Thèm Khát

Chương 20



Editor: Gấu Gầy

Thịnh Thiếu Du đợi cả ngày cũng không thấy Thẩm Văn Lãng gọi lại. Anh không về nhà mình, cũng không dám về căn hộ, ngồi trong văn phòng chỉ còn lại anh và Trần Phẩm Minh lãng phí thời gian.

Vì áy náy, Trần Phẩm Minh đã tự nguyện tăng ca mấy ngày liền. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, nửa tháng trôi qua, Hoa Vịnh vẫn bặt vô âm tín.

Giữa ban ngày ban mặt, một người sống sờ sờ lại có thể biến mất không dấu vết. Trần Phẩm Minh vừa cảm thấy khó tin, vừa không khỏi nhớ đến những lời đồn đại về lý lịch của Thẩm Văn Lãng lan truyền trong giới mấy năm trước.

Thẩm Văn Lãng không phải người Giang Hộ, mẹ hắn sinh ra ở Giang Hộ, mười mấy tuổi thì đến nước P, sau đó kết hôn với một ông trùm xã hội đen ở nước P, sinh ra Thẩm Văn Lãng.

Năm năm trước, Thẩm Văn Lãng một mình đến Giang Hộ, tự mình gây dựng nên tập đoàn HS lừng lẫy sau này. Nước P là một quốc gia mà đồng tiền là trên hết, xã hội đen hoành hành, mối liên hệ phức tạp của Thẩm Văn Lãng với mafia nước P đã phủ lên sự mất tích của Hoa Vịnh một màn sương mù đáng sợ.

Con trai của một ông trùm xã hội đen kiếm được số tiền đầu tiên bằng tội ác, buôn lậu vũ khí, muốn giấu một người sống là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thịnh Thiếu Du mỗi ngày đều sống trong những tưởng tượng và giả thiết khác nhau.

Hoa Vịnh là một Omega thanh cao, cậu nhất định sẽ không đồng ý xảy ra chuyện gì với Thẩm Văn Lãng!

Nhưng... nhưng nếu Thẩm Văn Lãng ép buộc cậu thì sao? Không một Omega nào có thể thoát khỏi pheromone của Alpha cấp S, dù cậu có không muốn đến đâu cũng chỉ có thể khuất phục trước bản năng, mềm nhũn chân mở rộng cơ thể cho Alpha mà cậu không yêu.

Nhưng Hoa Vịnh đã có người trong lòng, người cậu thích chính là...

Thịnh Thiếu Du ôm đầu đau khổ, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Thịnh Thiếu Du là thế hệ thứ hai tiếp quản, tự nhận mình là doanh nhân hợp pháp, chưa bao giờ động vào đồng tiền dính máu, cũng luôn khinh thường những thế lực đen tối kiếm tiền bằng thủ đoạn tàn ác. Nhưng lúc này anh lại hận bản thân bình thường quá đàng hoàng, đến lúc quan trọng không có một kênh nào để tìm hiểu tin tức.

Cứ lo lắng bất an như vậy cho đến khi trời sáng, Thịnh Thiếu Du cũng không thấy Thẩm Văn Lãng trả lời.

Hơn 3 giờ sáng, Trần Phẩm Minh về nhà trước.

Đến 9 giờ 30 sáng đi làm, việc đầu tiên thư ký Trần làm khi vào văn phòng chủ tịch là đưa cho anh một tấm thiệp mời đấu giá.

"Thịnh tổng, nghe nói Thẩm Văn Lãng cũng tham gia buổi đấu giá này."

Mấy ngày qua, để tìm Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du đã gạt bỏ nhiều cuộc gặp gỡ xã giao không quan trọng.

Nghe thấy cái tên Thẩm Văn Lãng, anh mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhận lấy thiệp mời nhìn qua.

Đây là một buổi đấu giá đồ sứ tư nhân không công khai do nhà đấu giá Guardian tổ chức, diễn ra vào cuối tuần này.

Thịnh Thiếu Du đã lâu không xuất hiện trên các sự kiện xã giao. Tuần trước, Lý Bách Kiều hiếm khi gọi điện thoại được cho anh, mắng chửi anh thấy sắc quên bạn, còn nghi ngờ anh đang cùng Hoa Vịnh bí mật đến hòn đảo nào đó để giải quyết kỳ mẫn cảm.

