Thời gian trôi thật nhanh, thoáng chốc, kì hạn hợp đồng ba tháng với Mạc thị đã sắp kết thúc. Những nhân viên của Mạc thị vô cùng kính trọng Hạ Diệp, không chỉ tuổi trẻ tài cao mà còn xinh đẹp. Người phụ nữ như cô không biết đã khiến cho bao nhiêu trái tim phải tan chảy, tuy nhiên, những nhân viên nam ở đây cũng không ai dám bày tỏ điều đó với cô. Bởi vì tin đồn trong công ty.
“Nghe nói ngày nào Mạc tổng cũng gửi hoa với bánh cho vị giám đốc hợp đồng kia.”
“Người ta đã đẹp lại còn giỏi, tổng tài của chúng ta không rơi vào lưới tình mới lạ.”
“Phải đấy. Hai người họ cũng đẹp đôi thật.”
…
Những lời như vậy có thể nghe thấy ở bất kì nơi nào. Ở đâu có một vài người tụ tập, ở đó có tám chuyện. Tin đồn tổng giám đốc của Mạc thị yêu đương với vị kiến trúc sư họ Đinh đã lan truyền khắp cả công ty. Ý kiến trái chiều có, đồng ý có.
Việc Hạ Diệp thường xuyên có người ẩn danh gửi hoa và bánh đến công ty đã là chuyện như cơm bữa với những người ở sảnh chờ của công ty và nhân viên trực cổng. Mọi người đều cho rằng người gửi chính là Mạc Phong, bởi vì Mạc Phong và Hạ Diệp thường xuyên đi chung với nhau, cười nói rất vui vẻ.
Buổi sáng thức dậy, như thường lệ, Hạ Diệp mở điện thoại lên để check tin nhắn. Có tin nhắn của trợ lý Đồng Mộc Mộc. Đồng Mộc Mộc gửi một đường link của một bài báo mới được đăng tải. Tiêu đề là: “Tổng giám đốc Mạc thị và người tình công khai.”
Vừa đọc xong tiêu đề, Hạ Diệp không khỏi nhíu mày. Lướt tiếp xuống dưới, cô phải há hốc mồm vì quá bất ngờ. Trên màn hình điện thoại là hình ảnh được chụp trộm của cô và Mạc Phong. Cô nhớ đây là lúc cô mời Mạc Phong đi dùng bữa tối để trả lại những lần trước anh mời cô. Thật không ngờ lại bị chụp trộm.
Đọc hết những gì trên báo viết, Hạ Diệp cảm giác có chút tức. Dù không phải lần đầu tiên được lên báo, nhưng mấy tin nhảm kiểu này làm sao có thể chấp nhận nổi. Đi ăn thôi mà cũng bị chụp trộm, lại còn bị gắn thêm cái mác người yêu.
Ngay lập tức, cô gọi điện cho Mạc Phong để hỏi về chuyện trên báo.
“Xin lỗi kiến trúc sư Đinh, hại cô vướng vào rắc rối này.”
“Không có gì, nhưng mong Mạc tổng nhanh chóng xử lí.”
“Được, tôi đang cho người điều tra kẻ chụp lén và viết bài kia, cô cứ yên tâm.”
“Cảm ơn Mạc tổng.”
“Không, tôi phải nói lời xin lỗi mới đúng.”
Cuộc nói chuyện kết thúc, Hạ Diệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó xuống giường, đi vào nhà tắm.
Hạ Diệp vẫn đi làm như bình thường, mấy ngày gần cuối khá căng thẳng, nửa tháng nữa là cô kết thúc hợp đồng nên phải đẩy nhanh tiến độ hơn. Cô muốn kết thúc sớm hơn vài ngày để có một vài ngày nghỉ xả hơi.
Bước vào công ty, đi vào thang máy, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn theo cô. Dù có chút không thoải mái nhưng biết phải làm sao bây giờ. Bất giác, cô thở dài một hơi.
Thang máy mở cửa, Hạ Diệp vừa bước ra, cô trợ lý Đồng Mộc Mộc không biết ở đâu nhào tới, hớn hở bắt chuyện.
