Các thí sinh nháy mắt hoảng sợ, ông Vu gấp đến độ giậm chân: ''Trời ơi con ơi! Sao con lại làm như vậy? Không phải đã nói không thể làm hư bộ đồ dùng ăn rồi sao, con..... haizz!''
Du Hoặc nắm chặt đế ly quan sát: ''Con có chừng mực.''
922: ''........''
Cậu nhìn lại cái lương tâm của mình đi, rồi nói nghe thử coi cậu có là có cái gì cơ???
Một người thuờng xuyên vi phạm quy chế thi mà cũng không biết xấu hổ nói bản thân mình có chừng mực, có biết nhục không vậy?
Trong phòng yên lặng vài giây.
Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy Du Hoặc lại vi phạm quy định, bọn họ thấp thỏm nhìn chằm chằm bức tường làm bài, chờ nó phát ra thông báo vi phạm lần thứ tư.
Chả ai biết vi phạm quy định những bốn lần sẽ có hình phạt như thế nào. Có lão trọc đang điên điên khùng khùng ở phía trước làm gương, bọn họ cũng chẳng dám tưởng tượng nổi.
Một lúc sau, phần thông báo của bức tường làm bài tựa hồ đỏ lên một chút, nhưng nháy mắt lại khôi phục nguyên trạng.
Nó cứ đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ, lại nhấp nháy vài lần, cuối cùng lại không hiện một chữ nào lên hết.
154 xem đến mê luôn rồi.
922 còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối: ''Xem ra hệ thống cũng nghẹn chết rồi.....''
Cuối cùng, đánh vỡ sự yên tĩnh vẫn là Du Hoặc. Hắn đưa cái đế ly bị vỡ cho Vu Văn, nói: ''Nhìn xem bên trong có đồ vật gì hay không, mắt tao hơi khó chịu.''
Vu Văn quỳ trên mặt đất, hoảng đến mức muốn bóp mũi tự sát: ''Anh, làm hư bộ đồ dùng ăn là vi phạm quy định......''
Du Hoặc bật cây đèn dầu lên, nhắm mắt trong chốc lát, giọng nói lãnh đạm: ''Con mắt nào của mày thấy tao làm hư bộ đồ dùng ăn này?''
Vu Văn giơ cái đế ly bị vỡ lên, thầm nói chẳng nhẽ em mù sao?
Du Hoặc: ''Đề bài nói hiện tại có tổng cộng 12 bộ đồ dùng ăn, đếm thử xem?''
Vu Văn: ''......''
Du Hoặc: ''Hay để tao dạy mày đếm?''
Vu Văn: ''........''
Mọi người im lặng trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng vậy! Trên đề bài rõ ràng viết ''Trong căn phòng nhỏ của gã thợ săn có 12 vị khách cùng 12 bộ đồ dùng ăn'', 12 bộ đồ dùng ăn kia đều đang được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ, đếm tới đếm lui, một cái cũng không thiếu. Cái bị vỡ này còn đi chỗ nào nữa chứ?
Mặc kệ là hệ thống kỳ thi có vô ý hay là không, cái ly bị vỡ ấy đã bị xoá ra khỏi bộ đồ dùng ăn, lần thứ hai làm vỡ này chả có can hệ gì với nó cả.
''Anh, anh là ba của em!''
Vu Văn nháy mắt sống lại, hưng phấn giơ nửa cái đế ly lên ánh sáng.
Ông Vu định gõ lên cái trán của cậu một cái, mới vừa giơ tay, liền nghe Vu Văn ''Í'' một tiếng nói: ''Đừng nói nữa, có cái gì đó thật nè.''
Đế của chiếc ly là một vòng tròn hơi lõm, mặt trên là cái chân ly để cầm. Có điều, chân ly đã bị Du Hoặc làm đứt một đoạn, không còn bằng phẳng như trước nữa.
Vu Văn thay đổi góc độ dưới sự phản chiếu của đèn dầu và lửa, tự nghẹo nguậy như một con nhện tinh, sau đó kêu lên: ''Ở góc này này! Từ chỗ này nhìn thử đi! Có cái gì đó!
Các thí sinh vội vã chạy qua xem, nghiêng đầu qua nghiêng đầu lại, cũng không thể nào tìm được khoảng cách và góc độ đúng để xem cho được.
