Tuyết rơi năm ấy là vào đúng ngày lễ Giáng Sinh.
Những trận tuyết rơi đầu mùa thường sẽ làm người ta cảm thấy có vẻ lãng mạn, hạnh phúc.
Thời khắc có tuyết đầu mùa năm ấy diễn ra khi mà Triệu Mặc Hàn đang chở Tô Anh trên chiếc xe đạp về nhà.
Tô Anh ngồi sau, đôi tay nhỏ bé giơ ra, nắm lấy những bông tuyết đầu tiên, khuôn mặt cười ngọt ngào.
Khi hứng được bông hoa tuyết đầu tiên, Tô Anh còn khoe với Triệu Mặc Hàn, ý định sẽ đem bông tuyết này về cất giữ.
Chỉ là chưa về tới nhà, bông tuyết đã hoá thành nước, tan trên tay Tô Anh.
Vì là mùa đông nên trời cũng mau tối hơn, khi Triệu Mặc Hàn đạp xe về nhà là trời đã bắt đầu nhem tối.
Khi lũ trẻ vừa đi học về cũng là lúc bắt đầu tiệc Giáng Sinh tại nhà họ Tô.
So với mười mấy năm sau mà nói thì Giáng Sinh không phải là dịp lễ phổ biến. Đa số phần lớn mọi người ít người ít nhiều đều biết rằng đây là dịp lễ mà người Tây phương thường tổ chức ăn tiệc mà thôi. Cũng không có mấy gia đình Trung Quốc ăn lễ này.
Nhưng nhà họ Tô thì có.
Nhà cửa đã bắt đầu được trang trí từ cả tuần trước.
Những bóng đèn neon với đủ màu sắc lấp lánh, những cây thông được trang trí tinh xảo, những hộp quà bí mật được xếp sẵn.
Bữa tiệc ngày hôm ấy được tổ chức trong tầng một biệt thự chính, vừa để cảm nhận được hơi ấm phát ra từ máy sưởi vừa chắn gió đông lạnh giá.
Bữa phòng là mấy bàn ăn được trải khăn trắng tinh tươm với thật nhiều những món ăn ngon.
Sau khi lũ trẻ đã thay đồ, mặc vào những bộ quần áo tinh tất, bắt đầu vây quanh bàn ăn chuyển động.
Tô Cẩn đã dùng chiếc máy ảnh- thứ đồ xa xỉ vô cùng thời ấy đem ra chụp mấy bức đoàn viên.
Sau khi dùng bữa chính, mọi người bất kể già trẻ lớn bé đều ăn quả táo* mà mình được tặng (*quả táo: tiếng Trung gọi là 苹果píngguǒ, phát âm với 平安píng'ān (bình an) gần giống nên người Trung Quốc thường tặng quả táo vào đêm Giáng Sinh để chúc bình an, đồng thời đêm Giáng Sinh cũng được gọi là đêm bình an).
Kế tiếp thì Tô Cẩn mà không biết từ lúc nào đã thay bộ quần áo ông già Noel để đi phát quà cho các bạn nhỏ.
Mỗi người sẽ được chọn bất kì một phần quà bất kì từ những hộp quà đã được đóng gói sẵn đặt bên cây thông Noel.
Riêng các bạn nhỏ thì sẽ được thêm một bịch kẹo mà Tô Cẩn phát cho.
Tô Anh lúc này đã mặc trên người một bộ váy đỏ rực rỡ, tóc được tết thành hai bím, xinh xắn như nàng công chúa, đã nhận được sự ưu ái của ông Noel Tô Cẩn mà nhận được hai bịch kẹo, đang cười vui sướng.
Mà Triệu Mặc Hàn thì luôn đứng gần Tô Anh.
Tô Anh chọn một chiếc hộp màu đỏ với kích cỡ tầm 30x 30 và nhận được phần quà bất ngờ là một con gấu bông cá heo xanh nhỏ nhỏ rất xinh
Triệu Mặc Hàn thì chọn một cái hộp quà nhỏ nhất có màu nâu, bên trong chính là một cây bút máy đắt tiền.
Vương Văn thì chính là một cái ví tiền bằng da màu đen.
Vương Vệ Quốc là một quyển sổ con.
Những người khác có người là một chiếc đồng hồ, có người là móc khoá, có người là túi xách, có người là cái lắc bạc, thanh socola, cái gối ôm,…
Và sau khi bóc quà, Tô Cẩn lại bị Tô Anh làm nũng, lôi cái máy chụp bảo bối của mình ra chụp thêm cho công chúa nhà mình.
Mà Tô Anh sau khi tạo dáng khoe quà đủ kiểu bên cây thông thì mới kéo thêm Triệu Mặc Hàn vào chụp ảnh chung.
Sau buổi tối hôm đó, mối quan hệ của người sống trong nhà họ Tô dường như được liên kết lại chặt chẽ với nhau hơn.
Mọi người không chỉ đơn giản xem nhau là những người kẻ nghèo đói bất tài và đại thiện nhân* (*大善人Dà shànrén: thuật ngữ tiếng trung, dịch tiếng Việt đại khái có nghĩa người có tấm lòng từ bi, luôn ra tay giúp đỡ người khác một cách mạnh mẽ, ai cũng giúp, từ này gần giống nghĩa với người hảo tâm, nhà từ thiện, Mạnh Thường Quân) mà là giữa những người con trong một gia đình.