“Chị, tin trên bài báo đó có phải là thật không vậy?” Đồng Mộc Mộc khoác lấy tay Hạ Diệp, tò mò hỏi.
Hạ Diệp khẽ cười rồi lắc đầu: “Chẳng lẽ em nghĩ là thật?”
“Em mong là thật. Bởi vì hai người xứng đôi vậy mà. Có khi nào người tặng hoa và bánh cho chị chính là Mạc tổng không?” Đồng Mộc Mộc vừa đi vừa nói, gương mặt rạng rỡ, tưởng tượng ra cảnh Hạ Diệp và Mạc Phong yêu nhau.
“Vớ vẩn.” Hạ Diệp cốc nhẹ vào đầu trợ lý rồi bước nhanh về phòng làm việc.
Mạc Phong vốn dĩ không phải gu đàn ông của cô. Mặc dù đẹp trai, có khí chất và rất ga lăng nhưng cô cũng chỉ coi anh là cấp trên mà thôi. Hoàn toàn không có ý định yêu đương gì hết.
Trong phòng làm việc, Hạ Diệp đang quan sát bản thiết kế trên chiếc laptop của mình, tay nâng tách cà phê nóng hổi vừa mới pha. Đột nhiên, màn hình máy tính tối sầm lại khiến cô hoang mang. Đang loay hoay không biết là tại sao lại bị như vậy thì màn hình bỗng dưng bừng sáng.
Hạ Diệp không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ máy của cô bị hỏng? Không lí nào lại thế chứ.
Bỗng chốc, mắt cô mở lớn, bất ngờ nhìn vào màn hình.
“Anh…”
Trên màn hình máy tính là hình ảnh Vương Minh Thần đang mặc trên người bộ âu phục màu xám, gương mặt nghiêm túc, dường như đang tức giận.
“Sao anh lại…” Vẻ mặt của Hạ Diệp cũng tức giận không kém. “Anh lại dám tự tiện hack vào máy của tôi?”
“Chuyện này thì có gì lạ? Nếu không phải vì cái tin đồn vớ vẩn trên bài báo kia thì anh đâu cần phải gấp rút muốn gặp em như vậy.” Vương Minh Thần không quan tâm tới sự tức giận của cô, bởi vì lúc này anh cũng không phải Vương Minh Thần của thường ngày.
“Anh cáu gắt cái gì chứ? Người nên cáu gắt là tôi mới phải.” Hạ Diệp khoanh tay lại, nhíu chặt lông mày, ánh mắt đầy lửa giận.
“Em với tên Mạc Phong đó rốt cuộc là quan hệ gì? Có phải em từ chối anh là vì hắn?” Vương Minh Thần cau mày nói.
“Tôi với anh ta có quan hệ gì hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là có. Anh đang theo đuổi em còn gì nữa.”
“Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Anh nói có là có. Tóm lại em với hắn ta có phải như lời bài báo kia viết không?”
“Chẳng lẽ anh lại tin mấy bài báo lá cải đó?” Hạ Diệp càng lúc càng cáu gắt hơn, không chịu nhường nhịn.
Nghe xong câu này của cô, Vương Minh Thần đột nhiên thay đổi thái độ. Anh thở phào một cái rồi thu cái bộ mặt tức giận lại.
“Được rồi, anh sẽ tìm ra cái tên đăng bài đó, cho hắn một bài học. Chúc em có một ngày vui vẻ.” Dứt lời, màn hình máy tính của Hạ Diệp cũng tắt.
Hạ Diệp mặt mày tối sầm lại, trừng mắt nhìn chiếc màn hình. Vương Minh Thần, cái tên chết tiệt này. Hack vào máy tính của cô chỉ để làm mấy thứ vô bổ này?
Đồng Mộc Mộc gõ cửa bước vào, đưa báo cáo của tổ chuyên môn cho Hạ Diệp. Vô tình lại thấy vẻ mặt cau có không mấy dễ chịu của cô.
“Chị có chuyện gì à? Trông mặt chị có vẻ tức giận.” Đồng Mộc Mộc đặt bản báo cáo xuống rồi hỏi han.
“Không có gì, em đừng bận tâm.” Hạ Diệp thở ra một hơi, đưa tay quạt quạt mặt để hạ hỏa.
