Trở về Mĩ sau đám cưới của Lạc Du và Tôn Trạch, công ty Hạ Minh của Trình Minh Thành kí kết được một hợp đồng lớn của tập đoàn Mạc thị, một trong những tập đoàn lớn và có sức ảnh hưởng nhất thành phố C. Yêu cầu của hợp đồng lần này là muốn hợp tác với nữ kiến trúc sư trẻ Đinh Hạ Diệp.
Chưa ở Mĩ được mấy hôm, Hạ Diệp lại phải xách vali về nước, không phải về thành phố X mà tới thành phố C, một trong những thành phố phát triển và nhộn nhịp không kém thành phố X. Đối tác lần này vô cùng lớn, Trình Minh Thành cũng vô cùng tin tưởng Hạ Diệp nên quyết định cho cô nhận hợp đồng này.
Nghe nói thành phố C rất đẹp, Hạ Diệp vẫn chưa tới lần nào nên cũng có chút mong chờ. Máy bay hạ cánh, Hạ Diệp với dáng vẻ xinh đẹp, mặc trên người bộ vest nữ màu trắng, mắt đeo kính râm, tay kéo vali đi ra khỏi nhà ga sân bay.
Phía xa xa, hai chiếc xe thương vụ màu đen đang đứng chờ, bên cạnh xe còn có một người đàn ông mặc tây trang màu nâu và một vài người khác. Hạ Diệp đã nhìn trước mặt của đối tác rồi nên có thể nhận ra người đàn ông mặc âu phục màu nâu kia chính là ông chủ của cô lần này.
Cô kéo chiếc vali đến chỗ chiếc xe và người đàn ông, sau đó gỡ kính, nở một nụ cười, kính cẩn chào hỏi.
“Chào Mạc tổng, tôi là Đinh Hạ Diệp.”
Người đàn ông liền đưa tay ra phía trước, vui vẻ chào lại Hạ Diệp: “Chào kiến trúc sư Đinh, tôi là Mạc Phong, tổng giám đốc Mạc thị.”
“Nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, hân hạnh.” Hạ Diệp đưa tay ra, bắt tay xã giao với Mạc Phong, thái độ khách sáo.
“Không dám, không dám.” Mạc Phong bật cười, sau đó cho người đem vali của Hạ Diệp lên xe.
Hạ Diệp theo Mạc Phong tới tập đoàn Mạc thị để giới thiệu và làm quen với môi trường làm việc mới. Mạc Phong cũng có kiến thức về kiến trúc nên hai người họ nói chuyện với nhau khá hợp, chẳng mấy chốc Hạ Diệp đã thấy không còn cảm giác mất tự nhiên như lúc mới gặp mặt.
“Giới thiệu với mọi người, đây là kiến trúc sư Đinh của Hạ Minh, sau này cô ấy sẽ dẫn dắt mọi người để hoàn thành dự án.” Mạc Phong giới thiệu Hạ Diệp trước tổ chuyên môn phụ trách dự án của Mạc thị.
Ai nấy đều vô tay nhiệt liệt, tỏ vẻ hài lòng với người lãnh đạo mới. Tuy nhiên, cũng có một số người không phục, họ cho rằng Hạ Diệp là phụ nữ, hơn nữa còn trẻ, kinh nghiệm chắc chắn không bằng những người lão làng. Không phục thì không phục nhưng cũng không ai dám ý kiến trước mặt tổng giám đốc.
Mạc Phong đích thân giới thiệu Hạ Diệp với mọi người, còn dẫn cô đi tham quan công ty, sắp xếp phòng làm việc cho cô. Phải nói Mạc Phong vô cùng coi trọng Hạ Diệp, nếu không cũng không đích thân làm những việc này.
“Hôm nay chỉ vậy thôi, bắt đầu từ ngày mai cô có thể tới Mạc thị để làm việc. Chỗ ở của cô tôi cũng đã cho người sắp xếp, lát nữa sẽ có tài xế đưa cô về nhà.” Mạc Phong vừa đi vừa nói, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.
“Cảm ơn Mạc tổng. Lần đầu tôi hợp tác với một vị giám đốc nhiệt tình và tận tâm như anh đấy.” Hạ Diệp cười khách sáo.
