“Tôi về rồi đây.” Mạnh Đình bước vào nhà, tay còn dắt theo một bé trai tầm bốn tuổi.
Đứa bé có mái tóc uốn xù dễ thương, nước da trắng cộng với cái má phúng phính đáng yêu. An Ninh nhìn hai người họ một hồi thì khó hiểu, lại trố mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn xuống đứa bé, thấy nó đang tươi cười với An Ninh, Mạnh Đình cảm thấy nếu có một đứa con thì thật sự rất tốt. Nhưng nhanh chóng, hắn đã gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mà không có lấy một tia lưu luyến.
“Khi nãy tôi đi nhà sách thì thấy nó đứng mếu máo vì lạc ba mẹ. Tôi mang nó về. Tôi đã cho người đi dò hỏi, chắc tí sẽ có người đến đón nó.”
“À thì ra là vậy.” An Ninh gật đầu như đã hiểu, đứa bé thấy vậy thì nhái theo động tác của cô, làm cho cái đầu uốn vốn đã quăn nay còn thêm rối nữa. Cô khẽ mỉm cười với nó.
Mạnh Đình thấy cô có vẻ thích trẻ con, nên hỏi:
“Cô thích con nít không? Tôi đến cô nhi viện tìm về cho một đứa để làm bạn.”
Đây chỉ là một suy nghĩ khởi phát. Tuy thích, nhưng để mang một đứa nhỏ về đây cùng chịu khổ với cô thì thôi. Một mình An Ninh chịu cảnh cá chậu chim lồng đã quá đủ rồi.
“Lâu lâu thấy thì đáng yêu, nhưng sợ nó nghịch quá quản không nổi. Thôi không cần đâu.” Cô từ chối khéo léo.
Mạnh Đình nghĩ cô nói cũng đúng nên không nhắc đến nữa, quay sang đứa nhỏ:
“Này nhóc, nhóc tên gì nói cho cô đó nghe đi.”
“Bảo Bảo tên là Bảo Bảo.” Đứa nhỏ ngây thơ nói.
An Ninh không đáp lại nó, chỉ cười mà thôi. Thấy họ lang thang ngoài đường nhiều chắc cũng đói, An Ninh nói:
“Hai người đói không? Đi ăn cơm nha?”
“Đói, Bảo Bảo đói.”
“Được, đi ăn cơm.”
Mạnh Đình nắm tay đứa nhỏ vào bàn ăn. Ngay cả thói quen tắm trước khi ăn hắn cũng bỏ qua, vì sợ Bảo Bảo chờ lâu sẽ đói.
“Cô chú là vợ chồng sao? Ba mẹ của Bảo Bảo ở nhà cũng thường ăn cơm chung như vậy.” Đứa nhỏ ngây ngô hỏi. Chắc gia đình nó phải hạnh phúc lắm. Thói quen ăn cơm chung chắc phải hình thành lâu lắm để đứa nhỏ ấy biết được, vợ chồng là phải ăn cơm cùng nhau.
Mạnh Đình và An Ninh nhìn nhau sau câu nói đó. Đôi mắt hắn có vẻ xa xăm và mơ màng khi bị bắt trúng. Ngược lại, An Ninh nói:
“Không, cô chú chỉ là bạn bè thôi. Bảo Bảo ăn cơm đi nhé.”
Trong bữa ăn, đứa nhỏ cứ luyên thuyên rồi lại líu lo không chịu ngừng nghỉ. Có lẽ nó rất thích Mạnh Đình nên cứ bám theo hắn suốt đến cả đi tắm cũng đòi Mạnh Đình tắm cho.
Hiếm khi thấy hắn cởi mở và tốt bụng như vậy, An Ninh rất lấy làm mới mẻ. Cô hay đứng một bên, nhìn hai người họ chơi đùa cùng nhau, bất giác cũng sẽ mỉm cười vì thấy được bản thân mình của lúc nhỏ.
Lúc nhỏ gia đình An Ninh không hề tệ nạn sa ngã như vậy. Tuy mẹ cô là người bộp chộp và nóng nảy cũng rất hay bài bạc. Nhưng ba cô thì không, ông là một người tri thức luôn ủng hộ con đường học vấn và cũng là người sát cánh bên cô. Nhưng đến một ngày, ông ấy gặp vấn đề trong công việc và buộc nghỉ làm. Ông ấy sa vào rượu chè và dần nợ nần. Hai người họ từ lâu đã không còn là chỗ dựa tinh thần cho An Ninh nữa.
Cũng nhờ họ mà cô có mặt trên đời, và cũng nhờ họ mà cô có mặt tại nơi này - cái lồng chim đầy nhục dục.
Nhớ lại mấy chuyện cũ, cõi lòng cô khó tránh có chút thắt lại. An Ninh quay mặt đi, không nhìn họ nữa.
Nhưng cô đâu biết được, lúc ánh mắt xa xăm chứa đựng cái buồn bã vô tận kia xuất hiện, Mạnh Đình đã nhìn thấy nó.
Đến tối, ba mẹ đứa nhỏ đến để đón nó về. Họ có ý muốn mời Mạnh Đình đi ăn để cảm ơn nhưng hắn từ chối. Hắn đi lên phòng đọc sách, xử lí chút công việc còn thừa ở công ty. Lúc xong thì đi tìm An Ninh.
“Tôi có cái này tặng cho em.”
Cánh tay giấu sau lưng lộ diện, thì ra là cuốn sách An Ninh thích. Cô có nói hồi tuần trước, ai ngờ hôm nay hắn đã mua. Đây cũng là lần đầu tiên cô kể hắn nghe về ước muốn của mình.
“Hôm nay tôi có ghé nhà sách nên mua được. Cầm lấy đi.”
“Cảm ơn anh.” Cô vừa bất ngờ lại vừa nghi ngờ. Chẳng biết hắn có phải cho cô miếng bánh, rồi lại tìm mọi cách bắt cô trả ơn hay không.
Trong lúc An Ninh còn đang miên man suy nghĩ, thì hắn nằm dài trên giường. Hai mắt dán lên trần nhà, trông như có tâm sự.
An Ninh không để ý lắm, cho đến khi hắn cất giọng:
“Chắc em rất ghét tôi.”
An Ninh quay lại, chưa kịp nói gì, hắn lại tiếp tục:
“Tôi thấy em sống chẳng vui vẻ gì.”
Đối với hắn, cô giờ đây rất giống những con vật trong gánh xiếc. Mua vui cho người ta, bị nhốt, ủ rũ một cách thảm thương.
Một năm qua, hắn nhìn thấy ngoại trừ lúc đọc sách, nói về sách thì An Ninh chẳng có hứng thú với cái gì cả. Ăn cũng càng ít đi và cười càng lúc càng nhạt dần, càng gượng dần.
Hắn biết, hắn ép buộc cô. Bởi vì hắn muốn An Ninh ở bên hắn. Nhưng so với hiện tại, hắn thích sự bướng bỉnh và cố chấp của An Ninh trước kia, thay vì ngoan ngoãn một cách miễn cưỡng như lúc này.