Chân tôi do quỳ dưới đất lâu quát nên bị tê, đứng lên không vững thế là tôi té vào người anh Trí nhưng anh ta kịp thời né đi, thế là tôi có một màng đáp đất bằng cả thân người nhẹ tênh, hứng trọn nền đất cứng rắn, tôi thầm nghỉ: * đau chết đi được. Sau đó quay sang nhìn Trí nói:
" Sao anh không đỡ em? "
" Phạt, cho tội cúp học. Đi theo tôi "
" Đi đâu cơ "
"Lên phòng giám thị gặp ông Trịnh Văn Minh"
Chết tôi rồi, thì ra là thầy Minh kêu anh ta lên bắt tôi xuống. Từ đầu năm đến giờ tôi viết 2 bản kiểm điểm rồi, 3 bản sẽ phải hại hạnh kiểm đó!!. Tôi vội chộp lấy tay của Trí, năn nỉ.
" Thôi mà, tha em đi huhu "
" Không "
Không thuyết phục được nên tôi quyết định dùng mỹ nhân kế, vẫn không ngồi dậy.
" Chân em đau quá, không đi được, huhu "
Hòa Trí nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, chắc chắn là trúng kế rồi, tôi vội đắt ý. Bỗng Hoac Trí đổi hướng mắt.
" Ba ơi "
" Chết rồi "
Tôi ba bốn chân đứng dậy chạy ù xuống cầu thang, đẩy Trí ra mà chạy, đánh rơi luôn cả chiếc giày. khổ nỗi chân nãy té bỗng nghe lời tôi, đau điếng. Lại không mang giày, chân khập khễnh.
" Bắt được em rồi. Dám nói dối tôi "
" Hòa Trí, lần này em đau thiệt. Tha em lần này thôi mà "
Hòa Trí ngồi xuống bên tôi, nụ cười rạng rỡ đưa tay bế xốc tôi lên.
" Đợi viết bản kiểm điểm xong tôi băng bó cho em, nha * Vợ Tương Lai * "
Hòa Trí nói bằng chất giọng nhấn mạnh cười với điệu cười không hề giả Chân của anh ta. Anh ta bế tôi đi qua các hành lang nơi có những con mắt liếc nhìn tôi xì xầm bàn tán, kì này Tôi đắc tội với cả trường rồi... hic
Tôi khẽ nhìn Hòa Trí, tay cuộn thành nắm đấm, đợi tôi được học sinh giỏi thì anh ta hết giá trị.
" Đừng liếc tôi vậy, sẽ bị mê hoặc đấy "
" Ngoài cà khịa ra anh còn có bệnh tự Luyến à? "
[…]
" Mạch Ngọc Linh!! Đã mấy lần em vi phạm trong tháng rồi? "
" Dạ…"
Trước cơn thịnh nộ của thầy Minh, tôi giả vờ sợ hãi, run run nhìn thầy. Còn Hòa Trí đứng sau lưng cười đắc ý, giờ mới để ý trên đồng phục của Hòa Trí có huy hiệu cờ đỏ, * chết tiệt!
" Thầy sẽ gọi ba em vào "
" Thôi mà thầy em năn nỉ. Em sai rồi "
" Không được, hăm dọa em nhiều em không sợ, phải thực hiện thôi ".
Tôi vội nắm lấy tay thầy Minh, thầy vẫn dứt khoác đi ra ngoài gọi điện thoại, Hòa Trí bây giờ mới đến cạnh tôi lắc đầu ngán ngẩm.
" Rốt cuộc em đã quậy tới cỡ nào vậy? "
" Kệ tôi "
Tôi liếc nhìn Hòa Trí Sau đó cúi xuống bàn viết kiểm điểm. Không phải tên Chết dở nào ấy nằng nặc bế tôi lên đây thì đâu phải vậy…
Một lúc sau, ba tôi đến. Nhìn thấy ba, tôi có chút sợ hãi. Ông bận lắm sao lại đến đây được chứ...?
" Tôi sẽ về quản giáo con bé hơn. Cảm ơn thầy, đây là... "
" Con trai tôi, Trịnh Hòa Trí "
Ông ấy nhìn Trí, có chút cười gật đầu chào. Hòa trí cũng đáp lại bằng một nụ cười.
" Nghe danh đã lâu, mong cậu chiếu cố con bé linh nhà tôi "
" Vâng Linh.. "
" Linh, đi "
Ba tôi không để Trí nói thêm lời nào, ông ra hiệu tôi đi. Tôi dù bị trật chân nhưng vẫn cố chống dậy mà đi theo ông, đôi mắt liếc lấy Trí. Anh ta vẫn cười tươi như vậy, anh ta đâu biết rằng...
[…]
* Bốp!
" Tao nói với mày sao hả Linh? Cho mày ăn học đàng hoàng mà mày cũng không bằng gốc của anh hai mày là sao? Mày phải bán theo thằng Thiện, nó mới chính là người cuối cuộc đời mày! Đẻ ra đứa con gái vô dụng như mày thật mất mặt tao "
Ở sân sau của trường, ba tôi đã không kiềm được cơn giận mà tát tôi, ông không hề hỏi han tôi chút nào mà động thủ như thế đấy.. ông ấy luôn như vậy..
Tôi khẽ cười, một nụ cười bất lực. Vì nếu không cười bây giờ thì sẽ khóc à?
" Mày mà như vậy nữa. Tao tống mày xuống học trường nội trú, đừng hòng về gặp gia đình! "
Tôi vẫn bước đi, bên má có chút đau. Nhưng vẫn quen rồi, khóc cũng không có ít gì cả. Ba tôi vốn nóng nảy, còn mẹ thì mất sớm khi vừa sinh ra tôi, và tôi chắc đó là lý do ông ghét tôi.
[…]
Tiếng nước chảy róc rách ở nhà vệ sinh, tôi cố gắng dùng phấn che đi vết đỏ trên má. Khóe mắt rơi vài giọt…. hơi đau nhỉ...?
Tôi cố hít thở sâu, ráng cười thật tươi. Không muốn ai thấy bộ dạng mình lúc này.
" Đau không? "