“Làm người của tôi, số tiền đó tôi sẽ cho cô.”
Tạ Nhan đưa ra yêu cầu. Yêu cầu mà An Ninh vô cùng căm ghét.
“Anh điên à?”
“Không điên. Tôi nghe cô lẩm bẩm một tỷ rưỡi có phải không? Nếu chịu làm người của tôi, ba ngày thôi một tỷ rưỡi sẽ là của cô.”
Chỉ ba ngày, có thật sự hắn muốn tìm một người để chơi đùa hay không? Cũng có thể hắn đang muốn trả thù lại những gì An Ninh từng làm với hắn. Chung quy, sự việc này rất đáng nghi ngờ. Cô biết, mối quan hệ của giữa hắn và Mạnh Đình không tốt. Có thể, ý định này của hắn có liên quan đến Mạnh Đình cũng không chừng.
An Ninh suy nghĩ rất nhiều, không biết nên nhận lời hay không. Với số tiền quá lớn này, e là làm việc cả đời cô cũng khó mà kiếm được, huống hồ hiện giờ lại không tìm được việc làm. Nhưng nếu đồng ý, sẽ xảy ra rất nhiều rắc rối. Nếu như phỏng đoán của An Ninh là đúng, thì chẳng phải cô lại mò đầu ra để Vãn Mạnh Đình nắm được?
Đôi mày An Ninh mỗi lúc một nhíu mạnh, cho thấy đấu tranh nội tâm bên trong đang vô cùng mãnh liệt. An Ninh chưa bao giờ muốn mình phải quay lại con đường bán thân kiếm tiền. Cô cũng không muốn gặp lại Mạnh Đình.
Thấy cô suy nghĩ, Tạ Nhan lại nói tiếp:
“Cô hi sinh mình ba ngày, thì đổi lại mạng cho hai người họ còn gì. Tôi có thể cho cô thêm một trăm triệu.”
Phải! Chỉ cần cô chịu hi sinh, thì số tiền đó thật sự đủ để cô trả nợ. Cán cân dường như đã nghiêng về bên đồng ý nhiều hơn. Cái níu giữ lại sự từ chối giờ đây chỉ còn duy nhất là cái tôi của mình. An Ninh quyết định:
“Được, nhưng anh phải đảm bảo mình giữ đúng lời.”
Đã bán một lần, thì sợ gì nữa đây? Cuộc đời cô, qua tay hết kẻ này dến khác, một ngày nào đó cũng đã trở nên bẩn thỉu rồi. Một cô gái có lòng tự trọng cao như An Ninh, chịu đựng Vãn Mạnh Đình mấy tháng cũng đã quá ghê gớm. Giờ đây, quyết định quay trở lại còn đường cũ với một người đàn ông khác là quyết định rất khó khăn và cay đắng đối với cô.
“Nghe lời như vậy có phải tốt hơn không? Yên tâm, Tạ Nhan này nói được làm được. Hơn nữa, tôi so với tên Vãn Mạnh Đình đó còn hào phóng hơn gấp nhiều lần.”
An Ninh không trả lời, im lặng lắng nghe lời nói tự đắc của hắn.
“Theo tôi.”
Đi trước, An Ninh theo sau. Đi đến chỗ để xe, mở cửa cho An Ninh rồi chở cô về nhà.
Nhà của hắn không kém cạnh Mạnh Đình, nhưng thiết kế có phần nóng mắt hơn. Bên trong nhà toàn người giúp việc, cũng chẳng thấy có người lớn như ba, hoặc mẹ hắn ta.
Để An Ninh đúng ở giữa nhà, hắn lấy điện thoại gọi cho ai đó. Mấy chốc người đó đã đến, đi chung còn có mấy người. Bọn họ đem An Ninh lên một gian phòng, trang điểm lộng lẫy và thay một bộ váy rất khiêu gợi.
“Đã xong chưa?”
“Thưa ngài, xong rồi.”
An Ninh quay sang nhìn hắn, đúng là nhan sắc động lòng người.
“Thử hỏi thế này làm sao Vãn Mạnh Đình kiềm lòng được đây?”
“Anh nhắc đến anh ta làm gì?” An Ninh rất khó chịu khi nhắc đến cái tên đó.
“Tôi tưởng cô chỉ tuyệt tình với một mình tôi thôi, không ngờ ngay cả hắn mà cô cũng như vậy. Sẽ khiến hắn đau lòng đấy.”
Gương mặt đểu cáng của Tạ Nhan vốn đã khiến người khác chướng mắt, nay hắn lại cười lên, bộc lộ cả nét điên cuồng của một gả không bình thường. An Ninh không dư hơi để nói chuyện với hắn.
“Nhìn gương mặt này của cô tôi rất muốn tát cho một cái.”
Nói rồi hắn đưa tay lên, nhưng lại dừng ở giữa không trung.
“Nhưng tôi tiếc lớp trang điểm này, nên thôi vậy.”
Cánh tay hạ xuống, vuốt ve gương mặt của cô. Vừa vuốt, hắn vừa cười.
An Ninh đứng bất động, tùy hắn muốn làm gì thì làm. Cô chỉ việc như vậy, đủ ba ngày mà thôi.
Được một lúc, hắn tắt nụ cười nham hiểm ấy, mặt lạnh tanh, dứt khoát nói:
“Đi.”
Hắn chở An Ninh đến một địa điểm, nơi mà cô cũng từng đến. Từ lúc trên đường đi, cho đến khi đứng trước khu tiệc mừng, sắc mặt An Ninh đã tái dần theo thời gian.
Nếu không lầm, đây chính là nơi mà công ty Mạnh Đình thường mở tiệc để ăn mừng mỗi khi đạt được thắng lợi.
Đôi chân cô cứng ngắc, dường như nó đang nói lên tiếng lòng của cô gái trẻ. An Ninh không muốn vào.
“Làm trò gì đây? Mau ra ngoài.” Tạ Nhan thấy An Ninh vẫn ngồi bên trong trong không chịu ra nên lên tiếng.
Cô biết mình đã đi đến bước đường này rồi, khó quay đầu. Đành vậy, An Ninh bước xuống xe.
Tạ Nhan lập tức nắm tay An Ninh, thẳng lưng bước vào bên trong. Đồng nghiệp cũ bên trong đó nhận ra An Ninh, ánh mắt không ngừng tò mò, nghi hoặc. Vì rõ ràng mấy tháng trước thấy bọn họ cãi nhau rất kinh, hôm nay lại cùng nhau như một đôi bước vào, không thắc mắc mới gọi là lạ.
“Trời ơi, giám đốc Tạ mới vừa đi công tác về mà hôm nay đã dẫn theo người đẹp đến rồi.”
Mọi người nhìn nhau cười, Tạ Nhan cũng vậy, cười rất thích thú. Chỉ riêng An Ninh vẫn không thể hé môi.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tiến đến gần, Tạ Nhan lên tiếng:
“Chào chủ tịch Vãn, xin giới thiệu đây là người của tôi.”