“Mời được quý cô xinh đẹp đây chính là niềm vinh hạnh của Mạc Phong tôi đây, tất nhiên phải đón tiếp chu toàn.” Mạc Phong tỏ thái độ lịch sự, sau đó nhã nhặn hôn lên mu bàn tay của Hạ Diệp.
Hạ Diệp sống ở Mĩ cũng hai năm rồi, với chuyện này mà nói, vô cùng bình thường.
“Mạc tổng nói quá rồi.”
Hai người họ nói chuyện công việc một lúc lâu, đến lúc Hạ Diệp chuẩn bị về nhà mà công ty sắp xếp thì Mạc Phong đột nhiên ngỏ lời mời.
“Không biết kiến trúc sư Đinh có muốn tham dự tiệc thương nhân của thành phố C hay không? Nếu được, tôi mạn phép mời cô tham dự chung vào tối nay.”
Hạ Diệp nghe xong liền cười rồi lắc đầu: “Như vậy thì làm phiền anh lắm.”
“Không phiền. Bữa tiệc tối nay sẽ có rất nhiều nhân vật lớn, hơn nữa, đối thủ cạnh tranh của chúng ta sắp tới, tập đoàn Forever cũng tham gia. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Mạc Phong từ đầu đến cuối vẫn giữ khuôn mặt bình thản và nụ cười tự nhiên trên môi.
Nghe cũng có vẻ hợp lí. Hạ Diệp suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ tham gia cùng Mạc tổng, làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách khí, chúng ta còn hợp tác dài dài, cứ tự nhiên là được.”
-------
Bảy giờ tối, Hạ Diệp sau khi tắm rửa xong thì mặc bộ lễ phục do Mạc Phong chuẩn bị. Phải nói rằng anh ta vô cùng chu đáo, từ việc sắp xếp cho cô một căn hộ cao cấp, tầm nhìn đẹp, tiện nghi, cho đến việc chuẩn bị cho cô đi dự tiệc.
Tham gia bữa tiệc lần này không chỉ giúp cô tìm hiểu về đối thủ là tập đoàn Forever mà còn giúp cô làm quen được với những nhân vật lớn của thành phố C. Như vậy, sau này có thể có thêm những đối tác làm ăn lớn, không chỉ riêng Mạc thị. Cũng phải cảm ơn Mạc Phong đã mời cô tham gia, cho cô cơ hội tốt như vậy.
Bữa tiệc xã giao được tổ chức tại một nhà hàng nổi tiếng của thành phố C, thuộc tập đoàn Mạc thị. Thiết kế sang trọng, trang nhã, thức ăn nổi tiếng ngon với đội ngũ đầu bếp hàng đầu. Có thể nói nhà hàng này là một trong những thiên đường ẩm thực của giới thượng lưu. Và tất nhiên, khách mời được tham gia vào buổi tiệc tối nay chắc chắn là giới thượng lưu của thành phố C, những người có tiền, có quyền.
Hạ Diệp ở thành phố C cũng chỉ quen biết mỗi Mạc Phong nên cần nhờ anh giúp đỡ nhiều. Mạc Phong không ngờ lại vô cùng nhiệt tình, dẫn cô đi làm quen với những giám đốc của tập đoàn lớn.
“Giám đốc Trương, đây là kiến trúc sư Đinh của Hạ Minh.”
“Còn đây là chủ tịch tập đoàn Mộ thị.”
…
Từ lúc tới bữa tiệc tới giờ, Hạ Diệp cũng làm quen được với không ít giám đốc lớn. Khả năng xã giao của cô cũng tốt nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Cầm ly vang đỏ trên tay, Hạ Diệp khẽ lắc rồi nhấp một ngụm. Hành động tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở nên vô cùng quyến rũ trong mắt người khác. Một người phụ nữ xinh đẹp, khí chất cao ngạo, thân hình quyến rũ trong bộ lễ phục được cắt may khéo léo. Người phụ nữ như vậy đi bên cạnh tổng giám đốc Mạc, ai nấy cũng tưởng cô là bạn gái của Mạc Phong.
“Mạc tổng, phải chăng vị này là bạn gái của ngài?”
“Không phải. Cô ấy là đối tác của Mạc thị chúng tôi.”
Vô số câu hỏi tương tự như vậy, Mạc Phong cũng chỉ cười rồi sau đó giới thiệu cô với mọi người.