“Có phải là vì tin đồn kia không?” Đồng Mộc Mộc nở nụ cười nham hiểm.
“Không có, không có.” Hạ Diệp lắc đầu.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Diệp chưa kịp nói gì thì người bên ngoài đã cất giọng: “Kiến trúc sư Đinh, là tôi.”
“Mời anh vào.”
Mạc Phong mở cửa bước vào, nhìn Đồng Mộc Mộc và Hạ Diệp rồi nở nụ cười: “Có phải tôi làm phiền hai người không?”
Đồng Mộc Mộc phản ứng còn nhanh hơn Hạ Diệp, lắc đầu rồi cười: “Không có đâu. Em có việc đi trước, hai người từ từ nói chuyện.” Dứt lời, cô trợ lý lập tức chạy ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.
Hạ Diệp nhìn cô trợ lý của mình mà không khỏi lắc đầu.
“Cô ấy lúc nào cũng tươi cười nhỉ?” Mạc Phong nhìn về phía cánh cửa rồi cười.
“Đúng vậy. Nhờ có cô ấy mà tôi thấy làm việc vui hơn hẳn.” Hạ Diệp đáp lại.
Mạc Phong quay đầu nhìn Hạ Diệp một cái, sau đó đi tới chỗ ghế tiếp khách rồi ngồi xuống. Hạ Diệp cũng rời khỏi bàn làm việc, đi tới ngồi đối diện Mạc Phong.
Cô cẩn thận rót một tách trà cho anh rồi hỏi chuyện: “Chuyện bài báo kia thế nào rồi?”
Mạc Phong nâng tách trà lên, thưởng một ngụm rồi nói: “Cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Cô không cần phải lo lắng nữa đâu.”
“Không hẳn là lo lắng. Chỉ là tôi không thích dính vào mấy vụ này.” Hạ Diệp cười nhạt.
Mạc Phong đột nhiên nhìn chằm cô, ánh mắt có chút thay đổi, nhẹ giọng: “Chẳng lẽ cô không muốn biến tin giả thành thật?”
Hạ Diệp chớp chớp mắt nhìn anh, nụ cười trên môi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhìn biểu cảm của cô, anh bật cười: “Tôi chỉ đùa chút thôi. Nếu như là thật thì tốt biết mấy.”
“Mạc tổng thật biết nói đùa.” Hạ Diệp cười nhẹ, uống một ngụm trà. Cô có cảm giác anh ta không giống như nói đùa.
“Kiến trúc sư Đinh đã xinh đẹp lại giỏi giang, người phụ nữ như vậy, thử hỏi có người đàn ông nào không muốn chiếm hữu chứ.” Mạc Phong nở nụ cười, má lúm đồng tiền lộ ra.
“Mạc tổng quá lời rồi.” Hạ Diệp chỉ biết cười khách sáo.
“Lát nữa cô có muốn đi dùng bữa trưa cùng tôi không?” Mạc Phong đổi chủ đề, nụ cười trên môi vẫn tươi như vậy.
Hạ Diệp lập tức từ chối: “Không, không. Như vậy thì không ổn cho lắm.” Trong lúc tin đồn đang lan truyền như thế này mà lại đồng ý đi ăn cùng anh thì có phải là tự mình thừa nhận rồi không.
“Là tôi thiếu thấu đáo, xin lỗi cô.” Mạc Phong đột nhiên nhớ ra, sau đó cười nhẹ rồi xin lỗi cô.
“À, không sao, không sao.” Hạ Diệp miễn cưỡng nở nụ cười.
Làm việc một ngày trời, Hạ Diệp kết thúc công việc vào lúc tám giờ tối. Con đường về nhà quen thuộc, cô cũng đã gắn bó với nó mỗi ngày trong suốt hai tháng rưỡi qua. Cô thích đi bộ trên con đường này vì có nhiều cây xanh, hơn nữa cũng không quá đông người, vô cùng thoải mái. Buổi tối cũng không vắng vẻ, đi về nhà cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Bước đi trên đường, vô tình, một chiếc Mercedes màu trắng đập ngay vào mắt cô. Không hiểu sao mà cô lại nhìn chằm chằm vào nó, sau đó có dự cảm không lành.