Thịnh Thiếu Du đầu đau như búa bổ, chỉ muốn chui vào điện thoại may miệng hắn lại, đừng nói là cùng nhau trải qua kỳ mẫn cảm, bây giờ anh còn không biết Hoa Vịnh đang ở đâu!

Lý Bách Kiều vô tư cũng nghe ra tâm trạng anh không ổn, hỏi ra mới biết mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia đã mất tích.

Lần này ngay cả Lý Bách Kiều cũng bồn chồn lo lắng.

Omega không phải quần áo, mất rồi tìm lại giặt sạch vẫn mặc được như thường. Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, chiếc cổ thon dài trắng mịn và cổ tay mảnh khảnh của Omega, Lý Bách Kiều há hốc mồm không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới hỏi: "Thịnh Thiếu Du, cậu đã đánh dấu cậu ta chưa?"

Đánh dấu vĩnh viễn đương nhiên là không thể. Nhưng với Alpha cấp S như Thịnh Thiếu Du, chỉ cần đánh dấu hiệu tạm thời, đảm bảo đóa hoa lan trắng mỏng manh kia sẽ không có vấn đề gì trong mười ngày nửa tháng.

Trong điện thoại, hơi thở của Thịnh Thiếu Du đột nhiên trở nên gấp gáp, Lý Bách Kiều lo lắng thúc giục anh: "Thiếu Du, rốt cuộc là có hay không?"

"Không có." Thịnh Thiếu Du khó khăn nói bằng giọng khàn khàn.

Anh chưa bao giờ đánh dấu bất kỳ Omega nào, hơn nữa Hoa Vịnh đã nói, tạm thời không được. Nhưng dù Hoa Vịnh có hợp ý anh đến đâu, liên quan đến đánh dấu vĩnh viễn, Thịnh Thiếu Du cũng không khỏi do dự. Trong suốt thời gian qua, anh chỉ mải mê tận hưởng sự ấm áp và đồng hành của Hoa Vịnh, chưa từng nghiêm túc nghĩ đến tương lai, càng không nói đến việc thực sự quyết tâm.

Ở đầu dây bên kia, Lý Bách Kiều cũng im lặng, cảm thấy lành ít dữ nhiều. Một đóa hoa lan xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải một Beta có ý đồ xấu thôi thì cũng khó mà bảo toàn thân thể.

Lý Bách Kiều ngẩn người rất lâu cũng không tìm được lời an ủi thích hợp, nghĩ mãi mới nói: "Mất rồi thì thôi, người sau sẽ ngoan hơn. Người anh em à, cố lên! Cóc ba chân khó tìm chứ Omega hai chân thì đầy ra đấy! Mặc dù mùi hoa lan không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có, hôm nào tôi sẽ bảo Dữ Sơn để ý giúp cậu, trong Thiên Địa Hối, người đẹp hương hoa nhiều lắm..."

Thịnh Thiếu Du lập tức cúp máy, sau đó dù Lý Bách Kiều có gọi điện, nhắn tin xin lỗi, làm lành thế nào, cậu cũng không nghe máy nữa.

Thực ra, Lý Bách Kiều tự nhận mình đã rất tinh tế rồi. Có một câu thực tế và tàn khốc hơn, hắn đã kìm nén không nói ra. - Nếu thực sự muốn tìm Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du nên ra ngoài tìm niềm vui. Thời gian trôi qua, biết đâu lại vô tình phát hiện ra đóa hoa lan trong một ổ tiêu tiền nào đó, không còn dáng vẻ ngây thơ lạnh lùng mà đã được khai phá thành một mùi hương thối nát.

Tại hiện trường buổi đấu giá.

Thẩm Văn Lãng mang đến một món đồ cổ đến, đó là một cái dĩa lớn bằng sứ men xanh vẽ rồng thời nhà Thanh, khiến mọi người kinh ngạc. Đây cũng là tác phẩm trên bìa của triển lãm kỷ niệm lần này, viền dĩa được trang trí bằng họa tiết sóng biển đơn giản mà tinh tế, rất phù hợp với chủ đề của buổi đấu giá lần này "Nhà Sưu Tầm Hải Nạp Bách Xuyên*". Bên trong và bên ngoài họa tiết sóng biển trên dĩa được vẽ năm con rồng tinh xảo, ngụ ý "cửu ngũ chí tôn".