Bầu không khí vốn đã ồn ào nay lại càng ồn ào hơn. Tất cả mọi người đột nhiên dồn sự chú ý ra phía cửa lớn của nhà hàng. Hình như có một nhân vật lớn nào đó chuẩn bị xuất hiện.
“Hình như là Ninh thiếu.”
“Trời ơi, Ninh thiếu rất ít khi đi tham gia tiệc, không ngờ lại tối nay lại tham gia. Chúng ta may mắn quá đi.”
“Ninh thiếu đẹp trai như vậy, tôi nhất định phải chớp cơ hội lần này để làm quen.”
Tiếng bàn tán rầm rộ của những vị tiểu thư vang lên. Có vẻ như cô gái nào ở đây cũng đang mong ngóng nhìn ra ngoài cửa, đón chờ người đàn ông được gọi là Ninh thiếu kia.
Hạ Diệp tuy không mấy quan tâm nhưng cũng tò mò nhìn ra ngoài. Cô muốn xem xem rốt cuộc người nào lại có sức ảnh hưởng tới như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều phải ngóng chờ.
“Ha! Tới rồi.” Mạc Phong ở bên cạnh nhếch môi cười một tiếng, sau đó nhấp một ngụm rượu vang, tay đút túi quần. Bộ dạng của anh trông giống như là… đang khiêu khích người khác.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông mặc âu phục trắng bước vào trước bao nhiêu ánh mắt si mê. Dáng người cao ráo, đôi chân dài, gương mặt đẹp trai, mái tóc màu nâu khói. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Tay Hạ Diệp khẽ run, cô nhìn người đàn ông vừa bước vào kia không chớp mắt. Biểu cảm bất ngờ đến nỗi phải đưa tay che miệng. Cô không nhìn nhầm, chắc chắn không nhìn nhầm. Cho dù có đổi màu tóc thì cô vẫn có thể nhận ra. Người đàn ông được gọi là Ninh thiếu đó chính là Vương Minh Thần.
Thoáng chốc, mắt cô nhòe dần đi, hai chân run rẩy, bước từng bước về phía người đàn ông kia.
“Kiến trúc sư Đinh, lối này. Tôi sẽ giới thiệu cô với người kia.” Mạc Phong đột nhiên nắm lấy cổ tay Hạ Diệp, sau đó dẫn cô đi vào phía trong.
Hạ Diệp lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, kiềm chế được nước mắt nhưng không thể kiềm chế được nhịp tim của mình. Ba năm rồi, đã ba năm ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cô cũng có thể gặp lại Vương Minh Thần.
“Mạc tổng, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Đứng trước gương, cô chỉnh lại lớp trang điểm của mình, lúc nãy nước mắt suýt chút nữa đã rơi nên cô cần phải dặm lại phấn. Sau khi chỉnh chu xong, Hạ Diệp đi ra ngoài, bước chân của cô đột nhiên cứng lại, dường như không thể nhúc nhích thêm được nữa.
Phía trước, Mạc Phong đang đứng nói chuyện với Vương Minh Thần. Cô có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đó vì nhìn mặt ai cũng không hề dễ chịu.
Mạc Phong quay người, nhìn thấy Hạ Diệp thì nở nụ cười. Vương Minh Thần cũng đưa mắt nhìn theo, thoáng chốc đôi mắt hờ hững ấy đột nhiên mở lớn, biểu cảm trên gương mặt ấy biến thành ngạc nhiên.
“Giới thiệu với cô, đây là Ninh thiếu, con trai của chủ tịch Ninh Liên Trần, chủ tịch tập đoàn Forever.” Mạc Phong giới thiệu, ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn người đàn ông đối diện.
“Còn đây, Đinh Hạ Diệp, kiến trúc sư của Hạ Minh, kiến trúc sự phụ trách dự án đấu thầu lần này của Mạc thị.” Giọng của Mạc Phong là đang khiêu khích.
Hạ Diệp, nghe lời giới thiệu xong thì càng bất ngờ hơn. Cô có nghe nhầm không? Con trai của Ninh Liên Trần, chủ tịch tập đoàn Forever, cũng có nghĩa anh chính là người thừa kế của tập đoàn đá quý kia.
“Vương Minh Thần…” Hạ Diệp mở miệng, gọi tên của anh.
Ánh mắt của anh bắt đầu né tránh cô. Đúng là anh rồi, không thể nhầm vào đâu được nữa. Đã có cơ hội gặp lại, cô nhất định phải nói chuyện rõ với anh.
