Thèm Khát

Chương 8



Editor: Gấu Gầy

Nhà Hoa Vịnh nằm trong một khu ổ chuột ở trung tâm thành phố Giang Hộ. Trước đây Cao Đồ chỉ biết địa chỉ đại khái, nhưng chưa bao giờ đến tận nơi.

Taxi chỉ có thể dừng trước đầu ngõ, con hẻm chật hẹp không thể chạy xe vào, chỉ có thể đi bộ.

Cao Đồ cúi đầu nhìn địa chỉ chi tiết mà Hoa Vịnh gửi cho y nửa tiếng trước, đi lòng vòng trong hẻm vài phút, cuối cùng dừng lại trước một khu chung cư.

Cầu thang tối tăm, ẩm ướt, tỏa ra mùi long não nồng nặc.

Cầu thang rất dốc, ban ngày cũng hơi tối, Hoa Vịnh sống ở tầng cao nhất của khu chung cư không có thang máy này. Nhìn cầu thang dốc đứng, Cao Đồ chân tay rã rời thở dài cam chịu.

Chính vì kỳ phát tình không thể leo cầu thang, y mới chuyển từ tầng bốn xuống tầng một thiếu sáng và lạnh lẽo. Không ngờ, lần này vẫn không tránh khỏi, vẫn phải leo lên cái cầu thang chết tiệt này.

Tầng sáu, Cao Đồ thở hổn hển, chia thành hai lần mới leo lên được, mất một khoảng thời gian khá dài.

Đến trước cửa nhà Hoa Vịnh, lưng anh ta ướt đẫm mồ hôi, tóc đen rối bù rũ xuống trước trán. Cao Đồ rất lo lắng việc đổ mồ hôi sẽ khiến mùi pheromone trong kỳ phát tình càng rõ ràng hơn, y hơi hối hận vì đã không chọn thuốc ức chế dạng tiêm có tác dụng tốt hơn mà chỉ uống thuốc dạng viên có tác dụng phụ nhỏ hơn.

Và sự hối hận này lên đến đỉnh điểm khi Hoa Vịnh mở cửa, Cao Đồ nhìn qua cậu, thấy Thẩm Văn Lãng đang đứng phía sau.

Thẩm Văn Lãng? Sao... sao hắn lại ở đây?

Vẻ mặt Cao Đồ hoảng hốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Y bình tĩnh chào hỏi sếp, nói rõ mục đích đến đây bằng giọng đều đều.

Hoa Vịnh nhẹ nhàng mỉm cười với y, nhỏ giọng nói: "Làm phiền thư ký Cao rồi, còn phải chạy một chuyến đến đây."

Cậu thực sự rất đẹp, dù Cao Đồ có ghen tị với cậu đến đâu cũng phải mềm lòng trước nụ cười thiện lương và vẻ đẹp hoàn hảo của cậu.

Omega xinh đẹp này có một sự kiên cường rất đáng quý, khiến người ta không nhịn được muốn giúp đỡ cậu.

Hơn nữa, hoàn cảnh của Hoa Vịnh khiến Cao Đồ liên tưởng đến bản thân, có cảm giác đồng bệnh tương liên.

"Không có gì." Lấy USB từ trong cặp tài liệu mang theo ra, đưa cho Hoa Vịnh, Cao Đồ cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, không nhìn ngang ngó dọc mà nhanh chóng rời đi. Y hơi cúi đầu chào sếp, khách sáo nói: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Chúc hai người cuối tuần vui vẻ, hẹn gặp lại vào thứ ba."

Ở trong căn hộ, Hoa Vịnh và Thẩm Văn Lãng kẻ trước người sau. Từ cánh cửa đang mở, Cao Đồ thấy trên sàn nhà có rất nhiều đồ gia dụng mới, Hoa Vịnh dường như đang thay toàn bộ đồ dùng trong nhà, bên trong bừa bộn như vừa mới chuyển nhà.

Nhưng tại sao Thẩm Văn Lãng lại xuất hiện ở đây?

