Trương Hồng Loan nhìn đống số liệu trên bàn, đuôi lông mày nhíu chặt, đọc chưa được 5 phút đã đem đống giấy tờ đó ném thẳng xuống dưới đất. Tiếng giấy loạt soạt giữa không trung, chẳng mấy chốc đã đem phòng làm việc của cô ả trở nên luộm thuộm không lời diễn giải.
"Còn nhìn gì nữa, còn không mau dọn đi?"
Thư ký đứng một bên lo được lo mất, chỉ biết vâng vâng dạ dạ rồi cúi đầu xuống thu nhặt toàn bộ giấy tờ trở về. Bên tai còn phải nghe tiếng chỉ trích khó nghe từ tổng giám đốc:
"Các người làm việc kiểu gì vậy hả? Doanh thu càng ngày càng đi xuống, trong vòng một tháng đã mất đi 50% lợi nhuận theo trùng bình của mỗi tháng. Nói tóm tắt nguyên nhân là do đâu?"
"Trương tổng, cô bớt nóng, phần đa là do bên Phó thị đang thu nhận nhân công với mức lương trên trời, hơn hết mỗi mục chúng ta đầu tư đều có mặt của bọn họ..."
"Phó thị? Phó Thành Dương?"
"Dạ đúng... Nhưng cô cũng đừng lo, tôi mới tìm được một người đào tạo mảng phát triển truyền thông vô cùng nổi tiếng, họ còn nói với chúng ta sẽ có mặt tại cuộc họp mặt cổ đông ngày mai để làm nguôi lòng những cổ đông đang phẫn nộ ngoài kia..."
"Ngươi nói thật sao?" - Trương Hồng Loan nửa tin nửa ngờ dương đôi mắt nhìn đến tên thư ký tim đập chân run đang đứng đối diện với mình.
"Dạ thật, lúc nãy chúng tôi vừa nhận được cuộc điện thoại của cô ấy, cô ấy bảo đã ở trên máy bay rồi ạ."
Trương Hồng Loan chẳng hiểu sao lại có cảm giác không tốt với người chưa gặp mặt, nhưng nếu là đối tác thì cô ả cũng nên niềm nở mà đón tiếp. Sự việc lần này vẫn nên đi tìm Phó Thành Dương hỏi cho ra nhẽ một chuyến.
Làm theo suy tính, đúng chiều hôm đó cô ả đã có một buổi gặp mặt với Phó Thành Dương trong một quán cà phê nhỏ bên cạnh công ty của hắn. Đối với người không đáp trả được tình cảm của mình, Trương Hồng Loan vẫn canh cánh trong lòng, sau màn chào hỏi xã giao cô ả liền mở miệng hỏi:
"Anh đang muốn làm gì với công ty của em đây? Đàn ông mà dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy trên thương trường để trả thù giùm cho tình nhân nhỏ, như vậy có đáng mặt nam nhi không hả?"
Phó Thành Dương nhíu mi, đối với câu hỏi không rõ nguồn cơn này của Trương Hồng Loan liền nảy sinh bực dọc:
"Cô kêu tôi ra đây chỉ nói những điều này?"
"Chứ không phải sao? Tình nhân nhỏ không làm gì nên hồn, gặp chuyện thì bỏ trốn như một con chuột nhắt của anh chẳng phải đã biệt hút 4 năm rồi hay sao? Anh vì chuyện này mà định trút giận lên công ty của em? Anh thấy làm vậy quá bất công hay không?" - Trương Hồng Loan cười nửa miệng, liên tiếp đặt ra những câu hỏi cất giấu trong lòng bấy lâu.
Phó Thành Dương đặt cốc cà phê xuống bàn, đôi mắt xanh biếc dưới ánh chiều tà mang theo sự áp bách khiến người khác phải sợ hãi. Nam nhân dưới ánh hoàng hôn rõ ràng mang tới hình ảnh đẹp như vậy, nhưng lại khiến người bên cạnh phải sợ hãi tựa như động vật cấp thấp cảm nhận cái chết đang dần tới vậy.
"Thứ nhất, cô ấy là cô ấy đừng một câu mở miệng là tình nhân nhỏ, cô ấy không thuộc quyền sở hữu của tôi, nếu có cũng đường đường chính chính là vợ tôi nên đừng nói lời buồn nôn như vậy."
"Thứ hai, chúng ta là người của thương trường, đấu tranh trên thương trường vốn khốc nghiệt như vậy, đừng lôi tình cảm vào để biện minh cho sự thiếu chuyên nghiệp của bản thân trong tác phong làm vận hành một tổ chức như vậy, nghe ô nhục cho những người cấp cao. Nếu cô không chịu được thì cứ việc từ chức để người khác lên thay."
Trương Hồng Loan vừa thoát ra khỏi ánh nhìn giã thú của hắn, trong tim còn loạn xạ vì sợ hãi, lại nghe thấy hắn chê bai mình thiếu chuyên nghiệp liền tức giận đến nghiến răng:
"Chẳng phải đời trước anh cũng bại trước tay tôi thôi sao, công ty của anh gần như bị tôi thu mua cạn kiệt, đừng có lên mặt dạy đời như vậy." - Tất nhiên tư liệu ấy là do Trương Hồng Loan kiếp trước từng kể nên cô ả mới biết.
Phó Thành Dương nghe vậy liền bật cười trong sự ngơ ngác của Trương Hồng Loan, hắn đứng lên, bước về phía cô ả, sau đó nhỏ giọng nói từng chữ một, vô cùng rõ ràng, cũng mang theo sự uy hiếp đến rợn người.
"Vậy cô có biết, kiếp trước máu của cô chảy dưới tay tôi như thế nào không?"
"Tôi nói, lần này tôi để cho Thiên Nguyệt trừng trị cô, tôi đối với cô không có ý định phá rối gì hết, tự về nhà mà điều hành lại cái công ty sắp mất móng lại đi."
Nói đoạn, hắn ung dung rời đi, bỏ mặc Trương Hồng Loan ngồi ngây ngốc ở đó, mãi vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảm giác run rẩy trong từng tế bào mà Phó Thành Dương đem lại ban nãy...
Vừa bước ra khỏi cửa, Phó Thành Dương liền thở ra một hơi thật dài. Còn chưa kịp bước vào xe, bên tai dường như lắng nghe được âm thanh quen thuộc. Quen thuộc đến mức chỉ cần nghe thấy giọng liền có thể tưởng tượng thấy nụ cười xinh đẹp trên gương mặt sáng trong đó...
"Xin chào Phó tổng, không biết có thể tiện đường cho tôi quá giang không nhỉ?"
Trước mắt Phó Thành Dương hiện ra bóng dáng nhỏ nhắn trong trẻo của một cô gái. Trên tay còn đang xách theo một cái vali lớn, nhưng khóe môi vẫn cong lên thành một đường cung vô cùng xinh đẹp.
Không ai có thể tưởng tượng được, vừa mới đây thôi một người còn đang mang theo sát khí phẫn nộ nhìn thẳng vào một người phụ nữ. Lúc này lại trở nên yếu thế, loáng thoáng có thể nhìn thấy đôi mắt xanh kia mang theo một tầng hơi nước, hắn tiến lại gần, ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng. Áp mặt mình vào gáy của cô, cảm thụ mùi hương trên cơ thể của người thiếu nữ, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Cuối cùng cũng chịu quay về rồi à, cô gái nhỏ của tôi."