*Hải nạp bách xuyên: tất cả các con sông đều đổ ra biển, hay biển rộng bao dung muôn dòng sông.

Trong buổi đấu giá, bao gồm cả món đồ này, Thẩm Văn Lãng đã mang đến tổng cộng mười sáu tác phẩm, mỗi tác phẩm đều tuyệt đẹp, nổi tiếng trong và ngoài nước. Hắn cũng được nhiều nhà sưu tầm ca ngợi là "hoàng đế đồ cổ", vô cùng nổi bật.

Thịnh Thiếu Du không có ý định tranh giành với ai, chỉ tùy tiện chọn một chiếc bình gốm men lò thời nhà Thanh trong bộ sưu tập cá nhân của mình để tham gia triển lãm.

Thẩm Văn Lãng không nghe điện thoại của anh, nhưng lại rất nể mặt anh trong việc đấu giá, liên tục giơ bảng khiến giá giao dịch của tác phẩm này tăng gấp nhiều lần so với giá khởi điểm.

Tất nhiên, điều này cũng phải nhờ vào gu thẩm mỹ tốt của Thịnh Thiếu Du. Chiếc bình gốm men lò thời nhà Thanh mà anh tùy tiện chọn cũng rất xuất sắc, không thua gì chiếc dĩa lớn trên bìa, men trên thân bình rất đẹp, tím, xanh, đỏ hòa quyện vào nhau, rực rỡ như lông đuôi công, đẹp không sao tả xiết. Liên tục nâng giá khi tham gia đấu giá, nhưng Thẩm Văn Lãng lại tỏ ra không nể mặt lắm trong buổi tiệc rượu sau đó.

"Xin lỗi, Thẩm tổng đang bận." Cao Đồ áy náy chặn Thịnh Thiếu Du đang muốn nói chuyện riêng với Thẩm Văn Lãng, lịch sự nói với anh: "Anh có việc gì không? Hoặc tôi có thể chuyển lời giúp anh."

Còn lời nói của Thẩm Văn Lãng thì không khách sáo như vậy.

"Bảo Thịnh Thiếu Du cút xa ra, đừng làm phiền tôi!" Mười phút trước, Alpha đẹp trai miệng lưỡi cay nghiệt, cách xa hình tượng người tốt tám ngàn dặm đã hung dữ ra lệnh.

Nhìn Thịnh Thiếu Du đang tức giận, Cao Đồ không khỏi thở dài trong lòng.

Thẩm Văn Lãng có khuôn mặt rất dễ gây hiểu lầm, lần đầu gặp mặt, Cao Đồ còn tưởng hắn là kiểu học sinh giỏi bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong tốt bụng, nho nhã lịch sự. Ai ngờ sau khi tiếp xúc, Alpha này hoàn toàn khác xa với hình tượng thiên thần hoàn hảo trong lòng Cao Đồ, là người miệng lưỡi cay nghiệt, tính tình nóng nảy, kiêu căng ngạo mạn, trong xương cốt còn có chút xấu xa.

Nhưng Cao Đồ đã lún sâu vào rồi, vẫn không thể ngừng thích. Đối với Thẩm Văn Lãng, ngoài việc nghe lời và đi theo, y không còn lựa chọn nào khác. Cao Đồ từ nhỏ đã luôn bị mắng là không biết linh hoạt, bây giờ lớn rồi, vẫn chỉ biết đi một con đường đến cùng.

Nhưng y cũng thường xuyên nghi ngờ một số quyết định của Thẩm Văn Lãng. Giống như lúc này, y không biết tại sao Thẩm Văn Lãng hiếm khi công khai gây thù chuốc oán lại đột nhiên không muốn giữ lại chút thể diện nào cho Thịnh Thiếu Du. Rõ ràng họ cùng hoạt động trong một lĩnh vực, vòng tròn xã giao trùng nhau, luôn thường xuyên gặp mặt.

Nhớ lại câu nói mà Thẩm Văn Lãng từng nhận xét về Thịnh Thiếu Du "mấy ngày không liên lạc được với Hoa Vịnh đã sốt ruột như vậy rồi", Cao Đồ phán đoán, chuyện này phần lớn có liên quan đến thư ký Hoa đột nhiên xin nghỉ phép dài hạn.

