Hơn một ngày trôi qua, Hạ Diệp không biết bản thân đã thiếp đi vì kiệt sức bao nhiêu lần. Cảm giác bị treo như thế này quả thật vô cùng đau khổ. Nhiều lúc cô chỉ ước giá như mình bị trói rồi được ngồi dưới nền đất, như vậy đỡ khổ sở hơn thế này biết bao nhiêu. Giờ đây, cô dường như chẳng còn cảm giác gì đối với thân thể này nữa.
Từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Vương Minh Thần. Liệu anh có đến cứu cô, xuất hiện những lúc cô cần hay không? Nghĩ lại thì… hình như cô lại bị rung động với Vương Minh Thần rồi.
Cảm giác chóng mặt đau đầu lại ập đến. Chứng tỏ một lúc nữa cô sẽ bị thiếp đi vì không chịu nổi. Cô không ngờ bản thân mình lại yếu ớt như vậy.
Tiếng mở cửa lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này, Hạ Diệp có dự cảm không lành.
“Tiếc thật đấy.”
“Tiếc cái gì mà tiếc. Không phải chủ tịch cho chúng ta tùy ý trước khi xử lí cô ta à?”
“Nói nhiều quá. Ông đây thèm phụ nữ lắm rồi, mau cởi cái sợi dây treo kia xuống đi.”
“Nhanh nhanh.”
Hạ Diệp nghe thấy giọng của bốn tên đàn ông, tiếng bước chân ngày càng gần. Nghe những lời nói vừa rồi, cô đoán chắc chắn mình sẽ gặp nguy hiểm.
“Các người định làm gì?” Bất quá, Hạ Diệp dùng hết sức, hét lớn.
“Ồ! Cô ta tỉnh rồi.” Một tên đang định tiến lên thì vô cùng ngạc nhiên, quay đầu nhìn ba tên còn lại.
“Kệ xác nó. Tiếp tục đi.” Một tên hằm hè nói, có vẻ như đang vô cùng khẩn trương.
Tên đang đứng ở phía trước đấy tiếp tục bước lên, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào đùi của người phụ nữ đang bị treo giữa căn nhà.
“A!” Bị động chạm vào thân thể, Hạ Diệp theo phản xạ hét lớn, thân thể cũng không ngừng giãy giụa.
“Các người tránh ra! Đừng chạm vào tôi!” Giọng cô vô cùng hung dữ, nhưng trong đó pha lẫn chút bất lực.
“Chậc, cô em đừng nóng. Mấy anh đây sẽ thỏa mãn em, được chứ?” Một tên bước lên, chạm tay vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Hạ Diệp quay phắt mặt đi, thái độ thể hiện rõ sự tức giận.
Sợi dây treo buộc giữa sợi dây trói ở tay của cô và nền nhà đã bị cắt đứt. Cả người cô bị một tên đỡ lấy, sau đó đặt cô xuống dưới nền nhà.
Nền nhà lạnh toát, Hạ Diệp bỗng chốc có cảm giác run rẩy. Ngay khi chạm đất, cô đã nhanh chóng lùi người về phía sau, lùi cho đến khi phía sau lưng là bức tường lạnh giá.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Hạ Diệp hai mắt không nhìn thấy nên không thể biết được bọn chúng đang định làm gì.
Bỗng dưng, miệng cô bị bịt chặt lại bằng một miếng băng keo, không tài nào phát ra tiếng. Hạ Diệp cho dù có phản kháng, giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng. Lúc này, cô cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi, cô có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
“Chần chừ gì nữa. Lột sạch đồ của nó ra, xử thôi.” Một tên hớn hở nói, sau đó nhướng mày, ra hiệu cho hai tên phía sau tiến lên.
Hạ Diệp dường như không còn một chút sức lực nào để phản kháng. Lúc nãy hét lên được đã là cố gắng lắm rồi. Chẳng lẽ cô cô sẽ bị những tên kia làm nhục ở đây rồi bị giết chết hay sao? Ai đó làm ơn hãy cứu cô, cô vẫn chưa muốn chết, cô vẫn còn sự nghiệp, vẫn còn bố mẹ, bạn bè… Vương Minh Thần…
Nước mắt thấm qua chiếc khăn, ướt đẫm một vùng. Trong giây phút cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, một tiếng động lớn vang lên, khiến cho bốn tên đàn ông trong này phải ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn.
“Mày là ai? Sao lại dám xông vào đây?” Một tên kích động nói, sau đó nhanh chóng lao lên, vung nắm đấm thẳng vào người đàn ông vừa đá bay chiếc cửa cũ kĩ của căn nhà.
Hạ Diệp không biết chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc cô sắp ngất đi thì nghe thấy tiếng động rất lớn. Sau đó là tiếng đánh đấm vang lên.
“Thằng khốn này!”
“Hự!”
Một lúc sau, những âm thanh của đánh nhau đã không còn.
“Tiểu Diệp, em không sao chứ?” Giọng đàn ông vang lên, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển.
Hạ Diệp vui đến nỗi muốn khóc, vì miệng bị bịt bằng băng keo nên không thể thốt nên lời, cô chỉ có thể thốt ra những âm thanh để báo hiệu rằng mình vẫn ổn.
“Xin lỗi, bây giờ tôi mới tìm thấy em.”
