Tan làm, Hạ Diệp gác lại những suy nghĩ về những lời bàn tán của đồng nghiệp trong công ty. Dù sao thì cô cũng không phải loại người dụ dỗ người khác để có thể thực tập tại công ty này. Cô sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, cô chính là dùng năng lực của bản thân để vào được RC, một công ty có tiếng.
Nhưng bây giờ tạm gác lại mấy chuyện đó. Chuyện quan trọng hiện tại của cô chính là về nhà thật nhanh. Cô nóng lòng gặp sư huynh lắm rồi. Để nhanh chóng, cô bắt taxi về nhà.
Đứng đợi xe, Hạ Diệp vô tình nhìn thấy chiếc BMW màu trắng, không cần nói cũng biết đấy là xe của Vương Minh Thần. Anh xuống xe, đi vòng qua bên kia rồi mở cửa. Người phụ nữ trong bộ trang phục công sở nở nụ cười tươi, sau đó ngồi vào trong xe.
Hạ Diệp ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này. Sốc hơn nữa là người phụ nữ kia chính là Liễu Mộng, trưởng phòng thiết kế của cô, băng lãnh, khó gần, vài giây trước vừa nở nụ cười tươi roi rói. Không tin vào những gì mình đang nhìn, cô dụi mắt một cái rồi căng mắt ra. Đúng, cô không nhìn nhầm, Liễu Mộng đang cười nói với người đàn ông mặc sơ mi trắng ở vị trí ghế lái.
Quả nhiên… tin đồn trong công ty về hai người họ là có thật. Nhưng… Thật hay không thì liên quan gì đến cô?
Hạ Diệp quay mặt đi, kiên nhẫn chờ taxi. Chiếc BMW cũng phóng nhanh, lướt qua cô nhanh như một cơn gió, khiến tóc cô khẽ bay. Khoảnh khắc ấy, dường như cô nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh Thần, hình như anh ta vừa sững người. Nhưng không quan trọng, cô mắc mớ gì phải quan tâm loại người như anh ta.
Ngồi taxi gần ba mươi phút, lòng Hạ Diệp đứng ngồi không yên. Chiếc xe dừng lại, nhưng không phải dừng trước tòa chung cư của cô mà là một ngôi nhà ba tầng cũ trong khu phố nhỏ.
Mở cổng bước vào, cô đã cảm nhận được mùi thơm của những chậu hoa lan treo trong sân. Ngửi ngửi một lúc, nhận ra mùi thơm quyến rũ của thức ăn, Hạ Diệp nhanh chóng chạy thẳng vào trong nhà.
“Con về rồi đây.” Hạ Diệp hớn hở như một đứa trẻ, cởi giày rồi đeo dép, chạy thẳng vào phòng bếp.
“Tiểu Diệp, con về rồi đấy à.” Đinh Trí Hà, bố của cô đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, nhìn thấy cô liền vui vẻ đứng dậy. Ông định ôm lấy con gái nhưng cô lại vô tình lướt qua ông như chưa từng nhìn thấy.
“Mẹ, mẹ nấu đồ ăn sao? Thơm quá vậy.” Hạ Diệp chạy vào trong bếp, ôm lấy người phụ nữ đang đứng trong bếp.
“Nha đầu này, lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy.” Diệp Ninh đưa tay xoa đầu cô, gõ nhẹ một cái.
“Con vẫn là Tiểu Diệp của ba mẹ mà.” Hạ Diệp nhoẻn miệng cười.
“Con vẫn còn nhớ rằng con có ba à?” Giọng nói buồn bã vang lên phía sau.
Lúc này, cô sực nhớ ra, vừa nãy cô đã bỏ quên bố của mình. Nhanh chóng, cô buông mẹ ra rồi chạy tới ôm lấy Đinh Trí Hà.
“Aiya, lão Đinh à, Tiểu Đinh làm sao có thể quên bố được cơ chứ. Lúc nãy là do con ngửi thấy mùi đồ ăn nên mới chạy vào bếp. Bố đừng giận nha.” Hạ Diệp nũng nịu nói.
“Được, được, không giận con.” Đinh Trí Hà bật cười, con gái cưng của ông vẫn như vậy, không thay đổi chút nào.
“Hai cha con đừng ở đấy nói chuyện nữa, mau giúp A Thành nhặt rau đi.” Diệp Ninh quay người, nhăn mặt nói.
“Không cần đâu dì, con tự làm được.” Giọng nói đĩnh đạc vang lên. Hạ Diệp bất ngờ, quay mặt sang bên trái một góc sáu mươi độ. Ôi mẹ ơi! Hình như cô không nhìn thấy anh đang ngồi ở đây.
“A Thành!” Cô chạy tới chỗ bàn ăn, ôm lấy người đàn ông đang đứng đó nhặt rau.
