Xe dừng lại ở sân của căn biệt thự, thay vì bế kiểu công chúa, Trần Vũ vác ngược Lam Nhã trên vai. Lam Nhã bị vác nằm im không dãy dụa.
Cánh cửa phòng ngủ bị Trần Vũ dùng chân đạp văng ra. Độ đàn hồi của nệm tâng cơ thể sau khi bị ném xuống của Lam Nhã lên một cách tự nhiên.
Lam Nhã vẫn nằm im bất động giống như đã ngủ say từ bao giờ.
Trần Vũ hiểu rõ Lam Nhã, nắm ngón chân cái lắc lắc, Lam Nhã không chịu được rụt chân lại, tiếp tục nhắm mắt như không có gì.
-Chiêu giả chết này chỉ có tác dụng với gấu thôi, em đừng giả vờ nữa!
-Triệu Lam Nhã! Em có thôi đi không thì bảo?
-Anh quát em đấy à?
Lam Nhã nâng lên một tone so với Trần Vũ, ngồi bật dậy. Trần Vũ bị làm cho giật mình, đứng hình mất năm giây, sau đó là khuôn mặt vô cùng đáng thương.
-Anh không dám!
Lam Nhã lại bị anh chọc cười, đàn ông đúng là những đứa trẻ to xác.
-Hôm nay em đi làm sớm hai tiếng, buổi chiều học liên tục hai tiết, bây giờ rất mệt. Với cả, bố đang còn đợi em ở nhà.
-Anh đã báo cho bố rồi, hôm nay em ở lại đây, ngày mai là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi cả ngày.
-Nhưng mà em mệt chết đi được!
Trần Vũ bỗng dưng không nói gì nữa, đi thẳng vào phòng tắm mở vòi vào bồn. Bế cả người Lam Nhã vào, giúp cô cởi bỏ quần áo rồi đặt vào bồn nước ấm.
Lam Nhã bắt gặp được cảm giác thoải mái, cả người thả lỏng, gối đầu lên thành bồn để anh gội đầu cho.
Lam Nhã trước đây nghĩ rằng yêu đương chẳng có gì hay ho, đúng thật là như vậy. Trừ khi yêu đương với Trần Vũ, cô lười hơn một tỉ lần. Mỗi khi ở bên anh đều giống như một con lười thực thụ, tất cả đều không phải động tay.
Trần Vũ lôi Lam Nhã ra từ bồn tắm, cuốn khăn ngang người để cô rửa mặt, sau đó lại đem ra ngoài, ngồi trong lòng anh sấy tóc.
Lam Nhã nghĩ rằng kiếp nạn hôm nay đã thuận lời trôi qua.
Nhưng không!
Sau khi mọi thứ xong xuôi, đem cả hai vào trong chăn, nói chuyện với cô bằng thì thầm, dụ hoặc.
-Đã hết mệt chưa?
-Ừm! Đỡ hơn rồi!
Trần Vũ lật người, dùng hai tay chống lên phía trên cô, đem cả đầu rúc vào cần cổ hôn mạnh bạo.
Lam Nhã vì động tác của anh tự động ngửa cổ lên, dây thần kinh bị kích thích vô cùng nhột.
Sau khi để lại đầy vết đánh dấu chủ quyền lên phần cổ, anh hôn ngược lên phía trên, cắn vào tai Lam Nhã một cái.
Lam Nhã bị đau liền ra tay đánh trả vào lưng anh. Khăn tắm của cả hai vì động đậy cũng bị long ra.
Mỗi động tác của Trần Vũ đều nhẹ nhàng, nâng niu cơ thể cô từng chút một. Thỉnh thoáng lại cố tình cắn mạnh một cái trêu chọc cô.
-Anh không muốn thấy em ngày nào cũng mệt mỏi như vậy.
-Chỉ một thời gian thôi mà!
-Em vất vả như thế làm gì? Anh có thể lo cho em sung túc cả đời.
Lam Nhã nghe những lời âu yếm, cười cong khoé mắt, bàn tay đan vào những sợi tóc mềm mượt của anh xoa xoa.
-Nghe thích thật đấy! Thảo nào lúc trước họ hàng hay nói, lớn lên xinh đẹp, gả vào nhà giàu là có thể sung sướng cả đời rồi.
Trần Vũ chăm chú nhìn người dưới thân mình. Anh thích nhìn cái miệng nhỏ mỗi khi huyên thuyên kể chuyện gì đó cho anh nghe.
-Vậy em còn không mau gả cho anh?
-Em thấy họ nghĩ chưa tới. Em xinh đẹp, có thể lấy một người chồng giàu có. Nhưng em vừa xinh đẹp vừa giàu có, chẳng phải xứng đáng có hai người chồng sao?
-Em cảm thấy một mình anh chưa đủ, còn muốn có hai chồng sao?