Việc các Alpha tranh giành Omega, đánh nhau rồi không nhìn mặt nhau là chuyện thường tình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến người đang ghen tuông là Thẩm Văn Lãng, Cao Đồ cũng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Bị thư ký Beta tận tâm chặn lại, không thể tiếp cận Thẩm Văn Lãng, Thịnh Thiếu Du dù tức giận nhưng vẫn không bỏ cuộc. Nhân lúc Thẩm Văn Lãng nói chuyện xong với người quen, chuẩn bị quay lại ghế sofa ngồi xuống, Thịnh Thiếu Du đẩy Cao Đồ đang chặn anh ra, đi thẳng về phía Thẩm Văn Lãng.

"Thẩm tổng bận rộn thật đấy, nói một câu cũng khó như vậy sao?"

Thẩm Văn Lãng liếc nhìn thư ký Beta đã không chặn được Thịnh Thiếu Du, thấy y co rúm người, mới quay mặt lại, cười như không cười nói với Thịnh Thiếu Du: "Gần đây đúng là hơi bận, nên không có nhiều thời gian để lãng phí cho những người không quan trọng."

Lời này đầy mỉa mai, nhưng Thịnh Thiếu Du không thể trở mặt, đành phải nén giận ngồi xuống ghế sofa đối diện. Trần Phẩm Minh đã thay anh đến đồn cảnh sát, Thịnh Thiếu Du luôn được săn đón lần này đến một mình. Sắc mặt anh thực sự quá kém, nhiều người muốn đến bắt chuyện đều bị khuôn mặt như muốn giết người của anh dọa sợ.

Chỉ có một tên ngốc không biết nhìn sắc mặt, sau khi kết thúc buổi đấu giá cầm một cuốn sổ đến bắt chuyện với Thịnh Thiếu Du, tự cho mình là hài hước nói: "Thịnh tổng, ngưỡng mộ đã lâu, anh có thể cho tôi xin chữ ký, tiện thể kết bạn Wechat được không?"

Thịnh Thiếu Du liếc nhìn cây bút được đưa đến tay mình, tùy tiện gạch một dấu chéo lên cuốn sổ: "Không được." Đúng lúc thấy Thẩm Văn Lãng chậm rãi bước vào, anh lập tức nhét giấy bút vào tay tên ngốc không có tế bào hài hước kia, sải bước dài đi về phía Thẩm Văn Lãng.

Thẩm Văn Lãng ngồi trên ghế sofa, trên mặt mang theo nụ cười khinh bỉ.

Thịnh Thiếu Du cực kỳ ghét nụ cười sỉ nhục này, nhưng vẫn kìm nén cơn giận nói: "Thẩm tổng bận trăm công nghìn việc, thời gian đương nhiên quý báu. Chỉ là tôi có vài vấn đề quan trọng, cần phải hỏi trực tiếp anh."

"Thịnh tổng khách sáo rồi." Thẩm Văn Lãng cầm ly rượu, thong thả dựa vào ghế sofa, thái độ thoải mái hơn một chút, giọng điệu cũng rất thân thiện: "Có vấn đề gì, chỉ cần không liên quan đến bí mật nội bộ của tập đoàn HS và công nghệ bảo mật của nhóm nghiên cứu khoa học, Thịnh tổng cứ việc hỏi."

Mấy nhân viên của HS mà Trần Phẩm Minh mua chuộc, tuần trước đều đã nhận được thông báo sa thải. Chắc hẳn, Thẩm Văn Lãng cũng biết rõ việc Thịnh Phóng Sinh Vật muốn nhân lúc hỗn loạn để đào góc tường của hắn.

Lúc này, lời cảnh cáo nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương khiến Thịnh Thiếu Du tức đến nghiến răng, không khỏi càng lo lắng hơn cho Hoa Vịnh đã mất tích gần một tháng.

"Văn Lãng tổng, chúng ta đều là người thẳng thắn, không cần vòng vo." Anh nhìn chằm chằm, hỏi: "Hoa Vịnh - thư ký Hoa bên cạnh anh đã đi đâu rồi?"

