"Bây giờ em mới biết tôi bỉ ổi sao, nếu đêm đó không phải tên nhãi kia nâng tay trên của tôi, thì em sớm đã trở thành người phụ nữ của ông đây rồi, thật là hời cho hắn ta quá, hừ!"
"..."
Tống Giang Thần nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại kia của bọn họ,
anh bèn nhanh chóng cho người điều tra xem hiện giờ Bạch Nhất Đồng cùng với Cố Dĩ Hiên đang ở đâu. Xem ra anh phải thực hiện công cuộc giải cứu mỹ nhân ra khỏi một con sói gian ác rồi. Bạch Nhất Đồng lại dám mắng anh là thằng nhãi, thằng nhãi này sẽ cướp luôn vợ của mày, để xem Bạch Nhất Đồng còn dám to gan làm loạn nữa không.
Bạch Nhất Đồng vô tư nên không biết, cứ thản nhiên mà chửi mắng
Tống Giang Thần bằng những lời tục tĩu khó nghe. Tống Giang Thần mặc dù rất tức giận nhưng lại không thể làm gì hơn, đành ngậm ngùi mà nghe tên khốn nào đó mắng rủa mình trong điện thoại.
Sau khi Bạch Nhất Đồng chở Cố Dĩ Hiên về đến nhà cô, thì mới lôi
kéo cô lên nhà, cũng trao trả cô cho gia đình. Lúc này dì Lệ cùng Cố Mỹ Như mới lườm nguýt Cố Dĩ Hiên, mắng chửi cô là kẻ vô ơn, bọn họ đã đối xử tốt với cô như thế mà cô lại bỏ nhà ra đi, thậm chí còn tốn một đống tiền để sửa soạn lại cho cô, vậy mà cô lại không thèm đoái hoài đến gia đình bọn họ.
Cố Dĩ Hiên nghe đủ những lời mắng nhiếc thậm tệ, trong lòng cũng
không biết dâng lên cái cảm xúc gì, cho dù có mắng chửi nhiều hơn chăng nữa, thì bọn họ cũng chỉ là vì muốn trút giận lên đầu của cô mà thôi.
Bạch Nhất Đồng vẫn rất giận vì Cố Dĩ Hiên dám bỏ nhà trốn khỏi
hắn, nhưng thấy dì Lệ cùng Cố Mỹ Như mắng chửi Cố Dĩ Hiên gay gắt quá, hắn có chút không đành lòng, vội khuyên ngăn:
"Thôi được rồi, người cũng đã về tới nhà rồi, mọi chuyện coi
như ổn rồi, bây giờ mọi người cứ trông chừng Cố Dĩ Hiên, đừng để cô ấy rời khỏi nhà là được, tuyệt đối đừng để cho Cố Dĩ Hiên ra ngoài đi làm kiếm tiền, chút tiền cỏn con ấy tôi có thể lo được. Chỉ mong dì Lệ cùng Cố Mỹ Như có thể trông coi vợ của tôi thật tốt là được."
Hai người kia nghe thấy vậy thì mới ngừng mắng rủa Cố Dĩ Hiên, hơn
nữa cho dù Cố Dĩ Hiên không phải đi làm, thì bọn họ cũng đã có được một khoản tiền trợ cấp nho nhỏ từ Bạch Nhất Đồng, cho nên lúc bây giờ bọn họ mới buông tha không mắng nhiếc Cố Dĩ Hiên nữa.
"Cháu rể cứ yên tâm, đứa cháu gái này gì nhất định sẽ trông coi cẩn thận, sẽ không để nó có cơ hội trốn thoát ra khỏi nhà lần thứ hai đâu!"
"Anh rể em và mẹ sẽ trông coi chị ấy cẩn thận, chỉ cần anh gửi tiền "trông coi" vào tài khoản của em, em đảm bảo chị ta toàn vẹn không thiếu một cọng lông cho đến khi gả vào nhà anh!"
"Thế thì tốt quá rồi, cháu xin cảm ơn dì cùng với em, vậy làm phiền hai người chăm sóc chu đáo cho vợ cháu, cháu nhất định sẽ hậu tạ hai người thật tốt!"
Nói xong thì Bạch Nhất Đồng liền hào phóng mà chuyển khoản tiền
luôn vào thẻ của Cố Mỹ Như, coi như là phí trông chừng cô vợ nhỏ của hắn. Nói xong hắn ta chào tạm biệt mọi người rồi ra về.
Cố Mỹ Như cùng với dì Lệ thấy tiền thì mừng rỡ sáng mắt ra, cũng
không thèm để ý đến Cố Dĩ Hiên bên cạnh nữa, mải nghĩ xem tối nay nên gọi món ngon nào về nhà ăn.
Cố Dĩ Hiên chán nản trở về phòng mình. Cũng may mà cô còn chưa bị
tịch thu điện thoại, mở máy lên phát hiện cuộc gọi từ nãy giờ của mình vẫn chưa hề tắt máy, tiền điện thoại thực sự rất tốn kém đây! Cố Dĩ Hiên vội vàng tắt máy đi, thầm nghĩ không biết người kia liệu có khi nào đã nghe hết cuộc đối thoại vừa nãy rồi?
Quả thực là Tống Giang Thần vẫn luôn để điện thoại đó để nghe
ngóng tình hình, cũng nghe luôn toàn bộ cuộc sỉ vả của hai mẹ con dì Lệ. Cũng không ngờ rằng trên đời này lại có mấy người đàn bà chanh chua điêu ngoa như bọn họ, thật sự là đáng nể!
Đến tối, Cố Mỹ Như gọi đồ ăn từ bên ngoài về, đã lâu không được
gọi nhiều đồ ăn ngon như thế này về nhà, bây giờ gọi một lần khá nhiều, chỉ sợ bốn người ăn cũng không hết! Dù sao tiền cũng không phải của bọn họ, tiêu xài một chút cũng chẳng đáng là gì.
Chú Cố lúc này vẫn đang ở công ty, cho nên bữa ăn chỉ có ba người
bọn họ dùng bữa, sau khi Cố Dĩ Hiên ăn xong thì rời khỏi bàn trước, đi lau chùi cốc chén một chút. Còn Cố Mỹ Như cùng với dì Lệ vẫn đang mải mê gặm nhấm mấy cái đùi gà, thậm chí còn lem nhem ra khỏi miệng.