Cuối tuần, doanh nhân trẻ nổi tiếng nhất Giang Hộ, người tuyên bố ghét Omega lại có mặt trong một căn hộ nhỏ tối tăm, cũ kỹ, không có thang máy ở khu ổ chuột, xuất hiện trong nhà của một Omega trẻ đẹp!

Rốt cuộc là tại sao!?

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Cao Đồ mặt mày tái nhợt quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bước chân lại rất vội vàng, như đang chạy trốn.

Y không muốn nghĩ nhiều, bởi vì dù Thẩm Văn Lãng ở nhà Hoa Vịnh vào cuối tuần vì lý do gì thì điều đó cũng không liên quan đến Cao Đồ.

Cao Đồ chỉ là thư ký riêng được hắn thuê, đúng là y thường xuyên tiếp xúc với công việc riêng của Thẩm Văn Lãng, bước vào không gian riêng của hắn, thỉnh thoảng nảy sinh ảo tưởng được chia sẻ thời gian riêng tư của Thẩm Văn Lãng một cách quang minh chính đại.

Nhưng Cao Đồ hiểu rõ hơn ai hết, y và Thẩm Văn Lãng chỉ là những người xa lạ thường xuyên gặp mặt. Nói dễ nghe, y là đồng nghiệp, cấp dưới của Thẩm Văn Lãng. Còn nói khó nghe, đối với Thẩm Văn Lãng, Cao Đồ cũng giống như máy pha cà phê trong phòng trà nước của công ty, chỉ là một công cụ có thể dễ dàng thay thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ tiền ra mua loại tốt hơn, đời mới hơn để thay vào.

Cao Đồ ghét việc mình ôm ấp bất cứ ảo tưởng nào không thực tế về Thẩm Văn Lãng. Những ảo tưởng đó sẽ khiến y - một người đã thầm mến Thẩm Văn Lãng mười năm, sau khi rời khỏi ba để sống một mình, vẫn cam tâm tình nguyện tiêm thuốc ức chế nồng độ cao trái với lời dặn của bác sĩ, giả làm Beta để không khiến Thẩm Văn Lãng ghét bỏ - cảm thấy cuộc đời mình càng bi thảm hơn.

Cao Đồ không phải chưa từng mơ mộng. Một ngày nào đó, Thẩm Văn Lãng cuối cùng cũng phát hiện ra hắn có thể chấp nhận Omega, cảm thấy mùi pheromone của Omega cũng không đến mức khó chịu. Nếu vậy, Cao Đồ có thể ngừng tiêm thuốc ức chế pheromone mà theo lời bác sĩ nói là một ngày nào đó sẽ khiến y mất mạng, có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Thẩm Văn Lãng, trở thành một công cụ không cần phải nói dối để duy trì mối quan hệ thuê mướn.

Và bây giờ Thẩm Văn Lãng dường như không còn ghét Omega nữa, nói chính xác hơn, Thẩm Văn Lãng cuối cùng cũng tìm được một Omega mà hắn sẵn sàng chịu đựng sự khó chịu để ở bên cạnh. Đây thực sự là một tin vui. Nhưng dường như lại khiến Cao Đồ cảm thấy đau lòng, không tự chủ được mà trở nên bi đát.

Y sa sầm mặt, trong lòng rối như tơ vò, vội vàng đi được vài bước thì đột nhiên bị gọi lại.

"Đợi đã."

Thẩm Văn Lãng từ trong nhà bước ra, gọi y lại, trầm giọng hỏi: "Thư ký Cao, về gấp như vậy là để về tiếp tục an ủi bạn đời sao?"

"À, ừm." Cao Đồ buộc phải quay người lại, nghĩ đến việc có thể sếp đã thấy lời nói dối trong đơn xin nghỉ phép mà mình đã bịa ra để che giấu thân phận, y ngẩng đầu lên, cười gượng gạo với Thẩm Văn Lãng: "Vâng, Thẩm tổng. Thật xin lỗi, tôi đột nhiên xin nghỉ phép đã làm phiền anh."

