“Tiểu Diệp ~~~ muốn tìm cậu ra ngoài chơi thật không dễ mà ~~”
Vừa gặp mặt, Trần Vũ đã ai oán nói với Phù Diệp, xứng với biểu tình kia, cả người gần như đều nhào tới, nếu Sử Thấu không kéo hắn lại.
“Trên đường lớn đừng làm động tác như vậy! Ai không biết còn tưởng cậu bị bỏ rơi!” Sử Thấu lạnh lùng nói, thực không quen nhìn người này biểu diễn những hành động thái quá.
“Xí ~~” Trần Vũ khinh thường hừ một tiếng, giãy khỏi tay Sử Thấu, chạy đến bên cạnh Phù Diệp, cuối cùng còn làm mặt quỷ với Sử Thấu.
“…” Phù Diệp và Lục Thư Thành hắc tuyến, người này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
“A! Còn tiểu Thành nữa, mỗi lần gọi điện thoại đều ấp a ấp úng, có bí mật gì không muốn cho người ta biết sao, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự thì nghiêm phạt!” Mặt Trần Vũ lập tức sáng lên, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề tương tự của ai đó, lập tức dời lực chú ý.
“Ách…” Gương mặt Lục Thư Thành nháy mắt đỏ bừng, không trả lời được.
“Nga? Chẳng lẽ là Kim ốc tàng Kiều? Hay là…” Trần Vũ cố ý kéo dài âm cuối, cười tối nghĩa.
“Không phải…”
“Tớ nói này có phải tên nhóc cậu lén xem tạp chí bậy bạ hay không?”
Lời giải thích mỏng manh của Lục Thư Thành chưa ra khỏi miệng, đã bị lời chất vấn của Sử Thấu đánh gảy, hắn cảm kích nhìn Sử Thấu, lập tức đi nhanh đến bên cạnh Phù Diệp, hai nhìn bất đắc dĩ nhìn nhau.
“Được rồi! Hai người các cậu thật đúng là đôi hoan hỉ oan gia! Không phải muốn đi chơi sao? Đi nhanh nào!” Phù Diệp tiến lên, ngăn cản hai người đang sắp khai chiến.
“Đúng vậy! Đều là lỗi của Thạch Đầu chết tiệt, gây trở ngại tớ!” Trần Vũ đẩy ra Sử Thấu đang che trước mặt mình, nén giận nói.
“Vậy đi thôi!”
Trải qua cả ngày chơi bời, Phù Diệp kéo lê thân thể mệt mỏi, cuối cùng cũng về đến nơi ở của Phù Kình. Lúc đi qua đường lớn, nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm đang nhìn trái nhìn phải, rất kỳ quái.
Bỏ đi, đừng để ý chuyện bao đồng, Phù Diệp ôm ý nghĩ này trong đầu tiếp tục đi tới, nào ngờ vừa đi vài bước đã bị người gọi lại.
“Xin hỏi cậu ở trong đây sao? Tôi muốn tìm người, nhưng quản lý lại không cho tôi vào. Tôi đã chờ ở đây rất lâu.” Người phụ nữ đi đến trước mặt Phù Diệp, nhanh chóng nói. Hoàn toàn không cho người khác không gian để mở miệng.
Phù Diệp quay đầu nhìn quản lý đang thật sự nghiêm túc nhìn cậu, cũng đúng, người ở đây không phú cũng quý, có trách nhiệm với cương vị công tác cũng không có gì sai, chỉ là nghe giọng nói của người phụ nữ này hẳn không phải người ở đây, khẩu âm có lai của nước khác, lại nhìn phần hành lí thật lớn nàng mang theo phía sau, chẳng lẽ Hoa Kiều?
“Chị muốn tìm ai? Có lẽ tôi biết.” Tuy thời gian ở đây đã hơn ba năm, nhưng vẫn luôn hoạt động trong phòng của ba, nên những người quen biết có thể nói là số không.
“Thật sao?! Ừm, họ Phù, tên là Phù Kình!” Người phụ nữ vui vẻ nói, chỉ còn thiếu không cảm kích nắm chặt tay Phù Diệp.
“A?” Phù Diệp kinh ngạc nhìn người phụ nữ, cảm thấy thật kinh ngạc, ở nơi đây xem như cũng lâu rồi, hoàn toàn không thấy có ai là phụ nữ đến tìm ba, sao bây giờ lại…
“Tiểu Diệp, con ở đây làm…”
Giọng nói lạnh lùng của Phù Kình đột nhiên vang lên phía sau Phù Diệp, Phù Diệp kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu đi.
“Anh Kình ~~~”
Phù Diệp chỉ thấy một bóng người nũng nịu lập tức nhào vào ngực Phù Kình, sắc mặt cậu nháy mắt trở nên tái nhợt.
“Thiến Nghi? Khi nào thì trở về?” Phù Kình không vết tích đẩy người phụ nữ đang bám trên người mình ra, khó hiểu hỏi.
“Hả? Không phải tiểu Thanh đã nói với anh sao? Mấy hôm trước em vừa gọi điện thoại cho nó.” Triệu Thiến Nghi cười hi hi hỏi ngược lại.
“Hửm? Vậy sao?” Phù Kình mỉm cười, nhưng hơi thở đủ để đóng băng mọi thứ trong bán kính nửa mét. Tốt! Rất tốt! Em trai thân yêu, em bất nhân, vậy đừng trách anh bất nghĩa!
“Tiểu Diệp, đến, giới thiệu với con, đây là đường muội của ba, Triệu Thiến Nghi, đây là con anh, Phù Diệp.” Phù Kình xoay người, gọi Phù Diệp qua, làm một giới thiệu đơn giản.
“Con?! Chuyện khi nào?? Sao lại còn lớn như vậy!!” Triệu Thiến Nghi không dám tin hô to, mình chỉ mới xuất ngoại mấy năm thôi, vì sao anh lại có con rồi? Còn cỡ này nữa!
“Ba năm trước mới tìm về, được rồi, nếu không còn chuyện gì thì em về nhà đi, anh mệt.” Nói xong, liền kéo Phù Diệp đã sớm sửng sờ đi vào thang máy.
“Cái gì?? Em vốn dự định sẽ ở lại nhà của anh ~~” Triệu Thiến Nghi phản ứng lại, kéo hành lý theo sau, ai ngờ quản lý ở xa xa đột nhiên đi tới ngăn lại nàng.
“Không có chủ nhân cho phép không được vào trong.”
Triệu Thiến Nghi chỉ có thể không phục đứng dậm chân tại chỗ.
Từ nãy đến giờ, bàn tay trong tay mình luôn lạnh lẽo, Phù Kình ngẩng đầu, nhìn Phù Diệp sắc mặt tái nhợt, khẽ thở dài. Nghe được tiếng thở dài, khóe miệng Phù Diệp giật giật, nhưng vẫn không nói gì.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, đúng là Thiến Nghi có tình cảm với ba,” Lúc nói đến đây, bàn tay kia rõ ràng muốn rút về, nhưng y lại càng nắm chặt, tiếp tục nói, “Ba chỉ xem nàng là em gái, khi cần thì làm tổn thương em ấy cũng không sao, mà không lâu trước đây con mới nói tin ba.”
Vừa dứt lời, Phù Diệp đã nhanh chóng ngẩng đầu, sắc mặt không còn tái nhợt nữa.
“Xin lỗi.”
Phù Kình không nói gì, chỉ vươn tay xoa xoa tóc Phù Diệp, khẽ nở một nụ cười ấm áp.