“Anh tưởng em quên anh luôn rồi.” Trình Minh Thành nở nụ cười, ôm lấy cô.
“Anh có biết là em mong làm xong sớm để về nhà gặp anh lắm không? Gần ba tháng rồi anh mới về đấy.” Hạ Diệp chu miệng nói, biểu cảm vô cùng dễ thương.
Trình Minh Thành cốc nhẹ lên trán cô một cái rồi nói: “Con bé ngốc này. Lần này về rồi anh sẽ ở lại lâu.”
“Thật không? Đừng lừa em đấy.” Hạ Diệp nghi hoặc nhìn anh.
“Thật. Vì có chuyện cần giải quyết nên anh sẽ ở lại ít nhất hai tháng.” Trình Minh Thành gật đầu.
“Lâu vậy sao? Vậy tốt quá!” Hạ Diệp cười vui vẻ.
Diệp Ninh đứng hơi mỏi chân nên ra ghế ngồi, dặn dò: “Tiểu Diệp, con nấu nốt hộ mẹ luôn đi. Mẹ ra ghế ngồi nghỉ.”
“Tuân lệnh mẫu hậu đại nhân.” Hạ Diệp gật đầu, không quên quay lại trò chuyện tiếp với Trình Minh Thành.
Thức ăn nấu cũng đã xong, giờ chỉ còn việc bày lên bàn. Mùi hương thơm phức của các món trên bàn đúng là vô cùng hấp dẫn, hơn nữa những món ăn trông cũng vô cùng bắt mắt.
“A Thành, con ngồi máy bay lâu như vậy, mau ăn nhiều thịt chút, bổ sung dinh dưỡng. Nhìn sắc mặt con có vẻ mệt mỏi, lát nữa dì lấy cho con ít vitamin.” Diệp Ninh gắp chiếc đùi gà vào bát của Trình Minh Thành, quan tâm hệt như con trai mình.
“Con cảm ơn dì.” Trình Minh Thành cười vui vẻ.
“Khách sáo gì chứ, ăn nhiều vào.” Đinh Trí Hà phóng khoáng nói.
“Bố mẹ có còn coi con là con gái không vậy?” Hạ Diệp khẽ lắc đầu rồi thở dài.
Đúng lúc này, Trình Minh Thành nhường cho cô chiếc đùi gà ở trong bát anh.
“Đấy, cần gì bố mẹ nữa, con chỉ cần A Thành là đủ rồi.” Diệp Ninh bật cười.
Hạ Diệp nhăn mặt: “Con cũng đâu thể lúc nào cũng bám dính lấy anh ấy được. Người ta còn bận bịu chuyện tương lai mà.”
“Nếu muốn, em bám anh cả đời cũng được.” Trình Minh Thành thản nhiên đáp lại câu nói của cô.
Câu nói này chứa nhiều hàm ý, ý mà Hạ Diệp hiểu cũng khiến cô hơi đỏ mặt.
“Đâu thể như vậy đâu chứ.” Cô cười đáp lại.
Trình Minh Thành nhìn cô với ánh mắt trìu mến, nở nụ cười ấm áp.
“Aizz. Hai đứa lớn lên từ nhỏ, thân nhau như vậy, đương nhiên là phải bám chặt lấy nhau rồi, không phải vậy sao?” Đi Trí Hà cười lớn, xua tan bầu không khí ngượng ngùng trong đầu Hạ Diệp.
“Vâng, cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Diệp.” Trình Minh Thành lễ phép đáp lại.
“Được rồi, ăn cơm đi, nguội hết bây giờ.” Diệp Ninh cất tiếng.
“Đúng rồi, Tiểu Diệp, việc thực tập của con thế nào?” Đinh Trí Hà hỏi.
Hạ Diệp không suy nghĩ gì, lập tức nói: “Rất tốt.”
“Công ty đó của em đúng là rất tốt. Có thể tạo điều kiện để em trau dồi kinh nghiệm, cũng như thêm kiến thức.” Trình Minh Thành gắp một miếng thịt đặt vào bát cô, giọng thành thực.
Nghe anh nói vậy, cô cũng chỉ biết cười trừ. Đúng là công ty rất tốt nhưng ông chủ thì không tốt một chút nào. Cô làm gì dám nói chuyện ở công ty cho bố mẹ nghe chứ. Hai người họ mà biết thì chắc chắn bắt cô nghỉ thực tập. Nhưng cơ hội tốt như vậy, cô thật sự không muốn bỏ lỡ.
“Mẹ, dạo này mẹ có bận không?” Hạ Diệp quay sang hỏi thăm mẹ, kết thúc chủ đề việc làm ở công ty.
Diệp Ninh vừa nhai vừa nhăn mày: “Bữa nay bệnh viện khá đông, cấp cứu nhiều nên cũng hơi bận.”