"Không có gì phiền phức cả." Thẩm Văn Lãng nói: "Tổ thư ký có rất nhiều người, thiếu một người thì trời cũng không sập được."

"Vâng, vâng."

Thẩm Văn Lãng là Alpha cấp S, cách nói chuyện thẳng thừng không nể nang của hắn rất giống Thịnh Thiếu Du, mùi pheromone của hắn cũng nồng đậm.

Mùi hương trầm hương và diên vĩ nồng nàn đến mức không thể cưỡng lại, như sự va chạm giữa quyền lực và tham vọng, chỉ một chút thôi cũng đủ để đốt lên ngọn lửa dục vọng không thể cưỡng lại.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt Thẩm Văn Lãng, Cao Đồ đã cảm thấy thân nhiệt mình dường như lại tăng lên một chút, trên trán ướt đẫm mồ hôi không đúng lúc, anh ta lắp bắp hỏi: "Thẩm tổng, anh còn dặn dò gì nữa không?"

Thẩm Văn Lãng bước đến gần y, trên người thoang thoảng mùi nước hoa hòa quyện với mùi pheromone nguyên thủy nhàn nhạt.

Cao Đồ đang trong kỳ nhạy cảm thầm rên rỉ trong lòng. Những ngón tay buông thõng bên người co giật bấu vào đùi, y phải dùng hết sức lực mới có thể giữ được tư thế đứng thẳng, miễn cưỡng không để mất kiểm soát.

Cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn giang tay ôm lấy hắn, Cao Đồ nghiến răng ép mình tránh xa nguồn cơn khát khao điên cuồng trong lòng, cố gắng lùi lại một bước.

Bước chân Thẩm Văn Lãng cũng dừng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Alpha cao lớn đẹp trai cau mày khẽ ngửi, lạnh lùng nói: "Đi làm nhớ tắm rửa sạch sẽ, cậu không biết mùi Omega trên người cậu rất nồng sao?"

Cao Đồ sững người vì câu nói của hắn, khuôn mặt đỏ bừng yếu ớt lập tức trở nên tái nhợt.

Y xấu hổ cúi đầu theo bản năng: "Xin... xin lỗi."

Thẩm Văn Lãng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu y một lúc rồi nói: "Đừng mang theo mùi Omega bẩn thỉu đến gần tôi."

"Hôi chết đi được."

......

Nghĩ đến bóng lưng thất thần của thư ký Beta bị tổn thương sâu sắc, Hoa Vịnh vừa lướt xem vòng bạn bè của Thịnh Thiếu Du vừa liếc nhìn cái người vẫn còn khó chịu kể từ khi Cao Đồ xuất hiện. Cậu không nhịn được hỏi Thẩm Văn Lãng đang đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào bóng lưng thư ký như một bức tượng hình người: "Thư ký Cao hôi chỗ nào vậy?"

Mùi hương hơi đắng và dịu nhẹ của cây xô thơm tuy không ngọt ngào như hương hoa hoặc hương trái cây thường thấy ở Omega, nhưng rõ ràng cũng không tệ, sao lại nói người ta hôi?

Thẩm Văn Lãng lạnh lùng liếc cậu: "Tôi nói hôi là hôi, liên quan gì đến cậu?" Hắn còn đá vào vali của cậu như để trút giận: "Cậu chuyển nhà xong rồi chứ, trả điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây."

Hoa Vịnh giật mình vì cơn giận vô cớ của hắn, tay đang lướt vòng bạn bè cũng dừng lại, gật đầu nói: "Ừm, cảm ơn anh đã đến giúp tôi chuyển nhà. Nhưng tôi còn vài vòng bạn bè chưa xem xong, xem xong sẽ trả cho anh."

Cậu thầm nghĩ: Thôi được rồi, đúng là không liên quan đến mình. Tốt nhất là không nên chọc vào con sói ngu ngốc đang nổi cơn tam bành này nữa.