''Rốt cuộc là thứ gì? Ở đâu?''
Gã xăm trổ cố gắng nhìn một lát, cuối cùng cũng từ bỏ: ''Thấy được cái gì? Nói mẹ một tiếng đi!''
Loading...
Vu Văn: ''Nếu tôi có thể nhìn rõ là cái gì, tôi có cần phải xoắn như thế này không?''
Cậu đang muốn chửi lộn với gã xăm trổ, bả vai đã bị một người vỗ hai cái.
''Đưa tao xem.''
Người nói chính là Du Hoặc.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, đôi mắt tựa hồ đã dễ chịu hơn một chút, cầm cái đế ly từ tay Vu Văn.
''Xê dịch cái đế một chút, anh nhìn từ chỗ này đi nè.'' Vu Văn ngoan ngoãn xoay cái ly thuỷ tinh một góc, chỉ vào chỗ của tay cầm và chân đế tròn, nói: ''Chỗ này không phải có gì đó hay sao? Em cảm thấy hình như là một mảnh giấy. Nhưng không thấy rõ được nội dung, mơ mơ hồ hồ, không biết là hình vẽ hay chữ viết nữa.''
Du Hoặc ''ừ'' một tiếng, lưu loát dứt khoát gõ một cái.
Răng rắc một tiếng, tay cầm mỏng và chân đế từ chỗ liên kết đứt gãy, gọn ghẽ như thể chỗ này rất dễ dàng bị phá vỡ từ trước vậy.
''Có cái gì đó rơi ra kìa!'' Vu Văn bắt được cái vật từ chỗ liên kết rơi xuống đất, vừa vặn nằm vào lòng bàn tay.
Mọi người tập trung nhìn, đúng là có một mảnh giấy mỏng, cũng không lớn hơn đậu Hà Lan được bao nhiêu. Trước khi bị Du Hoặc làm vỡ, hẳn là nó được dán ở dưới tay cầm mỏng.
Mặt sau của mảnh giấy trống rỗng, giống như một tấm gương thu nhỏ.
Chính diện viết một dòng chữ:
[SIMON THE ZEALOT]
(*)Simon Quá Khích, hay Simon Nhiệt Thành là một nhân vật ít được nhắc đến trong số Mười hai sứ đồ của Jesus. Cái tên Simon Quá Khích là để phân biệt ông với Simon Phêrô, cũng như vì ông là thành viên của một phong trào chính trị Do Thái ủng hộ độc lập, chống La Mã gọi là phái Quá Khích. (Theo Wikipedia)
Ông tây Mike nhẹ giọng đọc nó.
Hai bà lão nhăn cái mặt đầy nếp nhăn: ''Hả?''
Mike: ''......''
Bà lão: ''......''
Không biết dùng tiếng trung giải thích, thật đúng mệt muốn chết mà.
Cả đám thí sinh ngây người, có người thấp giọng nói: ''Bữa ăn tối cuối cùng(*).''
''Ai nói vậy?'' gã xăm trổ trợn mắt dữ tợn nhìn.
Người nói là một cây gậy trúc ốm yếu, cậu ta luôn giữ một bộ dáng mệt mỏi, im lặng đến chán nản. Công việc mà cậu ta làm thì không ít nhưng sự tồn tại của cậu ta dường như là rất thấp.
(*)Bữa ăn tối cuối cùng,bữa tiệc cuối cùng hay bữa tiệc ly là thời điểm chúa Jesus ngồi ăn với 12 môn đồ của mình trước khi bị chính quyền La Mã bắt và đóng đinh trên thập tự giá. Dưới đây là bức tranh mô tả lại thời điểm ấy của Leonardo da Vinci.
Theo các sách phúc âm, bữa ăn tối cuối cùng là bữa ăn sau cùng Chúa Jesus chia sẻ với các môn đồ trước khi Ngài chịu chết.
