"Thưa Tống tiên sinh, sau khi dùng bữa tại nhà hàng, tiên sinh muốn chúng tôi gói lại món ăn nào đem về thì cứ nói với tôi một câu, tôi sẽ gói lại toàn bộ ạ."
"Cửa hàng ở đây sẽ không cho khách hàng mang thức ăn về sao?" Cố Dĩ Hiên tò mò hỏi.
"Đúng vậy thưa tiểu thư, đây là quy định của nhà hàng chúng tôi. Bởi vì sợ rằng thức ăn sau khi đưa về nhà của khách hàng, nếu như để lâu hoặc bảo quản không đúng cách lúc ăn vào khiến khách hàng xảy ra vấn đề gì, sau đó lại phát sinh kiện tụng thì rất khó xử lý. Tuy nhiên một số vị khách vip đặc biệt của nhà hàng thì sẽ có thể đem thức ăn về mà không có vấn đề gì ạ!"
"Hoá ra là như vậy!" Thảo nào mà nhà hàng lại không muốn cho thực khách gói thức ăn mang về. Cố Dĩ Hiên lại còn tưởng rằng các nhà hàng có chút "keo kiệt" cho nên mới làm như vậy. Nhưng mà cô cũng không ngờ rằng Tống Giang Thần thế mà lại cũng đưa ra yêu cầu này.
Trong lúc đợi thức ăn được mang lên, nhìn vị quản lý đứng chực chờ ở một bên, Tống Giang Thần có chút không thoải mái nói:
"Anh có thể lui xuống rồi đấy, chúng tôi chỉ ăn một chút rồi đi luôn, không cần phiền anh như vậy đâu."
"Dạ vâng thưa Tống tiên sinh, lát nữa anh có điều gì thì cứ nhắn nhủ với tôi là được rồi, tôi xin phép lui trước ạ!"
Lần này vị quản lý nhà hàng gập đầu một góc chín mươi độ mà chào Tống Giang Thần, thật đúng là khiến cho Cố Dĩ Hiên được mở mang tầm mắt thêm một chút.
Lát sau nhân viên phục vụ đã mang lên một bàn đầy đồ ăn cho hai người bọn họ. Cố Dĩ Hiên nhìn đĩa bít tết rồi lại nhìn cách Tống Giang Thần cắt đĩa thịt, cô cũng học theo anh để làm theo. Có điều đến lúc Tống Giang Thần cắt xong đĩa thịt của mình rồi thì Cố Dĩ Hiên vẫn còn đang loay hoay với miếng thịt trên đĩa của mình.
"Cô còn cắt nữa, chỉ sợ miếng thịt sẽ bị nhăm nhở ra mất thôi. Dùng cái này của tôi đi."Nói xong thì Tống Giang Thần đẩy đĩa thịt của mình sang cho Cố Dĩ Hiên.
"Cảm ơn anh, tôi là lần đầu tiên ăn món này."
"Không có gì."
"Cô thấy mùi vị của nó thế nào?"
"Rất ngon. Mùi vị rất thơm mà vị ngọt của thịt bò cũng rất ngon."
"Món bít tết của nhà hàng này rất ngon, sau này có dịp tôi sẽ chở cô đến đây ăn."
"Sau này ư, tại sao anh lại chở tôi đến đây ăn nữa. Nhà hàng này rất đắt, một tháng lương của tôi không biết có trả nổi một bữa ăn ở đây không nữa."
"Đương nhiên là tôi trả rồi, làm sao lại có chuyện để cho phụ nữ trả tiền chứ!"
"Thế thì cũng không được, vô công bất hưởng lộc! Tôi không thể cứ đi ăn mãi mà không thể trả tiền được, như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử."
"Nếu vậy thì cô dùng cách khác trả đi."
"Dùng cái gì chứ?"
"Dùng thời gian của cô đi, đi theo bên cạnh tôi."
"Là sao cơ? Thời gian của anh mới đáng tiền chứ, thời gian của tôi đâu có đáng là gì đâu."
"Như vậy là quyết định rồi nhé, sau này cô đi theo tôi, coi như là tôi mua thời gian của cô rồi."
"Cái này… Anh nói cái gì khó hiểu như vậy...?"
"Cô đúng là đầu gỗ, cứ thế mà không nhìn ra tâm ý của tôi?"
"Tâm ý của anh? Tại sao tôi cảm thấy anh nói chuyện càng ngày càng khó hiểu!"
"Đến như vậy mà cô còn không hiểu, thật uổng công tôi rồi."
"...".
Tại sao càng nghe lại càng thấy những lời nói này của Tống Giang Thần có chút gì đó mập mờ, ám muội. Chẳng nhẽ là Cố Dĩ Hiên cô đã nghĩ nhiều rồi sao? Nhưng mà người đàn ông này cứ không chịu nói ra rõ ràng, thật là khiến cho lòng cô không ngừng náo loạn. Cố Dĩ Hiên quyết định không quan tâm đến anh nữa, chỉ tập trung vào bữa ăn trên bàn.
Sau khi hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Tống Giang Thần lại chở cô đến một cửa hàng quần áo thời trang nữ. Cố Dĩ Hiên bất đắc dĩ đành phải theo anh đi vào trong. Tống Giang Thần lựa khá nhiều bộ đồ, gần cả chục bộ đồ của nữ. Khiến cho Cố Dĩ Hiên ở một bên bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Tống Giang Thần, anh tại sao lại mua nhiều quần áo cho nữ vậy chứ? Là muốn mua cho ai vậy?"
"Đương nhiên là mua cho cô rồi, không lẽ cô nghĩ tôi mua cho bạn gái mình sao?"
"Vậy tại sao anh lại không mua cho bạn gái mình chứ, mua cho tôi làm cái gì?"
"Nếu tôi có bạn gái thì tôi đã mua cho cô ấy lâu rồi. Đừng nói linh tinh nữa, mau vào trong thử hết chỗ quần áo này đi!"