Về đến nhà, Cao Đồ vẫn còn chưa hoàn hồn, y lại đo nhiệt độ một lần nữa, nhiệt độ quả nhiên đã tăng lên, từ 37,8 độ trước khi ra khỏi nhà vọt lên gần 39 độ.

Lúc này không nên tắm, nhưng Cao Đồ vẫn không nhịn được bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ, hy vọng hơi nước có thể cuốn trôi mùi pheromone của Omega trên người mình.

Nặng nề bước ra khỏi phòng tắm, Cao Đồ nhìn mình trong gương, nhìn vào khuôn mặt rất đỗi bình thường mang theo sắc đỏ vì ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của Alpha mà mình thầm mến, yết hầu tuyệt vọng chuyển động, mắt không kìm được đỏ hoe.

Lời cảnh báo của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng Cao Đồ không muốn nghe nữa.

Y cắn ống tiêm, tháo nắp bảo vệ của đầu kim, từ từ cắm đầu kim vào tĩnh mạch hơi nổi lên của mình, tuyệt vọng đẩy chất lỏng ức chế lạnh lẽo trong ống tiêm vào mạch máu.

Vài phút sau, tác dụng và tác dụng phụ của thuốc ức chế cùng lúc ập đến. Cao Đồ không được phép dùng thuốc giảm đau, y đau đến mức co rúm người lại, phải vịn vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh một lúc mới có sức di chuyển tiếp.

Chịu đựng cơn đau dữ dội, y mệt mỏi bước vào phòng ngủ, nằm vật ra giường, kéo chăn che kín mặt và cơ thể lúc nóng lúc lạnh.

Cơn ớn lạnh và sốt cao thay phiên nhau ập đến, Cao Đồ đầu óc choáng váng, ôm chặt lấy mình, từ từ chìm vào giấc ngủ không yên ổn.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, y nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Thẩm Văn Lãng.

Thẩm Văn Lãng mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, đứng trên bục giảng, giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng, chia sẻ về việc làm từ thiện của mình nhằm để hỗ trợ học sinh nghèo cùng tuổi.

Chàng trai trẻ trên bục giảng không chỉ tốt bụng, xuất sắc mà khuôn mặt cũng rất anh tuấn, dáng người cao ráo, phong thái tao nhã, khiến người ta không nỡ rời mắt.

Khi đó, Cao Đồ đứng trong hàng ngũ học sinh được hỗ trợ đang chịu đựng kỳ phát tình thứ hai của mình, trong khoảnh khắc mơ hồ, y tưởng mình đã nhìn thấy thiên thần.

Dù chết cũng không muốn rời xa người đàn ông này.

Y khó khăn lắm mới có thể đứng ở vị trí đó, muốn cố gắng ở lại thêm một chút.

......

Kế hoạch đột phá ứng dụng Kéo Gen của Thịnh Phóng Sinh Vật vẫn chưa có tiến triển.

Một tháng sau, Thịnh Thiếu Du đã nổi trận lôi đình trong cuộc họp tổng kết hàng tháng. Trưởng nhóm nghiên cứu kỹ thuật cúi gằm mặt, không dám thở mạnh. Sự kém cỏi và bất tài của họ khiến vị Thái tử mới nhậm chức nổi trận lôi đình.

"Tháng trước rõ ràng đã nói với tôi là có chút tiến triển, kết quả thì sao? Toàn là lời nói suông! Nhóm giám sát sau khi nghiên cứu phát hiện, cái gọi là thành quả nghiên cứu của mấy người! 99% đều đến từ cơ sở dữ liệu công khai của HS! Đây mẹ nó là đang tiến triển đấy à?! Càng sống càng thụt lùi! Cái tôi muốn là một bước đột phá thực sự, chứ không phải mấy thứ rác rưởi mà các người nộp lên để qua mặt tôi!"

