Lúc này đám bạn đã có ý định về khách sạn tiếp tục cuộc vui, dù sao bọn họ cũng đã đến lúc cần phải giải quyết nhu cầu, bèn ôm bạn gái rời khỏi quán bar. Tống Giang Thần bởi vì không có bạn gái mang theo, cho nên theo thông lệ, sẽ thanh toán hết bàn đồ uống này. Tống Giang Thần gọi nhân viên phục vụ đến để thanh toán, nhưng chưa vội ra về mà còn ngồi nán lại thêm một chút.
Cố Dĩ Hiên sau khi uống mấy ngụm nước hoa quả thì chỉ trong chốc lát sau đã cảm thấy có chút bất thường, trong người chợt nóng lên, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Cô cảm thấy hình như trong thức uống có bỏ cái gì đó, lúc này nhìn xuống bàn mới phát hiện ra, ở bên cạnh cốc nước, có một chút bột trắng bị rơi ra ngoài. Vậy là cái người đàn ông này nhất định đã cho thứ gì đó vào trong cốc của cô. Nhìn sang thấy ánh mắt cùng nụ cười bị ổi của hắn, không khỏi khiến cho cô sinh ra cảm giác buồn nôn.
Cô vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, muốn rời khỏi nơi này, nhưng Bạch Nhất Đồng làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Hắn ta đứng dậy đi theo cô, dìu đỡ cô, mặc kệ cho cô dãy dụa cỡ nào, cũng nhất quyết muốn đem cô rời khỏi nơi này, đến nhà của hắn làm một chút chuyện vui sướng.
Lúc đi ngang qua bàn của Tống Giang Thần, Cố Dĩ Hiên lờ mờ nhận ra bóng dáng của người đàn ông ban nãy có ý tốt nhắc nhở mình, một tia hy vọng lóe lên trong đầu cô. Ở những nơi như thế này, bất kỳ ai cũng rất có thể sẽ là người đem cô ăn mất không chừa mảnh ghép nào. Cho nên trong lúc túng quẫn, cô đã vùng ra khỏi người của tên béo háo sắc mà lao đến chỗ Tống Giang Thần để cầu cứu sự giúp đỡ, bởi vì quá dùng sức, lại không kiểm soát được cơ thể, cho nên cô cứ như vậy mà ngã ngồi lên trên người của Tống Giang Thần.
Tống Giang Thần đang ngồi nghỉ ngơi thư giãn, bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp rơi vào trong lòng mình, theo bản năng đỡ lấy cô, hai tay giống như đang ôm lấy cô ấy. Nhận ra chính là cô gái xinh đẹp lát nãy, trên khuôn mặt đã nổi ửng đỏ, hai mắt mê ly mơ hồ, đang cất giọng đáng thương nói với anh:
“Cầu xin anh hãy giúp đỡ tôi, tôi xin anh!”
Tống Giang Thần ngước lên nhìn thấy tên béo bên cạnh, đang giống như hổ đói mà nhìn chằm chằm vào mỹ nữ trong ngực anh, Bạch Nhất Đồng lên tiếng:
“Thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi. Bạn gái của tôi đang giận dỗi tôi, tôi lập tức sẽ đem cô ấy về ngay bây giờ.”
“Ồ! Cô gái này là bạn gái của cậu ư?”
Cố Dĩ Hiên lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không phải, anh ta là kẻ xấu, tôi không quen biết hắn, cầu xin anh hãy giúp tôi.”
Tống Giang Thần cảm thấy khá thú vị, cho đến khi liếc nhìn thấy cái dây chuyền có hình dáng quen thuộc trên cổ cô, là sợi dây chuyền y hệt với sợi dây chuyền mà em gái anh từng mang trước đây, anh nắm lấy sợi dây chuyền hỏi cô:
“Sợi dây chuyền này từ đâu mà ra?”
“Là sợi dây chuyền của tôi, của cha mẹ tôi để lại cho tôi.”
“Vậy là của cô thật? Trong nhà cô còn có anh em nào nữa không, tên gọi là gì?”
Cố Dĩ Hiên lúc này thần trí đã bắt đầu mơ màng, nhưng vẫn trả lời chính xác:
“Còn… Còn có một anh trai, tên là Cố Thừa Ngân…”
Thì ra duyên phận cứ thế mà trùng hợp như vậy, em gái của Cố Thừa Ngân, cứ thế mà rơi vào trong tay anh.
Tống Giang Thần ngước nhìn lên Bạch Nhất Đồng đang không hiểu chuyện gì nói:
“Thật ngại quá cô gái này tôi muốn rồi, Bạch tiên sinh.”
“Anh… Anh biết tên tôi ư, nhìn anh rất quen, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi… Ôi chính là Tống tiên sinh sao! Nhưng mà anh làm sao… Cái này… Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, quân tử không đoạt vợ người. Anh liệu có thể để cho tôi đem vợ sắp cưới của mình đi không?”
Bạch Nhất Đồng cứ nghĩ rằng Tống Giang Thần chỉ là có hứng thú với mỹ nhân thôi, chắc hẳn cũng không đến nỗi cướp vợ sắp cưới của mình đâu, nhưng không ngờ rằng Tống Giang Thần lại nói:
“Vậy sao? Tại sao tôi lại không nghe thấy bảo bối của tôi đề cập đến là cô ấy có một người chồng sắp cưới nữa vậy? Cô ấy chưa từng có kết giao với ai khác ngoài tôi.”
“Nhưng lát nãy… Lúc nãy anh cũng không biết cô ấy có anh trai, vậy thì làm sao…”
“Đúng vậy, cô gái này tên là Cố Dĩ Hiên, năm nay mới mười tám tuổi, không đi học đại học, đã sớm ra ngoài đi làm thêm, trong nhà có cha mẹ mất sớm nên ở cùng với chú ruột… Chỉ là tôi không biết cô ấy còn có một người anh trai nữa thôi. Thông tin cơ bản tôi cũng biết hết rồi, tôi đã để ý cô ấy từ lâu, làm sao lại không biết anh là chồng sắp cưới của cô ấy chứ.”
Bạch Nhất Đồng nghe thấy thế thì hết sức kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ tới cô ấy xuất thân thấp kém như vậy mà lại có quen biết với Tống Giang Thần, những thông tin hoàn toàn chính xác, hắn chẳng thể nào phản bác được.