“Ừ, tôi đến xem cô đã ăn… không, tôi đến xem cô có giả bệnh trốn việc hay không thôi.”
“Thưa sếp, sếp yên tâm. Ngày mai tôi sẽ đi làm.” An Ninh đáp.
Giữa bọn họ ngoài chuyện lên giường thì tất cả đều gượng gạo và nhạt nhẽo. An Ninh chẳng giàu có, sang trọng hay xinh đẹp như yêu ma hút hồn người đối diện. Nhưng cô có nụ cười vừa thật vừa giả, một tính cách mạnh mẽ, đôi khi lại yếu đuối đến lạ. Đó là những gì thu hút Mạnh Đình, khiến hắn cảm thấy An Ninh vừa nịnh nọt hắn lại vừa như đang rất oán giận hắn.
“Vậy thì ngày mai nhớ đi làm.”
“Vâng, kiểm tra xong rồi thì anh về được chưa?”
“Vẫn chưa.” Hắn dứt khoát đáp.
An Ninh trố mắt nhìn hắn, tỏ ý khó hiểu. Mạnh Đình ngừng lại mấy giây, tiếp tục cất giọng:
“Đi ăn cơm trưa.”
Không tiện từ chối! Dù sao hôm qua cũng là anh ta chi tiền đưa cho mẹ của cô. Tuy chưa có lời nào cụ thể, nhưng cô biết mình đang nợ người ta. Cứ vậy, cô đồng ý.
“Được, anh chờ em đi thay quần áo.” Thái độ của An Ninh thay đổi, kể cả cách xưng hô. Cô cảm thấy thái độ của mình hôm qua không tốt. Chí ít cô vẫn cần tiền hắn chi cho nên cũng biết điều mà phối hợp. Ngoan ngoãn một chút, anh ta vui thì sẽ hứng thú hơn, bản thân cô cũng sẽ có nhiều tiền hơn.
Dường như cuộc sống của An Ninh đã không còn những hoài bão của xưa kia, cũng chẳng còn là những lần mơ mộng về tương lai tốt đẹp. Thứ cô mong đợi chỉ đơn giản là kiếm nhiều tiền, trả nợ cho gia đình. Hơn hết, ba mẹ của cô cũng đừng sa lầy vào những trò đỏ đen, ăn chơi.
“Được rồi, nhanh đi.” Mạnh Đình miễn cưỡng ngồi lên chiếc giường ngày thường cô hay nằm. Trong phòng ngoài sách được bày trí trên kệ cao thì tất cả đều được để ngay ngắn ở bên dưới nền.
Một lúc sau, An Ninh bước ra với chiếc quần ống suông và chiếc áo thun màu trắng. Trông cô chẳng nhã gì một nữ sinh đang ngồi trên ghế nhà trường. Đó là bộ dáng mộc mạc thanh cao mà Mạnh Đình từng chứng kiến ở buổi đầu gặp gỡ. Dường như hắn lại nhớ về cái khí chất đó, bất giác có chút lay động.
“Em xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cô nói.
“Ừ, đi.” Hắn hoàn hồn đáp.
Bọn họ bước ra bên ngoài.
“Này, em đang muốn quyến rũ tôi tại đây hả?” Mạnh Đình đi phía trước cảm nhận được cơ thể của An Ninh bất ngờ đổ về phía của mình.
Không có tiếng đáp lại, Mạnh Đình quay lại nhìn. Lúc này, An Ninh đã mất ý thức ngã lên người hắn. Hắn ôm trọn cô vào lòng, hoảng loạn gọi:
“Này, An Ninh, em bị làm sao vậy? Tỉnh, tỉnh.”
Hắn nhanh chóng ôm cô lên giường, từ từ An Ninh mở mắt ra nhưng vẫn còn khá mơ hồ. Trước mắt tối sầm dần dần tìm được ánh sáng. Cô yếu ớt, lại gấp gáp nói:
“Anh pha nước đường giúp em.”
“Hả? Tôi biết rồi, tôi làm ngay.” Tay chân luống cuống, loay hoay mãi thì cũng pha được ly nước đường. An Ninh cố uống vài ngụm, cơ thể dường như đã khá hơn.
Hắn ngồi kế bên nhìn cô, sau đó nghiêm nghị hỏi:
“Em bị hạ đường huyết?”
An Ninh mệt mỏi sau khi rơi vào tình trạng tối sầm, cô vừa uống nước đường vừa khẽ gật đầu.
Mạnh Đình không nói gì mà bỏ đi. An Ninh nghĩ hắn tức giận vì cô làm lỡ giờ ăn trưa của hắn nên không thèm để ý. Cô cũng chẳng biết tính làm sao vì trong người đã sạch tiền, trong nhà cũng chẳng có lấy cơm gạo để mà ăn. Muốn gọi hắn lại, nhưng lại thôi.
Tuyệt vọng vô cùng, cô cố gắng uống hết ly nước đường sau đó mệt mỏi nằm lại trên giường, ngay cả
cửa cũng không thể đóng nổi. Nhưng bụng cứ cồn cào, cảm giác muốn nôn lại bị cô áp chế. An Ninh khó vào giấc ngủ. Tầm hai mươi phút sau có tiếng bước chân, nhưng vì quá đuối sức nên không thể ngồi dậy.
Cô cứ nằm như vậy, cho đến khi Mạnh Đình bước vào một lần nữa. Hắn lay cô:
“Ngồi dậy, ăn trưa.”