Sau lễ Giáng Sinh mấy ngày là dịp nghỉ Tết dương lịch.
Những đứa trẻ đều ở nhà, có đứa đi chơi, có đứa học bài, có đứa đi đổi đồ thủ công, có đứa đi trồng cây lấy phiếu,…
Mà giống như mọi đứa nhóc khác, Tô Anh mà bình thường phải gọi không biết bao nhiêu lần mới chịu chui ra khỏi chăn hôm nay lại đúng giờ thức dậy đi học.
Và bởi vì không học nên Tô Anh quyết định đi chơi.
Tô Anh sau dùng xong bữa sáng, mang theo túi nhỏ chứa đầy đồ ăn vặt xuống tìm bạn chơi.
Vì là con gái bổi bối của Tô Cẩn nên mọi người đều có phần khách khí và yêu thích Tô Anh.
Tô Anh sau khi nghịch ngợm học đan len một hồi ở phòng thủ công mới bằng lòng buông tha cho đống len rối tung kia mà kiếm trò khác chơi.
Tô Anh theo chân các bạn nhỏ đi đến khu nhà ở mới thấy Triệu Mặc Hàn đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Tô Anh cất tiếng gọi: “Mặc Hàn ca ca!”
Triệu Mặc Hàn theo hướng âm thanh nhìn lại, là Tô Anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Đang đọc sách.”
Hai vợ chồng Tô Cẩn dù là thầy cô giáo nhưng không đặt nặng vấn đề học tập với Tô Anh, chỉ mong Tô Anh có thể lớn lên mạnh khoẻ bình an là được. Với tư cách là một học sinh lớp một phải luôn chiến đấu với những phép toán rắc rối phạm vi hàng chục, Tô Anh không thể hiểu nổi hành vi chăm chỉ như này của Triệu Mặc Hàn, nhưng cũng không khỏi thán phục Triệu Mặc Hàn.
“Hay là anh ra ngoài đi chơi với tụi em đi!”
Triệu Mặc Hàn nhìn về mấy đứa con nít một lát cũng gấp sách lại, đồng ý.
Tô Anh dẫn Triệu Mặc Hàn lại đi ngược xuống lầu, ra phía khu đất tỏ vẻ muốn cùng các bác làm vườn thu hoạch nông sản.
Dù thời tiết bây giờ đã là giá lạnh, bên trên những bọc che của cây rau cũng có một lớp tuyết dày nhưng việc thu hoạch vẫn chưa xong.
Còn một ít bắp cải, củ cải đỏ, súp lơ và su hào nữa.
Tô Anh với khí thế hùng hục tràn ngập quyết tâm sau khi đã thu hoạch được gần 10 cây bắp cải đã mệt lên mệt xuống, thở hồng hộc và bỏ cuộc, cuối cùng là theo lũ nhóc kia đi ra ngoài nặn người tuyết.
Riêng Triệu Mặc Hàn là vẫn ở lại làm việc, sau khi thu hoạch được một xe đẩy đầy củ cải đỏ, cũng sắp đến giờ trưa thì mới quay về.
Chỉ là khi đi qua gần mấy người tuyết mới được lũ nhỏ đắp mới đây, Triệu Mặc Hàn bỗng dưng bị những quả cầu tuyết từ tứ phương bát hướng ném lại làm cho trở đầu không kịp, bị ném rất nhiều cục tuyết.
Triệu Mặc Hàn ngã lăn ra trên nền tuyết, tiếng cười thích chí của đám trẻ con vừa vang lên bỗng dưng im bặt.
Một lát sau lại có mấy quả cầu tuyết bị ném ra.
Triệu Mặc Hàn vẫn bất động trên tuyết.
Lúc này, mấy giọng trẻ con non nớt mới vang lên:
“Có phải là chúng ta ném chết anh ấy rồi không?”
“Hình như là ngất thật rồi.”
“Hay là anh ấy bị bà Chúa Tuyết bắt mất hồn rồi!”
Một lúc thấy người vẫn bất động, đám nhóc trốn sau gốc cây, đống tuyết mới từ từ đi ra xem xét.
Mà ngay khi Vương Vệ Quốc định đặt tay lên mũi Triệu Mặc Hàn xem thử, Triệu Mặc Hàn lại đột nhiên mở mắt, ngồi vụt dậy, hai tay lập tức nắm lấy hai nắm tuyết ném về phía lũ trẻ.
Đám trẻ con thấy Triệu Mặc Hàn tỉnh lại bất ngờ, hét lên chạy toán loạn, lại bị ném mấy quả tuyết, mới hoàn hồn vo tuyết ném trở lại.
Và ai nấy đều tiếp tục tham gia cuộc chiến ném tuyết không khoan nhượng.
Cuối cùng địch ta hỗn lộn, vừa vo xong tuyết đều ném, không quan tâm ném ai cả.
Tô Anh cũng bị ném cho mấy quả, ngã đùng ra đất, lăn quay như chú thỏ con.