Thẩm Văn Lãng cười: "Nghe nói Thịnh tổng trẻ tuổi tài cao, thời gian quý báu, sao đột nhiên lại rảnh rỗi quan tâm đến chuyện nhà tôi vậy?"

Ba chữ "chuyện nhà tôi" khiến Thịnh Thiếu Du bốc hỏa, nghiến răng ken két, nhìn chằm chằm vào Thẩm Văn Lãng như muốn đâm xuyên qua hắn.

Thẩm Văn Lãng coi như không thấy, cười lạnh mỉa mai: "Nói ra đừng cười, tuy Thịnh tổng và tôi đều là người thẳng thắn, nhưng thư ký tốt của tôi lại rất bẩn thỉu, dám cấu kết với người ngoài giở trò." Đôi mắt đen láy của Thẩm Văn Lãng ánh lên vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, làm người ta sợ hãi, khiến Thịnh Thiếu Du lo lắng.

"—Thật đáng tiếc, hiếm khi gặp được một Omega có hương thơm dễ chịu như vậy, ai ngờ lại là một con sói mắt trắng không biết điều."

"Thẩm tổng." Thịnh Thiếu Du nghiến răng nói: "E là có hiểu lầm gì đó?"

"Hiểu lầm?" Thẩm Văn Lãng cười với anh, nụ cười vô cùng lạnh lẽo: "Mang theo máy nghe lén đi làm, còn hiểu lầm gì nữa?" Hắn chậm rãi nhấp một ngụm rượu, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa miệng ly thủy tinh mỏng manh, vừa lạnh lùng vừa ám chỉ nói: "Chó của tôi, ăn cơm của tôi, nhưng lại đi vẫy đuôi với người khác, bị chủ nhân dạy dỗ bằng roi vọt là chuyện đương nhiên. Đóa hoa lan đó đã nhận ân huệ của tôi thì không nên ăn cháo đá bát, nếu cậu ta dám công khai quay lưng với tôi, dĩ nhiên tôi phải dạy cho cậu ta một bài học."

Thịnh Thiếu Du từ nhỏ đã có tính cách ngang tàng, sau khi trưởng thành mới biết kiềm chế, dần dần đeo lên mặt nạ xã giao, trở nên trầm ổn. Mấy câu nói của Thẩm Văn Lãng khiến anh mất bình tĩnh, lập tức lộ nguyên hình, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt hung dữ.

Khi tức giận, trước khi nói phải đếm đến mười, còn khi phẫn nộ phải đếm đến một trăm. Nhưng lúc này, dù Thịnh Thiếu Du có đếm đến một ngàn cũng vẫn bừng bừng lửa giận, chỉ muốn đứng dậy bóp chết Thẩm Văn Lãng.

Nhưng anh không thể.

Vì Hoa Vịnh đang nằm trong tay Thẩm Văn Lãng.

Đóa hoa lan mang theo tử huyệt của rắn chúa bị sói hoang tha đi, vì sợ hãi mà nắm chặt tử huyệt trong tay, khiến rắn chúa cũng đau theo.

Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng không đứng dậy lật bàn, nhẫn nhục ngồi trên ghế sofa, nắm đấm và tròng mắt đều đỏ ngầu. Giọng nói khàn khàn như từ kẽ răng bật ra: "Tôi thấy, chỉ là hiểu lầm thôi, nếu vì vậy mà làm tổn thương trái tim của cấp dưới luôn trung thành và tận tâm với anh thì không hay lắm."

Thẩm Văn Lãng cười, thờ ơ nhướng mày: "Trái tim? Trước đây tôi quá muốn có được trái tim của cậu ta nên mới nhắm một mắt mở một mắt. Để cậu ta đến sống ở nhà người khác, lại còn diễn trò thân ở Tào doanh tâm ở Hán trước mặt tôi."

"Anh—"

"Sao vậy? Thịnh tổng cũng thấy tôi làm vậy rất ngu ngốc phải không? Nhưng anh đừng lo, bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, tôi cần trái tim cậu ta làm quái gì chứ? Tình cảm là thứ không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào. Nếu trái tim của cậu ta hướng về tôi thì tốt, còn nếu không... thì thôi vậy." Thẩm Văn Lãng đặt ly rượu xuống, ánh mắt vừa khinh thường vừa khiêu khích: "Sống trên đời, không thể cái gì cũng muốn được. Dù trái tim của cậu ta không thuộc về tôi, nhưng có thể chiếm được một cơ thể xinh đẹp, cũng không tệ."