Khi Thịnh Phóng còn tại vị, nhóm ứng dụng kỹ thuật hàng năm đều nhận được rất nhiều kinh phí nghiên cứu, nhưng lại không thể đưa ra kết quả nghiên cứu nào ra hồn. Thịnh Thiếu Du cho rằng, điều này có liên quan đến bầu không khí quá ì ạch của cả nhóm nghiên cứu và mức lương cao không tương xứng với sự cống hiến. Sau khi tiếp quản công ty, anh lập tức tiến hành một loạt cải cách mạnh mẽ. Không chỉ lần đầu tiên liên kết lương của nhóm nghiên cứu ứng dụng kỹ thuật của Thịnh Phóng với hiệu suất làm việc ở cấp nhân sự, mà còn thành lập nhóm giám sát kết quả nghiên cứu để đối phó với tình trạng gian lận dưới áp lực cao.

Sau cuộc họp này, trưởng nhóm nghiên cứu đã bị sa thải, lần đầu tiên xuất hiện những gương mặt trẻ tuổi ở các vị trí lãnh đạo P8, P9.

Thịnh Thiếu Du sắc mặt u ám ngồi trong văn phòng cả ngày.

Gần đến giờ tan làm, Trần Phẩm Minh gõ cửa bước vào, đưa cho anh một tờ hóa đơn và một túi giấy.

"Thịnh tổng, đây là hóa đơn chi tiêu của cô Thư tháng này." Anh ta cung kính đưa hóa đơn cho Thịnh Thiếu Du xem.

Omega tên Thư Hân đó đã dùng thẻ phụ của anh chi tiêu hơn một triệu tệ trong một tháng, mua một chiếc túi Hermès Kelly mini II da cá sấu khóa bạc sáng bóng J5, ba bộ quần áo Chanel và bảy, tám đôi giày... Thịnh Thiếu Du luôn hào phóng với bạn tình, liếc nhìn tổng số tiền rồi ký tên, thuận miệng hỏi Trần Phẩm Minh: "Kia là gì vậy?"

"Ồ, cái này." Trần Phẩm Minh đặt túi giấy lên bàn, túi đựng rất đầy, anh ta giải thích: "Cái này là thư ký Hoa của HS nhờ tôi chuyển cho anh."

Trong túi giấy là khoản tiền mặt đầu tiên mà Hoa Vịnh trả lại cho Thịnh Thiếu Du, tổng cộng hai vạn tệ, bên trong còn kèm theo một tờ giấy nhắn cảm ơn do chính tay cậu viết.

Thịnh Thiếu Du đột nhiên nhớ đến nơi ở của Hoa Vịnh, rồi lại nhìn hai xấp tiền kia. Số tiền không biết phải tiết kiệm thế nào mới có được này, chắc chỉ đủ mua một cái khóa kim loại của chiếc túi da cá sấu của Thư Hân.

So sánh như vậy, Thịnh Thiếu Du càng cảm thấy Omega mùi hoa lan này rất thú vị.

Những người như Hoa Vịnh, từ chối làm bạn tình của Thịnh Thiếu Du, thà đi đường vòng bán sức lao động để kiếm tiền trả nợ, thực sự rất hiếm gặp trong thời đại này.

Đoá hoa lan xinh đẹp đó có lẽ là một giống hoa quý hiếm sắp tuyệt chủng ngày nay, là loại người cực kỳ cứng đầu, có lòng tự trọng rất cao.

Nhưng thời buổi này, ngay cả học sinh cấp hai cũng biết mọi việc đều phải chú trọng "tối đa hóa lợi ích".

Nghĩ đến đây, Thịnh Thiếu Du không tự chủ được mà mỉm cười. Nhưng rất nhanh, anh lại nhớ đến cổ tay gầy guộc dường như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy lộ ra từ chiếc áo len cũ đã xù lông của Hoa Vịnh, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác chua xót khó chịu.

Song Thịnh Thiếu Du lại cố chấp cho rằng sự khó chịu này là do anh tăng ca quá nhiều.

—-----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv