Tôi đến nhà trí, còn ship xóa rằng nhà chí to quá lại còn hiện đại. Bộ ông không thấy nhà mình?
" Cháu yêu, cứ chơi thoải mái rồi điện ông "
" Ok đá đỳ "
Ông vừa chạy đi thì cô Thu cũng vừa ra đón tôi, cô nhìn tôi âu yếm.
" Con gái cô hôm nay xinh quá, vào đi con "
" Cô lại quá khen.. "
Cô thu đưa tôi vào nhà, đến bàn ăn đang có thầy Minh ngồi và một cô gái trẻ trung ngồi kế bên, vừa thấy, chị ấy đã đứng lên chào tôi thân thiện. Cô Thu cũng vội giới thiệu.
" Đây là con gái cô, Hòa Ngọc, chị hai của Trí đấy "
Theo lời của cô, tôi bắt lấy tay chị. Người thành đạt có khác, toát lên vẻ sang trọng liền.
Thấy tôi cứ ngẩn ngơ bắt tay chị, chị cười thành tiếng.
" Chị đẹp lắm sao hả? "
" À dạ rất đẹp ạ,đẹp theo kiểu thành đạt ấy "
Chị Ngọc cười tít mắt, tôi cũng ngồi vào bàn ăn. Mũi đột nhiên có chút khó chịu, cứ chảy nước mũi mãi, chắc lại là viêm mũi dị ứng rồi.
Tôi nhìn quanh không thấy Trí đâu, nhận ra sự vắng mặt của anh nãy giờ. Thấy tôi như kiểu đang tìm ai đó, thầy Minh như hiểu ra.
" Hôm nay thằng Trí bị gì ấy nhỉ? Nhất quyết ngồi trong phòng học không chịu xuống từ lúc học bồi dưỡng về "
" Lâu lâu nó học riết hóa điên đấy ba ạ "
" À Linh, sao hôm nay không thấy con đưa Trí
về? "
Sáu con mắt nhìn về phía tôi, người Nãy giờ đang cuối gằm mặt xuống chén ăn. Không hiểu sao lúc ấy nước mũi cứ chảy nên tôi phải hít hít lên, nói bằng giọng nghẹn đồ ăn, chính xác là đang bị nghẹn.
" Ông ngoại con đang mua xe cho con, với lại có người bỗng nhiên giận dỗi.. còn bỏ con lại có một mình, theo xe người khác.... đi về, hôm nay con về nhà một mình "
Tôi cũng không ngờ mình nói ra câu ấy như sắp khóc nhưng đính chính lại là không hề nha. Thế mà cô Thu và thầy Minh lại nhìn nhau, lắc đầu.
"Thằng con quý tử của ông đấy! "
" Tính tình thằng này cổ quái, lại bắt nạt con gái nhà người ta rồi "
Nhưng chị Hòa Ngọc lại không điềm đạm như vậy. Đứng dậy đập bàn quát lớn...
" Trịnh Hòa Trí đâu, xuống đây! Sao cứ thích bắt nạt em dâu của tao vậy? "
Giọng chị Hòa Ngọc vừa hùng hồn vừa đáng sợ. Ba mẹ của Trí dường như đã quen với việc ấy, tôi nhìn còn tưởng họ đang khuyến khích con gái không đấy.
5 phút sau có ai đó uể oải đi ra khỏi phòng với mái tóc bù xù như ổ quạ, mặc áo ba lỗ bị rách và chiếc quần xà lỏn màu vàng con vịt, khuôn mặt ngáo ngơ vừa đi vừa ngáp.
" Chị kêu em làm gì? "
" Tại sao cứ ức hiếp con gái nhà người ta? Mày muốn ế vợ à? "
" Ai cơ? "
" Bé Linh "
Lúc này anh Trí mới mở to mắt nhìn xuống lầu, sau đó bị đơ khoản 5 giây...* giật mình, hốt hoảng.
" Sao em đến đây mà không báo trước?!!!! "
Hòa Trí hét lên rồi chạy vô phòng đóng sập cửa lại. Lúc này bốn người chúng tôi mới nhìn nhau bật cười rôn rả, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Trí như thế đúng là con người sao có thể hoàn hảo như thế chứ?
Chúng tôi dùng bữa xong anh Trí vẫn chưa xuống, chắc còn đang giận dỗi. Cô Thu và chị Ngọc cố níu tôi lại chơi thêm một chút nữa, nhưng nghĩ đến đóng bài tập ở nhà và ngày mai tôi bị ăn mắng như thế nào thì tôi không đành, nên hẹn họ vài bữa nữa. Sau đó tôi ra về trong sự tiếc nuối của hai người.
Hôm nay trăng sáng, tôi đứng dưới vỉa hè gần nhà Trí chờ ông ngoại, gió hiu hiu thổi đến khiến tôi có chút lạnh, tôi ôm lấy bờ vai gầy của mình. Đúng lúc đó có một chiếc áo đen phủ lên người tôi, đó là Trí.
" Hết giận em chưa? "
" Mẹ tôi đưa em hộp bánh "
" A cảm ơn cô giúp en nha "
Trí không đáp lại, chúng tôi cùng đứng chung một lúc, không gian lúc này im lặng như tờ giấy, không có tiếng xe qua lại.
" Xin lỗi vì đã làm phiền anh thời gian qua nha. Anh không cần kèm em nữa đâu lo học đi "
Tôi nhón chân lên cố Xoa đầu của Trí nhưng không được, đành thu về nhưng bị tay Trí chụp lại, anh ta kéo tôi vào trong lòng thật nhanh, xong lại khóa người tôi vào trong lòng đó tôi sẽ cự quậy. Anh chỉ nói bằng giọng rất dịu dàng.
"Lẽ nào em không hiểu? Hay cố tình không hiểu?"
" Hiểu gì cơ? "
Dáng người cao to của Trí bao quanh lấy tôi, anh đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, im lặng một lúc. Tôi hồi hộp mong chờ điều gì đó, tôi cũng không biết nữa.
" Em mà xa tôi, cả đời này sợ em chỉ biết làm những câu lý thuyết toán "
" Tên điên này! "
Tôi đẩy mạnh Trí ra, độc mồm đúng là độc mồm! Vừa lúc ấy, ông tôi từ xa cũng đã bóp kèn, thì ra ông đã thấy hết tất cả rồi. Tôi ngượng chín mặt bèn chạy lại phía ông, không quan tâm đến tên nào đó.
" Ông mà không bóp kèn Chắc con ship đánh người ta rồi, con gái con đứa gì đâu á! "
"Không phải như ông nghĩ đâu "
Xe của Ngọc Linh vừa đi, thì một nhà ba người kéo ùa ra sau khi núp ở đằng kia.
" Trí ơi cả đời mày ế vợ chắc rồi con "
Ông Minh vỗ vai Hoài trí thất vọng. Còn bà Thu thì còn chán nản hơn.
" Ráng xin cho được một thằng con đẹp trai thế này mà tới việc nói thích người ta cũng không xong "
" Nãy mày trả lời như thế tới chị mày cũng thấy tự ái đó em trai, haiz.. "
Còn tiếp