"Phanh --" một tiếng trong màn đêm tối, đột nhiên thân mình nhỏ xinh của Chương Tiểu Vũ bị người gắt gao ôm trong lòng ngực.
Lúc này, cô đang ngủ trong phòng, mà đây lại là phòng của Tô Hằng, hiện tại nói ra người ôm cô chính là Tô Hằng.
Nhưng mà, vì cái gì mà Tô Hằng muốn ấn đầu cô, không cho cô ngẩng lên tới? Cứ như vậy thì cô sẽ không bảo vệ được cho anh.
"Anh buông em ra."
Vừa mới nói xong, bên tai Chương Tiểu Vũ, lần nữa âm thanh lại vang lên một tiếng thật lớn "Phanh". Tiếp theo, là tiếng kêu rên của Tô Hằng.
Đại học nam ba Chương Tiểu Vũ sau khi bị người bạn gái sau đó của Tô Dự chỉnh cô đến mức thôi học, từ đó cô vẫn luôn làm công việc vệ sĩ. Mà thời gian trôi qua năm năm, cô làm vệ sĩ cũng trải qua ít nhất hàng trăm nhiệm vụ. Cho nên vừa rồi, một tiếng kêu rên của Tô Hằng, đã lọt vào trong tai của Chương Tiểu Vũ, vô cùng quen thuộc.
Có một lần cô làm nhiệm vụ, trong lúc đấu súng cũng đã phát ra âm thanh như vậy.
Trong bóng đêm, cô không thấy rõ mặt Tô Hằng, cũng không biết anh bị thương chỗ nào. Chỉ có thể dựa vào cảm giác sờ lên cánh tay Tô Hằng, cô lo sợ nói: "Anh có sao không?"
Cô chạm phải một mảnh ướt nóng, bỗng nhiên khóe mắt Chương Tiểu Vũ ươn ướt.
Rõ ràng cô mới là vệ sĩ của anh, gặp phải chuyện này, anh lại đỡ đạn giúp cô. Không biết nên nói cô là vệ sĩ may mắn nhất trên thế giới này, hay nói là, anh là ông chủ ngu ngốc nhất trên thế giới.
"Đừng khóc, anh không có việc gì." Tô Hằng nói sau đó lau nước mắt trên má Chương Tiểu Vũ, vừa tránh thoát viên đạn lại đến một tiếng "Phanh", anh nắm tay Chương Tiểu Vũ đi xuống phía dưới ngầm giường.
Chương Tiểu Vũ liền hiểu ý đồ của Tô Hằng.
Anh muốn nằm dưới ngầm giường để trốn tay bắn súng.
Chỉ là, dựa vào kinh nghiệm thực tiễn phong phú của cô. Có thể khẳng định, người vừa mới bắn, đứng ở chỗ, khoảng cách rất gần với biệt thự của cô và Tô Hằng.
"Tô Hằng." Sau khi nằm dưới ngầm giường, Chương Tiểu Vũ do dự mà lôi kéo tay áo của Tô Hằng, nói ra điều mà mình lo lắng, "Chúng ta tránh ở dưới này cũng vô ích, chờ lát nữa bọn họ lại đây, chúng ta sẽ càng thêm bị động."
"Anh biết."
Anh biết mà còn làm như vậy? Hiện tại quan trọng nhất là nghĩ cách chạy thoát đi chứ!
Nhưng mà người bên ngoài có súng, cô cùng Tô Hằng không có súng, chỉ sợ đi ra ngoài, cũng sẽ bị bắn chết đi?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chương Tiểu Vũ bỗng nhiên có chút khó chịu. Vốn dĩ công việc vệ sĩ của cô là liều mạng kiếm tiền, cho nên sống hay chết, cô không thể quá mức chấp nhất. Chính là Tô Hằng cùng cô không giống nhau, cô chỉ là một con kiến nho nhỏ, chết cũng không có người nào đau thương. Còn Tô Hằng, là giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ, nếu anh ấy mà chết, sẽ khiến cho cổ phiếu sụt giảm và xảy ra một loạt vấn đề nghiêm trọng đi?