Rầm—

Thịnh Thiếu Du đá văng bàn trà giữa anh và Thẩm Văn Lãng, mặt bàn kính vỡ tan tành. Pheromone áp chế nồng nặc của Alpha trẻ tuổi đỉnh cấp ngay lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Tất cả mọi người trong tiệc rượu đều bị tiếng động đột ngột làm cho giật mình, gần như đồng thời quay đầu lại tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một luồng pheromone áp chế đáng sợ đã ập đến.

Mùi pheromone hung bạo mang theo vị cam đắng đột nhiên trở nên nồng nặc, như một tấm lưới khổng lồ úp xuống, lưới thép cứa sâu vào da thịt. Cơn đau nhói ngay lập tức lan ra khắp cơ thể, khiến người ta không thể nghĩ ngợi thêm. Tất cả đều theo bản năng ôm lấy tay, ngồi xổm xuống, cuộn tròn người lại.

Là đối tượng bị nhắm đến để giải phóng pheromone áp chế, Thẩm Văn Lãng nhíu chặt mày nhưng vẫn ngồi vững trên sofa. Hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Thịnh Thiếu Du đang đứng trên bờ vực bùng nổ.

Mặc dù cùng là Alpha cấp S, nhưng pheromone áp chế mãnh liệt của Thịnh Thiếu Du vẫn khiến Thẩm Văn Lãng cảm thấy rất khó chịu. Cơn đau như điện giật lan từ đốt sống cổ đang nâng đỡ tuyến thể lên đến đỉnh đầu.

Nhưng Thẩm Văn Lãng vẫn không có ý định dừng lại, hắn tiếp tục nói: "Hoa Vịnh là Omega duy nhất mà tôi có thể chấp nhận được. Hương lan ngày thường thanh tao, nhưng khi nồng đậm lại rất ngọt ngào, rất thú vị, không thua kém gì hương trái cây." Hắn liếm môi, quét sạch rượu sâm panh hương hoa nhẹ nhàng dính ở mép môi, nhìn thẳng vào Thịnh Thiếu Du, nở nụ cười tàn nhẫn: "Khi đánh dấu tạm thời, đóa hoa lan đó đã khóc rất đáng thương. Trước khi quen biết anh, Hoa Vịnh luôn ngoan ngoãn, là kiểu bé ngoan mà tôi thích nhất. Tôi là doanh nhân, giữ một Omega như vậy bên cạnh, đương nhiên là để tự mình nếm thử rồi."

Thẩm Văn Lãng cố gắng chịu đựng sự khó chịu khi bị pheromone áp chế nhắm vào, giả vờ thoải mái vắt chéo chân, nói móc: "Đêm đầu tiên của cậu ta, hình như bị bệnh, hơi sốt. Tôi vốn tưởng một Omega ngày thường mềm mỏng và nghe lời, chỉ cần tôi thương tiếc một chút, nhẹ nhàng một chút thì cậu ta chắc chắn sẽ phối hợp. Ai ngờ, cậu ta lại đột nhiên chơi trò thà chết chứ không chịu khuất phục, còn vừa khóc vừa gọi tên Alpha khác. Thịnh tổng, anh đoán xem, cậu ta gọi tên ai?"

"—Thẩm Văn Lãng!" Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng hoàn toàn mất lý trí lao về phía hắn, nắm đấm siết chặt như bão tố trút xuống mặt Thẩm Văn Lãng.

Thịnh Thiếu Du giống như một con sư tử đực nổi cơn thịnh nộ, gầm rú lao về phía kẻ thù, trong đầu chỉ nghĩ đến việc xé xác hắn! Xé xác con sói thối dám xâm phạm lãnh thổ của anh, còn dám không biết sống chết thèm khát bạn đời của anh!

Thẩm Văn Lãng đã sớm đề phòng, lập tức giơ tay đỡ những cú đấm giống như vũ bão. Nhưng nắm đấm của Thịnh Thiếu Du vừa nhanh vừa mạnh, hắn nhất thời không thể chống đỡ, rên lên mấy tiếng.

