòng.
Hai anh em Phù gia nghe tiếng cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại thì hai mặt nhìn nhau, ách, thật ra là Phù Thanh trừng mắt anh hai nhà mình, mà Phù Kình chỉ dùng vẻ mặt bình thường không chút gợn sóng nhìn về phía phòng của Phù Diệp.
“Ai, em nói anh hai à, cho dù anh trách mẹ nó, cũng đừng trút hết lửa giận lên người nó chứ! Nó mới bao nhiêu tuổi?” Phù Thanh buông tha cho việc trừng anh hai mình, tức giận lắc đầu nói.
“Người ăn không trả tiền không có tư cách lên tiếng.” Một lời của Phù Kình lập tức khiến Phù Thanh câm nín.
“Cái gì?! Anh hai, rốt cuộc em có phải em ruột của anh không vậy? Những lời này cũng nói được! Chẳng lẽ muốn em trả anh tiền thuê nhà hay sao? Quá đáng! Hèn gì tiểu Diệp không thích anh!” Phù Thanh hô to.
“Câm miệng! Nói nữa thì cút!” Phù Kình giống như bị đụng đến chỗ đau, nói xong liền trở về phòng, lúc đi ngang qua phòng Phù Diệp thì dừng một chút, sau đó mới đi về phòng.
“Ách… không phải muốn em dọn dẹp chén dĩa chứ?” Phù Thanh bị bỏ lại, nhìn những thứ trên bàn ăn, sắc mặt khó coi lẩm bẩm.
Tuy mới trước đây mẹ nói qua con trai không được khóc, nhưng hôm nay cậu thật sự nhịn không được! Những lời lạnh lùng từ miệng của ba thốt ra, vốn cho rằng mình sẽ không sao, nhưng nghe vào thật khó chịu.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng vui vẻ của Tư gia, đó là thứ mà Phù Diệp tha thiết ước mơ nhưng khó có được. Tựa như cách đây không lâu có lẽ mẹ cũng đã từng đối xử với mình rất tốt, nhưng từ khi mình hiểu biết tới nay, chuyện này chưa từng xuất hiện, có lẽ nó là một giấc mộng, nhưng cho dù là mộng thì cậu vẫn tin rằng mẹ yêu mình, tin rằng người ba chưa từng xuất hiện cũng yêu mình.
Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn như thế.
Thật muốn nhanh chóng lớn lên, rời khỏi nơi này…