Bức tranh của Vinci mô tả lại một đoạn trong sách Kinh Thánh rằng: Judas — một trong số các môn đệ của Chúa Jesus — nộp Thầy của mình cho các lực lượng đối lập với Chúa Jesus lúc bấy giờ, là giới lãnh đạo tôn giáo và nhà cầm quyền La Mã để đổi lấy 30 đồng bạc. Ở bữa ăn tối cuối cùng, Chúa Jesus (ở chính giữa bức tranh), đang nói với các môn đồ: "Trong các con có kẻ muốn nộp Ta". (Theo Wikipedia)
.
Đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người đều chờ cậu ta lên tiếng.
Mà mọi người suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ ra cậu ta tên là Chu Tiến.
Chu Tiến hữu khí vô lực mà liếc gã xăm trổ một cái: ''Tôi nói đó là kiệt tác 'Bữa ăn tối cuối cùng' của Da Vinci.''
Gã xăm trổ còn muốn mở miệng nói.
Chu Tiến sợ gã hỏi mấy cái câu hỏi kinh khủng như ''Da Vinci là ai'', nhanh chóng dời mắt đi, nhìn Du Hoặc nói: ''Simon the Zealot, trong tranh là một trong 12 Sứ đồ(*) đó.''
(*)Mười hai Sứ đồ còn được gọi là Mười hai Tông đồ hay Mười hai Thánh tông đồ có nghĩa là sứ giả. Là người Do Thái xứ Galilee được tuyển chọn trong số các môn đệ, rồi được chúa Jesus sai đi rao giảng Phúc âm cho người Do Thái và các dân tộc khác.
Ngài gọi các môn đồ đến, chọn mười hai người, gọi là sứ đồ (Trích Phúc âm Lu-ca 6.13)
''12 Sứ đồ anh đều nhớ hết à?'' Vu Văn bật ra tiếng kêu của một tên học hành bê bết.
Chu Tiến ho khan một lát, nhẹ giọng nói: ''Tôi học mỹ thuật, đúng lúc hiểu biết một tẹo.''
Lại là bữa tối, lại là 12, mấy từ khoá này đều trùng khớp với hoàn cảnh trong căn nhà này.
Tuy rằng có vài vị trưởng bối không hiểu biết gì nhiều về 'Bữa ăn tối cuối cùng' này, nhưng mà ngay đến cả hai cô bé sinh đôi học tiểu học cũng biết tên một người: ''Judas(*)!''
(*)Judas Iscariot là kẻ đã phản bội chúa Jesus rồi sau đó treo cổ tự sát, khi ấy chỉ còn lại 11 Sứ đồ.
''Đúng vậy! Judas!'' Vu Dao cùng Vu Văn tuy không phải chị em nhưng lại hơn cả chị em, lần lượt phụ hoạ.
Mọi người tức khắc phấn khởi lên.
Nhưng khi dao đều đã cầm lên rồi, mọi người lại đột nhiên phản ứng lại: ''Không đúng, không phải viết tên!''
Trên bàn gỗ dài, mỗi bộ đồ dùng ăn đều được đánh số. Viết ở bức tường làm bài không phải là cái tên ''Judas'' này, mà là con số tương ứng với cái ly có chứa chữ ''Judas''.
Gã xăm trổ có khí chất nhất vội vàng chạy đến bàn ăn, nhặt chiếc ly lên nhìn.
Gã vừa mới tận mắt nhìn thấy, cái mảnh giấy có viết những lời đấy đã rơi ra từ chỗ liên kết giữa tay cầm mỏng và chân đế. Nhưng khi gã cầm cái ly nhìn lên, xuống, trái, phải, cũng không thể nhìn thấy nội dung của mảnh giấy.
Gã xăm trổ cả tròng mắt đều dán ở thành ly: ''Tại sao tao lại không nhìn thấy gì hết?''
Kỳ thật cũng không phải chỉ có một mình gã, mọi người lúc trước cũng có kiểm tra cái ly đó rồi, nếu liếc mắt một cái là có thể nhìn được chỗ cất giấu chữ viết, vậy họ còn chờ cho đến tận bây giờ sao?
Tất cả mọi người đều biết tên được giấu ở đâu, nhưng là họ không thể nhìn thấy.
Với lại mấy cái ly này, không giống cái trên mặt đất, chúng đều không thể bị rơi hoặc vỡ, không thể giống với cái cách mà Du Hoặc làm trước đây, trực tiếp đem chân đế chọi xuống đất.