Sự bài xích bẩm sinh của Alpha đối với đồng loại sôi sục trong máu, cơn thịnh nộ dần dần át đi lý trí. Thẩm Văn Lãng bị đánh một lúc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiến răng đá mạnh vào bụng Thịnh Thiếu Du.

Thịnh Thiếu Du không kịp đề phòng, bị cú đá bất ngờ này đẩy lùi mấy bước. Nhưng dường như anh không cảm thấy đau, lập tức ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu xông tới, giận dữ vươn tay bóp cổ Thẩm Văn Lãng.

Nhưng ngay trước khi anh đến gần Thẩm Văn Lãng, một thanh niên vai rộng đã chắn giữa hai người - là Cao Đồ.

Thư ký Cao tuy là Beta, nhưng không hiểu sao dường như cũng bị luồng pheromone ảnh hưởng nặng nề. Sắc mặt y tái nhợt nhưng hai má lại đỏ ửng rõ ràng. Y đau đớn nhíu chặt mày, vịn vào ghế sofa mới đứng vững, nhưng vẫn bước tới, chắn trước mặt Thẩm Văn Lãng.

Beta không biết điều khàn giọng nói: "Thịnh tổng, anh bình tĩnh lại đi! Đây là nơi công cộng! Anh quá thất thố rồi!"

Lý trí của Thịnh Thiếu Du trở lại đôi chút, anh nghiến răng, không muốn liên lụy đến người vô tội, gầm lên: "Tránh ra!"

Cảm xúc quá kích động khiến nồng độ pheromone lại tăng lên một bậc.

Sắc mặt Cao Đồ càng thêm tái nhợt, môi mất đi chút huyết sắc cuối cùng, giống như bị trúng độc. Gân xanh và cơ bắp trên cổ y nổi lên cuồn cuộn, đường viền hàm dưới căng cứng, hàm răng nghiến chặt khiến cơ nhai co giật, đau đớn. Nhưng Cao Đồ vẫn đứng yên, không chịu nhường bước.

Vẻ mặt trung thành bảo vệ chủ nhân lại một lần nữa châm ngòi cho lửa giận của Thịnh Thiếu Du. Không thèm quan tâm đến việc tên thư ký cứng đầu đang ngăn cản mình giết chết Thẩm Văn Lãng có vô tội hay không, pheromone áp chế mang tính công kích của Alpha đỉnh cấp càng thêm nồng nặc, cuồn cuộn tuôn ra ập xuống Cao Đồ.

Cao Đồ đau đớn rên lên một tiếng, tuyến thể mỏng manh sau gáy bị pheromone áp chế đáng sợ của Alpha ảnh hưởng, lập tức trở nên nóng rực, nóng đến mức tê dại.

Bản năng phục tùng Alpha của Omega khiến Cao Đồ đang chống lại Alpha cấp cao cảm thấy mình sống không bằng chết.

Y đau đến mức mặt mũi tối sầm, cơ thể lảo đảo, tất cả lỗ chân lông trên người đều mở ra, cùng với sức sống đang dần biến mất, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi.

Ngay cả những Alpha hung mãnh và hiếu chiến nhất cũng khó lòng trụ nổi trước pheromone áp chế của Alpha cấp S, huống chi là một Omega chưa được đánh dấu đang ở trên bờ vực rối loạn pheromone.

Áp lực kinh khủng khiến Cao Đồ không thở nổi, xương cốt toàn thân như bị đánh gãy, cơ bắp và da thịt mất đi sự nâng đỡ mềm oặt ngã xuống, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị dồn ép. Dạ dày như bị một bàn tay vô hình siết chặt, lực siết cực mạnh khiến nội tạng mỏng manh lập tức vỡ vụn, máu thịt trào ra từ kẽ tay đang siết chặt. Omega yếu ớt đau đến mức không thể hét lên được, chỉ có một tiếng rên rỉ gần như tiếng khóc phát ra từ đôi môi tái nhợt của y.

Bảo vệ trong buổi đấu giá chủ yếu là Alpha cấp A, vì pheromone áp chế của Thịnh Thiếu Du quá đáng sợ, không ai dám đến gần ngăn cản.