Sợi dây trói ở chân của cô được cởi ra, tiếp đó chiếc khăn bịt mắt. Thoạt đầu, mắt cô còn chưa thích nghi được với ánh sáng nên nheo mắt lại, sau đó thì nhìn rõ gương mặt của người đàn ông trước mặt.
“Mạc Phong! May quá…” Vừa được tháo miếng băng keo dán ở miệng, Hạ Diệp đã nở một nụ cười, giọng tuy yếu ớt nhưng không giấu được niềm hạnh phúc. Cô cứ tưởng bản thân sẽ chết ở đây.
Hạ Diệp đưa mắt nhìn xung quanh, bốn tên đàn ông, mỗi tên nằm một nơi vì đau quằn quại. Bỗng dưng, một tên đầu trọc gắng gượng đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng của Mạc Phong, sau đó cầm một cây sắt ở dưới nền nhà lên. Gương mặt hắn trông vô cùng dữ tợn, hét lớn: “Chết đi thằng khốn!”
“Bộp!”
“Mạc Phong!” Hạ Diệp mở lớn mắt, hét lớn.
Tên đầu trọc kia dùng gậy sắt đập mạnh vào đầu của Mạc Phong. Mạc Phong nghiến chặt răng, loạng choạng đứng dậy, sau đó tung cho tên kia một cú đá. Khi tên đó ngã xuống đất, anh tiến lại gần, đấm liên hồi vào hắn, cho đến khi tên đó hoàn toàn không thể phản kháng được nữa.
“Tiểu Diệp, chạy đi. Sẽ có người tìm thấy em. Ở đây không an toàn.” Mạc Phong đứng thẳng người dậy, vừa định lại gần chỗ cô thì bị ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Hạ Diệp cố gắng đứng dậy, những bước đi loạng choạng tiến về chỗ Mạc Phong, cố gắng lay người anh.
“Mạc Phong, anh mau tỉnh lại đi. Làm sao tôi có thể bỏ mặc anh ở đây được.” Giọng cô yếu ớt, run rẩy, vô cùng lo lắng.
Từ mái tóc đen nhanh của người đàn ông đang nằm trên đất, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra, phủ đầy phía sau mang tai. Hạ Diệp lo lắng tột độ, cô chỉ sợ nếu Mạc Phong có mệnh hệ gì, chắc cô sẽ sống trong áy náy cả đời mất.
Nhưng bây giờ cô có thể làm gì? Ngay cả đứng cũng không vững chứ nói gì là chạy. Còn sợi dây trói trên tay chưa được cởi, cô phải nghĩ cách cởi sợi dây trói, sau đó cố gắng giúp đỡ Mạc Phong. Bốn tên kia dường như cũng sẽ không tỉnh lại ngay, cho nên giờ cô phải nghĩ cách nào đó để giúp Mạc Phong.
Trong căn nhà cũ nát này có một phần tường có góc cạnh, cô lợi dụng mép tường để cứa đứt sợi dây trói. Sức cùng lực kiệt, cố gắng mãi sợi dây mới gần đứt. Sợi dây trói vừa đứt, Hạ Diệp vừa định đi tới chỗ Mạc Phong thì bốn năm tên mặc âu phục màu đen từ bên ngoài gấp rút chạy vào.
Tên đi trước nhìn mọi thứ trong căn nhà, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ mà nhìn Hạ Diệp.
“Con khốn này!” Hắn ta lao tới chỗ Hạ Diệp một cách nhanh chóng, sau đó bóp chặt lấy cổ cô, dí vào tường.
Hạ Diệp chưa kịp phản ứng gì đã thấy bản thân vô cùng khó thở, đầu đau nhức, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Hai tay cô cố bám chặt lấy tay của tên đàn ông kia, dùng sức cấu mạnh vào tay hắn nhưng không có tác dụng gì.
“Tao sẽ tiễn mày trước một bước. Dù sao thì kết cục của mày cũng phải chết. Cái giá phải trả khi đánh bị thương anh em tao.” Hắn ta cười hiểm độc, sau đó dùng lực mạnh hơn.
Khoảnh khắc này, Hạ Diệp đã xác định rằng mình sẽ phải chết. Một giọt nước mắt lăn trên má, cô phải buông xuôi tất cả rồi sao? Vừa mừng vì được Mạc Phong đến cứu, giờ thì còn ai có thể cứu cô…
“Pằng!”
“Pằng!”
“A!”
Đột nhiên, hai tiếng súng vang lên, tên đàn ông hung hãn đang dùng sức bóp cổ cô hét lớn một tiếng, sau đó đau đớn ngã khụy xuống đất. Hạ Diệp thoát chết, đôi chân mềm nhũn, cô cứ thể ngồi bệt trên mặt đất, thở hổn hển, ho sặc sụa.
“Tiểu Diệp! Tiểu Diệp! Em ổn không? Nhìn anh đi.” Giọng nói run rẩy vang lên, gò má cô cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay to lớn.
Hạ Diệp mơ màng mở mắt, nhìn thấy trước mặt là Vương Minh Thần, cô bất giác mỉm cười, ôm lấy người anh, sau đó ngất đi. Vương Minh Thần ôm chặt lấy Hạ Diệp, sau đó bế cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Xung quanh căn nhà hoang này là cảnh sát, chín tên mặc âu phục màu đen đã bị bắt, còn về phần Mạc Phong, anh ta được đưa tới bệnh viện gấp.