Vu Văn bỗng nhiên vỗ đầu: ''Con biết rồi!''
''Cái gì?''
''Là tia khúc xạ đó!" Vu Văn nói, ''Con với chị Vu Dao đã viết khúc xạ ở chỗ này này! Cái tên được giấu ở cái ly, chúng ta không nhìn thấy được, là do... Í... khúc xạ thì không đúng lắm! Con quên cách hình dung như thế nào rồi, mà nói chung là con đã làm đề kiểm tra giống vậy rồi.''
Mọi người: ''..................''
Hình dung của thằng nhóc xui xẻo này thực sự là đem đến sự tuyệt vọng tột độ.
Nhìn cái cách mà cậu ta khua tay múa chân thật khiến người ta khó tin rằng cậu ta biết hướng làm đề này.
Dù vậy, mọi người vẫn muốn ôm một tia hi vọng cuối cùng: ''Vậy phải làm sao mới thấy được?''
Vu Văn bày ra vẻ mặt thổ thẹn: ''Con...... ba năm cấp 3 đều không có học vật lý, mấy cái lí thuyết của cái đề ít nhất cũng là kiến thức của hai, ba năm trước, con......quên rồi!''
''....................''
Mẹ nó, vậy cũng la lối là biết!
.
Du Hoặc mặt vô cảm mà nhìn tên ngốc đang múa may quay cuồng kia.
Hắn đã cố chịu đựng từ nãy giờ rồi, kết quả ánh mắt liếc về phía nhóm giám thị.
922 đã kéo cái chậu than lại, bắt đầu giữ cái ngăn bên lò sưởi(*). Nửa hộp thịt bò còn lại được anh ta sắp xếp cẩn thận lên vỉ nướng.
(*)Ngăn bên là sưởi là cái dùng để làm nóng thức ăn.
154 nhăn mặt, lâu lâu liếc anh ta một cái. Không biết là do đói bụng rồi, hay là không thể chịu đựng được cái sự thiểu năng trí tuệ của đồng nghiệp.
Đến cả vị 001 kia..... Cả người đều không nhúc nhích, chỉ ngồi một chỗ nhưng trên mặt lại viết hoa thật to chữ khiêu khích và khinh bỉ.
Du Hoặc thu hồi ánh mắt, một tay túm lấy chìa khoá bên hông thợ săn Giáp, nhấc chân đi vào phòng bếp.
Viết tên lên mảnh giấy mỏng rồi dán vào trong tay cầm của cái ly, tia khúc xạ xuyên thấu qua thuỷ tinh. Phải làm sao nếu không thể nhìn rõ được ở một góc độ bình thường?
Vậy chắc phải bẻ gãy nó thêm một lần nữa.
Du Hoặc ở trong bếp lục tung cả lên, lại không tìm được nước có thể sử dụng. Thợ săn Giáp luôn miệng nói phải có rượu, nhưng lúc gã mang thức ăn ra thì chén rượu lại trống trơn.
Thứ chất lỏng duy nhất trong căn bếp này, chính là đống máu loãng uốn lượn trên mặt đất.
Nhưng đống máu đó gần như đã khô lại rồi.
Những thứ càng khó tìm, thì nó lại càng quan trọng.
Điều này nói cho Du Hoặc biết rằng, chìa khoá cho câu trả lời nằm ở đây.
Hắn xách theo chiếc chìa khoá từ phòng bếp đi ra, ở trong phòng quét một lượt, ánh mắt cuối cùng lại dừng ở cánh cửa phòng bên cạnh.
Cánh cửa treo con gà trống là nơi duy nhất nãy giờ vẫn chưa được mở. Hắn không nói hai lời liền lấy chìa khoá ra cắm vào ổ.
Cạch cạch một tiếng, cửa phòng theo đó mà mở ra.
Một mùi vị tro bụi cổ xưa bay vào mặt hắn, Du Hoặc khịt khịt mũi, xua xua tay cho bụi bay bớt đi.
Căn phòng nhỏ hẹp y như cái nhà kho vậy, nhưng bên trong lại không có chất đống mấy thứ như chổi hay cây lau nhà, chỉ có độc nhất một cái giá gỗ, trên giá còn có một chai rượu nằm ngả nghiêng.
