Hoàng Tống Hiên sau khi xong việc đã gần 7 giờ tối, Phương Hinh có lịch học ban đêm nên không thể gặp, tâm trạng anh không tốt, không có hứng ăn uống, nhân cơ hội Trình Vũ và Chu Dật rủ rê đi bar, Hoàng Tống Hiên cũng chấp thuận theo.
Trời mùa thu thời tiết ban đêm lạnh hơn ban ngày, chênh lệch nhiệt độ rất lớn, trên người Hoàng Tống Hiên lúc này là một chiếc áo khoác dạ đen dáng dài phủ kín.
Chu Dật ngồi đằng xa nhìn thấy anh đi lại, trên tay cầm ly rượu đung đưa, đôi môi nở một nụ cười ẩn ý.
- Còn tưởng cậu không thể tới.
Hoàng Tống Hiên ngồi vào bàn, trên bàn đã có ly rượu để sẵn chỉ chờ người đến.
Anh nhàn nhạt hỏi lại.
- Tại sao lại không thể tới?
Chẳng phải Hoàng Tống Hiên đang yêu đương sao, với kiểu người như anh, không cô gái nào có thể quản, nhưng Chu Dật lại có suy nghĩ khác.
Anh ta cười cười đặt ly rượu xuống, vẻ mặt thích thú.
- Còn tưởng… Phương Hinh ở bề trên.
Hoàng Tống Hiên ngước mắt nhìn lên Chu Dật, hiểu ra ý tứ nhưng không trả lời.
Trình Vũ bên cạnh không hiểu gì, nghe đến tên của một cô gái khác liền liên tưởng đến đêm hôm trước, khi ấy anh vô tình nhìn thấy một cô gái lạ ôm ôm ấp ấp Hoàng Tống Hiên cùng nhau lên nhà.
Suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, vài giây sau thì không xuất hiện nữa.
Vốn dĩ cứ nghĩ tâm trạng không tốt tìm một môi trường mới xem sao, không ngờ quán bar cũng giống ở nhà, thực sự tẻ nhạt, ngay cả rượu Hoàng Tống Hiên cũng không muốn động vào.
- Không uống sao? Hay cậu không biết uống rượu.
Trình Vũ nhướn mày hỏi, dù sao xa cách ba năm mới tương phùng trở lại, thói quen của mỗi người có chút khác với trước đây.
Chu Dật vỗ vai Trình Vũ cười ha hả, mở miệng ghé sát tai giải thích.
- Hôm lễ trưởng thành cậu ta còn uống thay cho bạn gái, gấp đôi bọn tôi mà vẫn còn đứng vững, cậu nghĩ Hoàng Tống Hiên là trai ngoan như ba năm trước nữa sao? Không có đâu.
Ở bên này, không biết Hoàng Tống Hiên đã rót rượu từ khi nào, ly rượu trên tay cụng nhẹ phát ra tiếng với ly rượu của Trình Vũ, sau đó uống cạn.
Trình Vũ biết rõ ly rượu này Hoàng Tống Hiên uống là vì nể mặt bạn bè, thực chất anh ta không hề muốn uống.
Trình Vũ ngửa đầu cũng uống cạn một hơi, đến khi ly rượu trống không sạch sẽ để xuống bàn, Chu Dật lại nhảy ra rót đầy một lần nữa.
- Lại bày trò gì nữa?
- Anh em à, thông cảm đi, tôi chưa thấy dáng vẻ khi say của cậu.
- Tên khốn.
Trong túi áo của anh bất ngờ có chút rung, trước khi vào đây Hoàng Tống Hiên đã mở âm lượng lớn nhất vậy mà khi có người gọi đến, vẫn không thể nghe.
Âm thanh ở quán bar này thực sự quá chói tai, ngay từ đầu chỗ ngồi cũng là do Chu Dật chọn, anh không nghĩ cậu ta lại là người thích âm nhạc nhiều đến vậy.
- Tôi vào trong nghe điện thoại một lát.
Trình Vũ và Chu Dật không mấy để ý, chỉ gật đầu nhẹ, Hoàng Tống Hiên sau khi vào toilet lập tức nghe máy.
Giọng nói của anh đã dịu dàng đi rất nhiều, hoàn toàn khác với thái độ cách đây 2 phút trước.
- Nhớ anh rồi sao?
Đầu dây bên kia liền lập tức đáp lại.
- Nhớ anh muốn chết đây, hôm nay em tan học sớm muốn gặp anh một lát, sao hả? Đang chơi bời ở đâu à?
Rõ ràng Phương Hinh nghe được tiếng nhạc ở trong điện thoại, hẳn là ở quán bar hoặc chỗ tụ tập bạn bè nào đó.
Hôm trước, cái đêm Hoàng Tống Hiên lên cơn ghen muốn hành cô một trận, khi đó cả hai bị trì hoãn vì hai người đàn ông, một người là Chu Dật và một người lạ khác. Có lẽ là tụ tập vì người này.
- Em đang ở đâu, anh tới gặp em.
- Em đang trên đường về nhà.
- Vậy hẹn gặp ở nhà em.
Phương Hinh ngồi trên taxi đột nhiên chửi thề trong lòng nhưng không nỡ nói ra ngoài, chỉ mắng một câu.
- Anh bị bệnh sao? Ba mẹ em thấy được thì hai đứa đi bụi đấy. Không được, không được, nhất quyết không được.
Hoàng Tống Hiên một tay cầm điện thoại một tay đưa vào túi quần, cả người chỉ đứng im nhưng vẫn là một điều gì đó rất thu hút.
Anh khẽ cười, nhỏ giọng năn nỉ.
- Nhưng mà anh…
Chưa nói hết câu, cánh cửa nhà vệ sinh nam chợt mở ra, tưởng là có người đang mắc đi gấp, không ngờ người đến lại là một cô gái… quen.
Hướng Kim say mèm, ăn mặc gợi cảm, cả người mềm nhũn, bộ dạng này dường như là bị người ta bỏ thuốc, mê mê mẩn mẩn.
Cô ta không cần biết người đàn ông ở đây là ai, hình như là đi nhầm nhà vệ sinh, vội vàng lao tới sờ soạng Hoàng Tống Hiên như bị nghiện.
Anh dùng tay đẩy ra, đôi lông mày nhăn lại, khuôn mặt u ám như vừa từ đám tang trở về.
Điện thoại cũng rơi xuống đất.
- Giúp tôi… giúp tôi…
Giọng Hướng Kim thều thều như cá mắc cạn, cổ áo và váy đều xộc xệch không còn thể thống, chỉ cần kéo nhẹ thì sẽ rơi xuống nhìn trọn cảnh xuân.
Hoàng Tống Hiên dùng hai tay, sức lực dùng hết sức ngăn cản Hướng Kim, khuôn mặt anh càng lúc càng xanh lại.
- Biến.
Anh lớn tiếng quát giọng, lại không thể thoát ra khỏi sự đeo bám của Hướng Kim, cô ta nghe thấy rõ giọng của anh, lập tức tỉnh táo hơn trước, cả cơ thể vẫn cố ý dựa dẫm.
- Hoàng Tống Hiên, là anh sao? Chúng ta có duyên thật.