Lam Nhã theo Trần Vũ về nhà, đến trước cửa thì khựng lại, ngó nghiêng vào bên trong.
-Mẹ anh ở dưới bếp, đợi chúng ta về ăn cơm.
Lam Nhã bây giờ lại sinh ra suy nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy, chỉ cần nhìn thấy bà ấy là sợ rồi, không thể phản kháng, không thể từ chối khiến cô thấy rất sợ.
-Đừng nghĩ nhiều, vào nhà thôi!
Trần Vũ nắm tay Lam Nhã đi vào, cô chậm chạp bước theo.
-Về rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi.
Suốt bữa cơm Lam Nhã chỉ tập trung vào bát cơm của mình, mặc cho những người xung quanh nói chuyện gì, không dám động đậy mạnh.
-Đừng chỉ ăn cơm không, uống bát canh đi.
Bà đẩy bát canh vừa mới bưng lên về phía Lam Nhã, sau đó cũng đưa cho Trần Vũ một bát tương tự. Lam Nhã nhận lấy rồi nhanh chóng uống cạn.
-Em cảm ơn giáo sư!
-Bọn con ăn xong rồi, xin phép về phòng trước ạ!
Giáo sư Trần "ừ!" nhạt một tiếng, làm như không quan tâm. Hai người vừa đi khuất liền quay sang nhìn hai người đang tủm tỉm cười trong bếp, nở nụ cười gian xảo.
Hai người về phòng làm việc của mình, được một lúc Lam Nhã cảm thấy không đúng.
-Trời nóng quá! Tôi đi tắm trước!
Trần Vũ nhìn cô nàng ôm đồ đi vào nhà tắm, rồi nhìn về phía điều hoà. Bây giờ là mùa thu, thời tiết không đến nỗi buổi tối ngồi phòng máy lạnh cũng thấy nóng.
Cửa phòng tắm mở ra, mái tóc còn ướt của Lam Nhã đang nhỏ giọt, cô khoác cái áo choàng tắm trên người.
-Vừa nãy tôi lấy đồ đi tắm, lại lấy thành cái thứ này.
Lam Nhã giơ ra trên tay một cái váy ngủ hai dây màu đen xuyên thấu, mặc cái này lên người thì khác gì không mặc.
Trần Vũ cũng bắt đầu thấy nóng, đi vào phòng tắm rồi quay ra với bộ dạng y hệt Lam Nhã.
Tủ quần áo thường ngày của họ bị khoá chặt, cả cửa phòng cũng bị khoá từ bên ngoài rồi. Căn phòng này cách âm quá tốt, gọi mấy bên ngoài cũng không có người trả lời.
Cảm giác nóng nực vừa được nước mát xoa dịu bây giờ lại bắt đầu quay trở lại. Cả hai nhìn nhau, biểu hiện trên mặt không khác nhau là mấy.
-Thức ăn có vấn đề.
-Giáo sư cho thuốc vào rồi.
Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn, hai người bị nhốt chung ở trong phòng, chắc chắn không có đường thoát.
Lam Nhã ngồi xếp chân trên giường, ngồi tư thế thiền, như thế này sẽ giúp cô quên đi cái ngứa nóng hiện tại.
Thấy Lam Nhã ngồi yên bất động, Trần Vũ cảm thấy bất ổn.
-Em không sao chứ?
Tay Trần Vũ chạm vào tay Lam Nhã, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau như có dòng điện chạy qua.
-Chúng ta tốt nhất nên cách xa một chút, tránh những chuyện nên tránh.
Hai người giữ khoảng cách, Trần Vũ liên tục phải vào nhà tắm xả nước lạnh. Lam Nhã cũng không thể ngồi yên được nữa, toàn thân cựa quậy lung tung.
-Một bước nhanh gọn, vừa có con dâu vừa có cháu nội. Mình thật thông minh!
Giáo sư Trần bên dưới nhà vui vẻ ăn trái cây, tự cảm thán diệu kế của bản thân.
Hai người bị nhốt trong phòng vẫn đang khổ sở chống chọi với tác dụng của thuốc. Chắc là bà cho hơi quá tay một chút rồi.
-Không chịu được nữa rồi!
Lam Nhã mở bung cửa phòng tắm, ném áo choàng sang một bên, nhảy vào bồn tắm.
Độ mát lạnh của nước khiến cơ thể dễ chịu hơn, chân mày dãn ra.
-Lam Nhã! Em...
Trần Vũ vẫn đang ở trong bồn tắm, bọn họ hiện tại không một mảnh vải che thân, ngồi chung một bồn tắm. Da thịt nhạy cảm đã chạm vào nhau.
-Em định tắm uyên ương sao?