“Vậy mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.” Hạ Diệp hiếu thảo gắp thức ăn vào bát của mẹ mình, gương mặt nịnh hót.
“Con yên tâm, có bố ở đây, mẹ con không chết được.” Giọng Đinh Trí Hà chắc như đinh đóng cột.
“Con tin tưởng bố.” Hạ Diệp giơ ngón cái lên, nháy mắt với bố mình.
Bữa cơm sum họp đầy ắp tiếng cười trong căn nhà nhỏ. Ngoài đường, con phố nhỏ vắng lặng, yên tĩnh, nơi đây dường như tách biệt với thành phố ồn ào tấp nập ngoài kia.
“Chú Đinh, dì Diệp, cháu xin phép đưa Tiểu Diệp về nhà.” Đứng ở cổng, Vương Minh Thần kính cẩn chào bố mẹ Hạ Diệp.
“Bố, mẹ, con về đây. Tạm biệt hai người.” Hạ Diệp cười tươi, giơ tay vẫy chào hai người.
“Đi đường cẩn thận.” Diệp Ninh cười rồi vẫy tay lại.
Lên xe, Hạ Diệp thở dài một hơi rồi tựa đầu vào ghế.
“Em sao thế?” Trình Minh Thành quay xe, không nhìn cô, hỏi.
“Không sao cả. Chỉ là buồn ngủ rồi.” Cô uể oải nói.
Anh ngạc nhiên, nhìn cô rồi cười đểu: “Anh chưa bao giờ nghe em than buồn ngủ từ lúc lên đại học đâu đấy.”
“Aiya! Giờ khác rồi. Em bữa nay không phải con cuồng đọc sách như ngày xưa nữa rồi. Nghĩ lại giờ cũng nên tận hưởng cuộc sống đại học.” Cô nghiêng đầu, tựa vào cửa xe.
“Em có vẻ nhà hạ nhỉ?”
“Giống anh thôi.”
Hai người họ cứ thế vui vẻ nói chuyện. Là thanh mai trúc mã, lớn lên từ nhỏ, hai người họ vô cùng thân thiết, dính nhau như hình với bóng. Nhưng từ năm cô mười bốn tuổi, cũng là lúc anh mười tám tuổi, hai người phải rời xa nhau vì anh phải sang Mĩ du học. Từ đó hai người rất ít khi gặp lại, nhưng mỗi lần gặp lại đều vô cùng thân thiết, tình cảm vẫn như ngày nào.
Trên đường, Hạ Diệp bỗng dưng thèm trà sữa, vậy nên Trình Minh Thành đã dừng lại ở quán ăn vặt nổi tiếng của thành phố. Cũng may là tiện đường nên cô mới được uống, chứ không... cô cũng được uống vì anh nhất định sẽ chạy đi mua cho cô.
Bước vào trong quán, khách giờ này cũng không đông lắm nên không cần phải xếp hàng chen chúc. Trình Minh Thành mua hai cốc trà sữa, Hạ Diệp đòi thêm một phần gà rán.
“Em là heo hả?” Anh cười rồi búng trán cô một cái, nhưng vẫn mua cho cô.
Trong lúc đợi để thanh toán, Hạ Diệp có cảm giác đang có người nhìn mình, bất giác lạnh sống lưng. Quay mặt lại, quả thật có chút bất ngờ. Người đàn ông ngồi cách đó không xa đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vô cùng lạ thường. Ngồi đối diện người đàn ông là bóng người phụ nữ trông vô cùng quen thuộc. Hạ Diệp nhếch môi cười lạnh rồi quay mặt đi.
Vương Minh Thần, sao lại gặp anh ta ở đây chứ? Đi ăn vặt với Liễu Mộng ở đây, chắc hai người họ đang hẹn hò. Nghĩ đến đây, tim cô có hơi nhói, nhưng cô cũng không quan tâm nữa. Sao cô phải quan tâm loại người như anh ta.
“Của quý khách tổng cộng hết…”
Thanh toán xong, Trình Minh Thành một tay xách hai ly trà sữa, một tay xách hộp gà rán. Hạ Diệp bám vào tay anh, hai người họ đi ra ngoài, lên xe, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân.
Trong quán, Vương Minh Thần nhìn ra bên ngoài với ánh mắt lạnh lùng, tay siết chặt ly cà phê.
“Thần, sao vậy? Có chuyện gì à?” Liễu Mộng cất giọng hỏi.
“Không có gì.” Vương Minh Thần lạnh nhạt đáp, sau đó liền đứng dậy.
“Liễu Mộng, tôi có chuyện gấp phải đi trước, cậu tiếp tục ăn đi.” Anh buông một câu rồi thẳng thừng bước ra ngoài.
Liễu Mộng không biết nên nói gì. Với cảnh này, cô đã quá quen rồi. Lúc nào cậu ta cũng chỉ bỏ cô lại một mình.