Mở ra wechat, thấy Cố Dĩ Hiên vẫn chưa hề gọi điện hay nhắn bất cứ tin nhắn nào cho anh, Tống Giang Thần mới gọi điện lại cho cô. Cố Dĩ Hiên lúc này đang nằm trên giường, nghe thấy điện thoại của Tống Giang Thần gọi tới, cô giật bắn mình suýt thì làm rơi cả điện thoại. Anh ta tại sao lại gọi điện cho mình chứ? Nội tâm của Cố Dĩ Hiên cảm thấy lo lắng hồi hộp, nhưng sau đó trấn định lại rồi mới nhấn nút trả lời cuộc gọi.
"Alo, là anh sao?"
"Đúng vậy còn nhận ra tôi sao, chuyện của cô thế nào rồi?"
"Tôi… Người đàn ông kia hôm qua đến chỗ làm của tôi, khiến cho mọi người ở trong chỗ làm hiểu lầm tôi và hắn có cái gì đó, người nhà
của tôi cũng ra sức tác hợp cho hai chúng tôi, tôi không biết phải làm thế nào nữa."
"Nếu vậy tại sao cô không dọn ra khỏi nhà, rời khỏi nơi đó, bây giờ cô có tiền rồi thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài cũng khó vậy sao?"
"Toàn bộ số tiền của tôi đã bị em họ lấy mất rồi, bây giờ tôi chẳng thể nào ra ngoài với số tiền ít ỏi đó được."
"Tôi biết rồi… Tôi có một căn hộ cho thuê đang còn trống, tạm thời cô có thể dọn vào ở đó, đợi sau này có điều kiện rồi có thể dọn ra ở bên ngoài."
"Như vậy làm sao được cơ chứ, tôi không thể làm như vậy được."
"Tại sao chứ? Cô sợ hãi tôi lừa gạt cô sao?"
"Không phải, chỉ là tôi không quen với việc đó, tôi..."
"Cố Dĩ Hiên, hay là cô sợ tôi có ý đồ gì đó với cô? Tối hôm đó chúng ta đều là người trưởng thành, gặp dịp thì giải quyết nhu cầu lẫn nhau… Ừm, dù sao tôi cũng chưa bao giờ thích cưỡng ép người khác làm việc đó."
"Nhưng mà tôi ..."
"Nếu cô còn nhưng nhị chần chừ nữa, đến lúc bị gả cho tên kia, thì hối hận cũng không kịp đâu."
“...”
Nghe thấy Tống Giang Thần nói như thế, Cố Dĩ Hiên lại là thêm can
đảm hơn một chút, cô quyết định sẽ dọn ra bên ngoài, nếu không chỉ sợ sẽ bị cưỡng ép mà gả đi cho tên người đàn ông kia.
Thu dọn một số đồ đạc cần thiết bỏ vào trong vali, còn mấy đồng tiền ít ỏi cuối cùng Cố Dĩ Hiên cũng để vào trong túi luôn. Nhân lúc trong nhà lúc này không có ai, Cố Dĩ Hiên một mình xách vali ra khỏi nhà. Cô đi lang thang tìm kiếm một số địa điểm cho thuê trọ gần nơi nhà hàng cô đang làm, cuối cùng cũng tìm được một căn phòng cho thuê với giá khá rẻ. Chỉ là có hơi nhỏ, cũng nằm sâu trong hẻm. Thu dọn xong căn
phòng mới thuê. Cố Dĩ Hiên đi ra ngoài mua thêm một số vận dụng cần thiết, xem ra cả tháng này cô đành phải ăn mì gói rồi.
Cố Dĩ Hiên bởi vì cố gắng thuyết phục chủ trọ cho nên chủ trọ cũng
đã đồng ý cho cô đến kì nhận lương mới phải thanh toán tiền phòng. Chủ trọ là một người mẹ đơn thân, cảm thấy hoàn cảnh của Cố Dĩ Hiên có chút đáng thương, nên lấy ra một số ít đồ đạc mà mình không cần dùng đến đem cho Cố Dĩ Hiên.
Cố Dĩ Hiên sau khi đã sửa soạn xong xuôi lại căn phòng, thì nằm bẹp lên trên giường, lại là tiếng điện thoại gọi đến, cô bèn bắt máy lên nghe.
Nghe thấy trong điện thoại là âm thanh la mắng của dì Lệ, bảo cô
tại sao đã muộn như vậy mà còn chưa có chuẩn bị cơm canh xong xuôi. Cố Dĩ Hiên sợ hãi mà ngắt máy, cô quên mất bản thân mình vừa mới trốn đi khỏi nhà, lúc này nghe điện thoại của người nhà gọi đến thì cảm thấy hết sức lo sợ, bèn tắt máy luôn.
Dì Lệ thấy Cố Dĩ Hiên có bắt máy nhưng lại không thèm trả lời
mình, liền gọi thêm mấy cuộc nữa, vẫn không có ai bắt máy! Cố Dĩ Hiên thấy điện thoại reo không ngừng thì lúc này mới chặn số của dì Lệ, đồng thời cũng không quên chặn số của mấy người còn lại.
Đến sáng hôm sau, Cố Dĩ Hiên đi làm như thường lệ, cô đến gặp quản lý nhà hàng, bảo rằng mình còn có việc riêng nên muốn xin nghỉ sớm, đồng thời cũng sẽ không nhận lương tháng này. Quản lý hết sức bất ngờ, muốn giữ cô ở lại làm việc tiếp nhưng cô đều từ chối, nói rằng hôm nay mình đến để xin nghỉ việc và không thể nào làm ở đây được nữa.
Cảm thấy Cố Dĩ Hiên hết sức kỳ lạ, cũng có vẻ buồn rầu mở lời, tuy
nhiên cảm thấy cô có lẽ có việc riêng khó mở lời, cho nên quản lý vẫn quyết định thanh toán một nửa tiền lương tháng này cho cô. Cố Dĩ Hiên là một nhân viên chăm chỉ hiếm thấy của nhà hàng, chưa từng xin nghỉ phép lần nào vì lí do bận rộn, hay bị bệnh cả.