Đột nhiên, cửa xe phía sau mở ra, người đàn ông với đôi chân dài, mái tóc màu nâu khói và bộ âu phục màu xám. Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, Hạ Diệp liền nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, vô thức lấy chiếc túi xách che mặt lại rồi tăng tốc. Nhưng khoan đã, tại sao cô lại phải bỏ chạy?
“Tiểu Diệp!”
Cả người Hạ Diệp bỗng dưng bị kéo lại, chân đang đeo giày cao gót nên chân cô bị trẹo sang một bên, cả người ngã về phía sau. Không lẽ cô lại phải chịu nỗi đau trong giấc ngủ mấy ngày tới sao?
Nhưng, lúc mở mắt ra, Hạ Diệp thấy bản thân mình không nằm dưới đất mà đang ở trong lòng người đàn ông phía sau lưng.
“Em không sao chứ?”
“Vương Minh Thần…” Cô nhíu mày, gọi tên anh rồi bám vào người anh, đứng thẳng dậy.
“Sao em lại phải chạy?” Sau khi đỡ cô đứng thẳng dậy, anh mới nhăn mặt hỏi.
“Ai chạy chứ, chỉ là tôi đang có việc gấp.” Hạ Diệp ngập ngừng nói, né tránh ánh mắt của anh.
“Nói dối.” Vương Minh Thần chống một tay vào bức tường phía sau, vây cô lại.
Hạ Diệp chỉ biết dựa sát người vào tường, dùng chiếc túi xách ngăn không cho anh tiếp tục tiến lại gần.
“Anh uống rượu?” Cô khẽ nhíu mày. Mùi rượu trên cơ thể anh tỏa ra vô cùng nồng nặc.
“Một chút.” Giọng anh bỗng chốc trở trên trầm khàn, ánh mắt mờ đục.
Một chút cái đầu anh ý, mùi rượu nồng nặc như vậy mà nói uống một chút.
“Muộn rồi, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi.” Hạ Diệp tiếp tục né tránh ánh mắt đó. Cứ mỗi lần nhìn thấy biểu cảm đó của anh, tim cô lại không khỏi đập loạn.
“Anh đưa em về. Anh chờ em cũng nửa tiếng rồi.” Giọng anh dịu dàng hẳn.
“Không cần, tôi tự về.” Hạ diệp dứt khoát nói, sau đó đẩy anh ra, thoát khỏi vòng vây của anh.
Nhưng ngay lập tức, cổ tay cô đã bị anh nắm lấy. Cô quay đầu, nhíu mày rồi trừng mắt nhìn anh.
“Em đừng thân thiết với Mạc Phong quá. Hắn ta nguy hiểm hơn những gì em nhìn thấy đấy.” Vương Minh Thần nghiêm túc nói.
“Vậy anh thì sao? Anh dám chắc bản thân mình không giống như Mạc Phong?” Hạ Diệp cau mày, phản bác lại.
Nghe xong câu nói của cô, anh bỗng dưng sững lại, sau đó nở nụ cười tự giễu. Một lúc sau, anh khẽ lắc đầu: “Anh thừa nhận anh không khác gì tên đó, nhưng… vì em, anh có thể chấp nhận bỏ lại mọi thứ.”
“Ngụy biện.” Hạ Diệp tức giận nói. Câu nói này của anh thật vô căn cứ. Nếu như nói như vậy, thì tại sao… tại sao lại chia tay với cô?
“Vậy tại sao anh lại rời bỏ tôi?” Đôi mắt Hạ Diệp trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào mắt anh.
Vương Minh Thần không biết nên nói gì, anh buông tay cô ra, thở dài một hơi rồi nói: “Đợi thời cơ tới, anh nhất định sẽ nói hết với em.”
“Đến lúc đó thì nói có tác dụng gì chứ?” Hạ Diệp cười nhạt, sau đó quay người rời đi.
Vương Minh Thần khẽ nắm chặt tay, nhìn theo bóng lưng của cô rồi nở nụ cười chua chát. Phải, cô nói đúng, là anh suy nghĩ không thấu đáo.