Nhanh chóng, Hạ Diệp tiến lại gần, kéo tay Vương Minh Thần, bước ra phía bên ngoài. Vì là cửa sau nên không ai nhìn thấy hai người họ. Chỉ có Mạc Phong là vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng hai người.
Bầu không khí ồn ào của buổi tiệc đã không còn, trong không gian yên tĩnh, Hạ Diệp nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vương Minh Thần, em đang gọi tên anh đấy, tại sao anh lại né tránh em như vậy?” Cô hít một hơi rồi nói, hai bàn tay khẽ nắm chặt lại.
Vương Minh Thần vẫn im lặng, anh đưa mắt nhìn lên bầu trời, sau đó nhìn cô.
“Lâu rồi không gặp, em vẫn ổn chứ?” Nụ cười của anh hời hợt, vô cùng miễn cưỡng.
“Ba năm, không một lý do. Gặp lại anh lại nói câu này với em? Anh còn hỏi em có ổn không?” Hạ Diệp nhếch môi cười, cảm giác cứ như cô đang làm trò hề vậy.
“Chúng ta đã chia tay rồi, em muốn anh phải nói thế nào?” Thái độ của Vương Minh Thần vô cùng bình thản, trông vô cùng đáng ghét.
Nghe câu này, tim cô khẽ thắt lại. Không ngờ anh lại nói lời vô tình như vậy với cô.
“Tại sao lại chia tay?” Hạ Diệp nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kiên định. Cô phải kìm nén cảm xúc của mình lại, phải giữ bình tĩnh nhất có thể.
Vương Minh Thần sững người trước câu hỏi của cô, anh nhìn cô một lúc lâu, nhưng lại không nói gì.
“Em hỏi anh tại sao lại chia tay. Mau trả lời đi.” Hạ Diệp mất kiên nhẫn, cô rất muốn gào lên, nhưng không thể.
“Lý do anh đã nói rõ với em rồi. Chúng ta không còn gì để nói nữa.” Vương Minh Thần lạnh lùng nói, sau đó quay người rời đi.
Hạ Diệp tức tối, chạy lên chặn anh lại.
“Tạm thời không thể cho em hạnh phúc? Đấy là lí do sao? Có phải là anh chán em rồi không? Chơi chán rồi vứt bỏ..., cho nên bây giờ mới tuyệt tình như vậy.” Nước mắt cô đã không thể kiểm soát nữa rồi, giọng cũng trở nên khàn.
“Đúng. Em có thể nghĩ như vậy. Hiện tại chúng ta không còn quan hệ gì nữa. À không, em làm cho Mạc thi, vậy nên bây giờ chúng ta là đối thủ.” Vương Minh Thần khẽ gật đầu, thái độ cũng vô cùng hờ hững, nụ cười giễu cợt.
“Chát!”
Ánh mắt tức giận ấy, anh chưa từng nhìn thấy. Lúc này, anh chỉ có cảm giác một bên má của mình đang vô cùng rát.
“Vương Minh Thần, uổng công tôi thật lòng yêu anh. Rốt cuộc thì chỉ nhận lại sự lừa dối.” Nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, lăn dài trên gò má. Đôi mắt đẹp đẽ ấy giờ đây đã ngấn lệ, khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Lần đầu tiên cô tát anh, lần đầu tiên cô lớn tiếng với anh. Có lẽ, đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô làm những điều như vậy. Trái tim rất đau, lòng như bị xé thành trăm mảnh. Mọi thứ như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp, nhưng cái kết thì không viên mãn chút nào.
Hạ Diệp nhanh chóng tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, sau đó nhét vào lòng bàn tay của Vương Minh Thần.
“Trả lại thứ tình yêu của anh… Đồ dối trá…”
Dứt lời, Hạ Diệp quay người rời đi, hướng về phía đường lớn. Đôi giày cao gót dường như cũng đang làm khó cô, khiến lửa giận của cô ngày càng lớn. Đôi chân trầy xước có thể lành lại, nhưng trái tim bị tổn thương này… khó có thể lành lặn như lúc trước.
Vương Minh Thần nhìn sợi dây chuyền trên tay, đột nhiên, tim anh có chút nhói. Vậy mà cô vẫn đeo nó, sợi dây chuyền mà anh tặng cho cô. Tiểu Diệp, anh thực sự xin lỗi…