"Tô Hằng," Chương Tiểu Vũ đưa người bò đến gần chỗ Tô Hằng, dặn dò nói: "Thật sự chúng ta trốn ở chỗ này không được đâu. Đợi lát nữa em ở phía trước mở đường cho anh, anh tìm đúng thời điểm thích hợp, chạy đi nhé!"
Nhưng mà Tô Hằng lại kéo hai chân Chương Tiểu Vũ đang muốn bò ra ngoài lại, buồn cười nói: "Ở trong mắt em, anh là người hèn nhát như vậy sao?"
"..."
Bây giờ còn nói đến vấn đề hèn nhát hay không hèn nhát sao? Hiện tại vấn đề là bảo vệ tính mạng của mình chứ!
Chương Tiểu Vũ đang muốn nói chuyện, Tô Hằng đột nhiên nói: "Cùng anh tới."
Mãi cho đến đi khi vào một cái mật đạo rộng lớn, Chương Tiểu Vũ mới tỉnh ngộ.
Hóa ra Tô Hằng đều đã chuẩn bị tốt đường lui cho mình.
Sau khi giãy giụa tránh thoát khỏi cánh tay giam cầm của Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Nhà em."
"Cái gì?"
Chưa đến hai tư giờ, Chương Tiểu Vũ đã trở về nhà của mình.
Hình như, Tô Hằng đối nhà cô rất có hứng thú, sau khi tiến phòng bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Bộ dáng này như kiểu đang tìm gian phu của Chương Tiểu Vũ.
Thật lâu sau, Tô Hằng rốt cuộc cũng xem xong nhà Chương Tiểu Vũ. Anh đi đến phòng khách tiếp nhận cái ly trong tay Chương Tiểu Vũ, sau đó để sát vào môi uống một ngụm. Nhìn về phía Chương Tiểu Vũ nói: "Nhà em chỉ có một chiếc giường?"
"Vâng."
"Trừ bỏ anh, có bao giờ mang nam nhân khác về đây không?"
Chuyện này, Chương Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ đến, hình như vấn đề này là riêng tư đi?
"Đây là chuyện riêng của em, em không thể nói cho anh."
Khi nhìn thấy Tô Hằng nổi gân xanh ở trên trán, Chương Tiểu Vũ đành phải chạy nhanh biện giải nói: "Không có, trừ bỏ anh, không có nam nhân khác đến nơi này."
"Anh không tin."
"Này.." Thật đúng là lấy đá đập chân mình.
Tô Hằng nhìn về phía Chương Tiểu Vũ lộ ra một vẻ mặt cao thâm khó đoán, để lại một câu "Đợi lát nữa anh phải tự mình kiểm tra, mới tin tưởng lời em nói" nói xong anh quay người đi vào phòng tắm.
Chương Tiểu Vũ thấy Tô Hằng đi rồi, vào phòng tìm chăn đệm, giúp Tô Hằng trải sẵn ở trong phòng khách.
Nếu ở nhà anh, cô chỉ ngủ dưới đất, như vậy ở trong nhà cô. Ừ, vì công bằng, Tô Hằng cũng nên ngủ dưới đất.
Chính là, khi đem mọi thứ chuẩn bị tốt, Chương Tiểu Vũ tiến phòng ngủ tìm quần áo ngủ ở tủ. Khi quay người lại, vừa vặn thấy Tô Hằng đang nằm trên chiếc giường mềm mại của cô.
Áp chế trong lòng lửa giận, Chương Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên Tô Hằng, nghiêm túc nói: "Chỗ anh ngủ ở ngoài trong phòng khách."
"Không, chỗ anh ngủ hẳn là nơi này." Nói xong, Tô Hằng còn ngang ngược mà cúi đầu ngửi cái gối đầu màu hoa Hải Hải Đường.
Chương Tiểu Vũ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng đại não của mình, tức khắc cảm thấy xấu hổ mặt cô đỏ bừng, chạy nhanh đến phòng tắm.