Tống Giang Thần sau khi rời khỏi nhà của Cố Dĩ Hiên thì cũng không có lấy một lần quay lại mà ngước nhìn lưu luyến giống như ai đó. Tống Giang Thần đủ tỉnh táo để phát hiện ra sự thay đổi ở Cố Dĩ Hiên, cô dần dần không còn nhìn anh với ánh mắt xa lạ đề phòng nữa, mà thay vào đó là ánh nhìn trìu mến đầy thiện cảm hơn.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, Tống Giang Thần tin chắc rằng mình có thể chiếm lấy tim của cô, khiến cho cô tin tưởng mà giao phó bản thân mình cho anh.
Gọi điện cho thám tử một chút, vẫn là không có phát hiện thêm tin tức động tĩnh của Cố Thừa Ngân. Tống Giang Thần thực sự hoài nghi không biết hắn ta có nằm trong đường dây bí mật nào không, hành tung bí hiểm đến mức khó truy lùng như vậy, đúng là khiến cho anh phải nhọc lòng như vậy.
Về đến nhà, Tống Giang Thần mới gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Cố Dĩ Hiên, một lát sau đã thấy cô gửi lại một tin nhắn chúc ngủ ngon giống như vậy cho mình. Sau đó Tống Giang Thần mới gửi đi tiếp một tin nhắn.
Cố Dĩ Hiên tắm rửa xong đi ra thấy màn hình có tin nhắn chúc ngủ ngon từ phía Tống Giang Thần, trong lòng cô cảm thấy vui sướng cũng nhanh chóng nhắn lại một tin nhắn chúc ngủ ngon cho anh, lát sau cô sấy khô xong mái tóc của mình thì bèn trèo lên giường ngủ luôn, hoàn toàn quên mất luôn cái điện thoại bên cạnh.
Tống Giang Thần vẫn là đang đợi tin nhắn trả lời của cô, mười phút, ba mươi phút, rồi một tiếng trôi qua vẫn không có thấy ai đó trả lời lại. Nếu như không phải vì bận phê duyệt một số văn kiện chuẩn bị cho ngày mai thì hẳn là lúc này anh cũng đã đi ngủ sớm rồi. Cứ nghĩ là cô ta hẳn sẽ nhanh chóng trả lời tin nhắn của mình, cuối cùng anh ngồi chờ cả buổi vẫn không hề thấy có một tin nhắn hồi âm nào.
Phê duyệt xong mấy cái văn kiện kia thì Tống Giang Thần cũng quyết định đi ngủ, nếu như Cố Dĩ Hiên không chủ động thì đành phải để anh tự ra tay vậy.
Sáng sớm hôm sau Cố Dĩ Hiên vẫn là dậy sớm đi làm như thường lệ. Bởi vì Tống Giang Thần đã dặn dò cô kỹ lưỡng là phải chú ý đến hình tượng bản thân, phải chú ý đến cách ăn mặc cho nên hôm nay cô quyết định mặc vào bộ đồ mới mà hôm qua đã mua.
Nhìn ngắm bản thân trong gương, Cố Dĩ Hiên cảm thấy tự tin hơn một chút, mặc dù cô không quá để ý đến sự đánh giá của những người khác trong đoàn làm phim. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, bởi vì cách ăn mặc hết sức khiêm tốn và giản dị của cô, mà cô không ít lần nhận lại sự chế diễu cùng với ánh mắt khinh thường của nhiều người khác.
Hôm nay mặc bộ đồ xinh đẹp như vậy, cô cảm thấy khá vui vẻ và thoải mái hơn, có cảm giác vui vẻ một phần cũng bởi là vì những bộ quần áo này là được đích thân Tống Giang Thần lựa chọn và mua cho cô.
Vừa xách túi xách đi ra đến đầu ngõ thì đã nhìn thấy ngay chiếc xe sang trọng của Tống Giang Thần đang đứng đợi sẵn ở đó. Cố Dĩ Hiên tiến lại gần thì Tống Giang Thần đồng thời cũng mở cửa xe đi ra.
"Hoá ra buổi sáng cô lại dậy sớm đi làm như vậy."
"Sao anh lại tới đây, lại đến sớm như vậy?"
"Đương nhiên là đến gặp cô rồi, bởi vì tối hôm qua ai đó không thèm trả lời tin nhắn của tôi, cho nên sáng sớm hôm nay tôi phải gấp rút đến đây sớm để đợi cô đấy."
Nghe thấy Tống Giang Thần nói vậy, Cố Dĩ Hiên mới mở điện thoại của mình ra, nhìn thấy dòng tin nhắn của Tống Giang Thần: [ Ngày mai lúc mấy giờ thì cô rảnh? ]. Cố Dĩ Hiên vội vàng xin lỗi anh.
"Thật ngại quá lúc tối qua tôi ngủ quên mất không nhìn thấy tin nhắn của anh, tôi xin lỗi!"
"Không sao cả, cô lên xe đi tôi chở cô đi làm!"
"Tôi bình thường đều đi xe bus để đi làm mà, bây giờ vẫn còn sớm lắm, đi xe bus có thể thong thả mà đến chỗ làm không cần phải chen lấn."
"Không sao đâu, tôi tình nguyện làm tài xế cho cô mỗi ngày!"
"Cái này, tôi không có tiền để trả cho một tài xế như anh đâu." Cố Dĩ Hiên nói đùa với anh.
"Không sao, là tôi tự nguyện mà, cô lên đi."
Lúc hai người đã lên xe, Tống Giang Thần đánh lái cho xe từ từ chạy ra khỏi khu nhà.
"Sáng nay cô đã ăn gì chưa?"
"Tôi đã ăn rồi, tôi dậy từ rất sớm cho nên đều ăn cơm ở nhà."
"Vậy sao, bữa sáng của tôi đều được người làm chuẩn bị sẵn rồi sau đó tôi mang lên công ty ăn luôn."
"Dù sao thì tôi cũng không có thói quen ăn những món đồ ăn nhanh ở bên ngoài lắm."
"Phải duy trì cân nặng nữa đúng không, các cô gái bọn cô bây giờ gầy đến nỗi cảm thấy có chút thiếu sức sống, cũng may cô không phải giống như vậy."
Mặc dù câu nói của anh rất bình thường, nhưng làm sao cô lại cảm thấy trong giọng điệu của anh có chút gì đó... "mờ ám" nhỉ.