Mọi người tụ lại thành một nhúm, Du Hoặc lấy chai rượu ra, nói: ''Tìm được rồi.''
Cái người từ nãy giờ chỉ được cái miệng - Vu Văn vỗ đùi một phát: ''Đúng đúng đúng! Thêm nước! Em nhớ ra rồi!''
Rút nút chai ra, một mùi hương nồng đến gay cả mũi của rượu lan ra khắp phòng.
Đây là điều quan trọng nhất trong bữa ăn của gã thợ săn, nhưng gã vĩnh viễn cũng chưa có cơ hội được thưởng thức.
Du Hoặc đổ chai rượu có màu hổ phách nhạt vào cái ly số 1, tất cả mọi người đều dúi đầu nhìn cái ly, ngừng luôn cả thở mà xem.
''Í là thật kìa là thật kìa! Thấy được rồi!!!'' Ông già Vu nghiện rượu nháy mắt phấn khích, lên tiếng đầu tiên.
Cái ly lại cất giấu trong đó một cái tên:
[Matthew]
Chu Tiến cũng kích động: ''Matthew! Không sai, chính là "Bữa ăn tối cuối cùng", mau tìm Judas đi!''
Mọi người chậm rãi cử động, rót rượu ra 12 cái ly.
Tên của các Sứ đồ lần lượt hiện lên:
[Bartholomew]
[John]
[Thomas]
[Philip]
.......
Khi cả bọn rót đến cái ly số 11, lão trọc đang ngồi ở chỗ của cái ly số 12 run cầm cập.
Hiện tại chỉ còn hai cái tên chưa xuất hiện, tình cờ lại là hai nhân vật quan trọng của kiệt tác này, Judas và chúa Jesus.
Nếu ở số 11 xuất hiện tên Jesus, vậy Judas là được giấu ở chiếc ly trước mặt lão trọc kia, việc đó đồng nghĩa với việc lão sẽ trở thành vị khách bị nguyền rủa kia, rất có khả năng sẽ chết ở đây.
Lão hói sợ đến nỗi muốn phun ra cả tim gan, mặc dù khi ở phòng tạm giam, phải nhìn đến mấy cái máu me bê bết, lão cũng chưa từng nghĩ tới loại tình huống hiện tại này.
Bởi vì mấy vết máu đó là của người khác, mà hiện tại, người chết lại là lão.
Đột nhiên trong đám người phát ra tiếng hoan hô.
Giọng của Chu Tiến ở bên trong: ''Judas! Judas!''
Lão hói sửng sốt một hồi, xụi lơ trên mặt bàn.
Là số 11!
May quá! Judas hiện lên ở cái ly số 11!
Không phải lão! Không phải báo ứng......
.
Con dao làm bài bị nhét vào tay Chu Tiến, anh ta lộ ra vẻ mỉm cười đầu tiên: ''Tôi làm sao? Cũng được.''
Chu Tiến đi tới chỗ tường làm bài, nắm chuôi dao hít một hơi thật sâu, sau đó ở trên tường khắc một số ''1''.
Lúc cậu ta muốn khắc thêm con số thứ hai, một bóng người đột nhiên từ phía sau đi lại, bắt lấy cổ tay cậu ta.
''Không đúng, bị lừa rồi!''
Chu Tiến ngạc nhiên quay đầu, liền thấy Du Hoặc đứng kế bên, bình tĩnh nói: ''Không phải 11, là 12.''
Bữa ăn tối cuối cùng, người bị đóng trên cây thập giá chịu khổ là chúa Jesus. Ngồi ở vị trí kia, mới là vị khách bị nguyền rủa.
Judas chỉ là kẻ phản bội mà thôi.
Con số 12 mau chóng được khắc lên tường làm bài.
Thời điểm Du Hoặc buông dao, yên lặng một hồi lâu, radio bỗng dưng rì rì vang lên.
''Đang kiểm tra đáp án tiêu chuẩn.''
''Thí sinh nộp bài trước khi hết thời gian, bài thi kết thúc thành công.''
''Hình phạt và phần thưởng cuối cùng sẽ được thông báo sau.''
Nộp bài thi trước 35 giờ 22 phút 11 giây, cảm giác thành tựu quá đi.