Mãi đến khi hơn mười người đàn ông Beta cao lớn trong đội an ninh mặc đồ bảo hộ, không nhạy cảm với pheromone xông vào, cuộc tấn công một chiều bằng pheromone này mới kết thúc.

Nhìn những người đàn ông Beta cao lớn xông vào ngăn cản Thịnh Thiếu Du rồi vượt qua mình chạy về phía Thẩm Văn Lãng. Cao Đồ khó nhọc quay đầu, nhìn Alpha đẹp trai sưng má bầm môi đang khó chịu.

Tuy khuôn mặt bị thương nhưng Thẩm Văn Lãng vẫn không quên chọc tức Thịnh Thiếu Du: "Nếu Hoa Vịnh đã không biết điều thì tôi cần gì phải nương tay. Phản bội chủ nhân, thiệt hại phải do cậu ta gánh chịu. Ngoài ra..." Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo, lạnh lùng nói: "Cơn giận mà Thịnh tổng đã trút ngày hôm nay, tôi cũng sẽ tính lên tính lên đầu cậu ta. Con chó dám cắn ngược chủ, dù có khóc lóc cầu xin cũng không bao giờ được tôi tha thứ, bởi vì... nó đã làm tôi đau."

Nói xong, hắn đá văng bàn trà nằm chắn ngang đường, kéo Cao Đồ đang đứng ngây người lạnh lùng bỏ đi.

Thư ký Cao của tập đoàn HS hiếm khi xin nghỉ phép lại bất ngờ xin nghỉ. Nghỉ ốm, nghiêm trọng đến mức phải nhập viện, kéo dài hai tuần.

Nghe nói, vì bảo vệ sếp - người đang ghen tuông với Alpha khác vì Hoa Vịnh, y đã bị Alpha cấp S dùng pheromone áp chế nhắm vào.

Các Omega nhỏ nhắn yếu đuối trong văn phòng thư ký nghe xong đều lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Một người nói: "May mà thư ký Cao là Beta, không nhạy cảm với pheromone, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ khóc thét lên ngay tại chỗ! Làm mất mặt sếp của chúng ta!"

"Khóc thét lên thì sao chứ?" Một Omega nhỏ khác vẫn còn sợ hãi, vừa đặt tay lên ngực vừa nói: "Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi tôi cũng muốn khóc rồi! Nếu lúc đó tôi có mặt ở đó, chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ! Biểu diễn một màn chết ngay lập tức!"

"Mọi người nói xem, Alpha cấp S nổi điên kia là ai vậy? Hình như ở Giang Hộ này, không có mấy Alpha cấp S dám công khai động tay với sếp lớn của chúng ta đâu nhỉ?"

"Đúng vậy, Giang Hộ được bao nhiêu Alpha cấp S! Người có đủ tư cách để tranh giành với Thẩm tổng của chúng ta thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay!"

"Vậy rốt cuộc người dám đánh Thẩm tổng là ai?"

"Tôi nghe nói, là Thái tử của Thịnh Phóng Sinh Vật!"

"Hả? Là Thái tử mắt cao hơn đầu, nhìn người ta bằng nửa con mắt trong truyền thuyết đó ư? Thư ký Hoa làm sao mà quyến rũ được anh ta hay vậy? Đúng là số hưởng!"

"Còn quyến rũ bằng cách nào nữa? Ôi trời, xinh đẹp quả là có lợi thế! Bình thường trông có vẻ hiền lành nhút nhát, nhưng đến lúc quan trọng lại phóng túng vô độ! Tôi xuống dưới nhà mua bao thuốc thôi cũng gặp chín Alpha đang thầm thương trộm nhớ cậu ta!"

"Nói thật, tôi là Beta mà còn chịu không nổi mỗi khi thư ký Hoa nhìn mình!"

"Thư ký Hoa thật là có bản lĩnh! Vậy mà lại thực sự có gian tình với Thẩm tổng của chúng ta. Tôi còn tưởng trước đây toàn là tin đồn nhảm, chỉ là hiểu lầm thôi!"

"Hiểu lầm cái gì chứ? Ngày nào Thẩm tổng cũng gọi thư ký Hoa đến văn phòng nói chuyện, không chỉ đóng cửa! Mà còn kéo rèm!"

"Ngoài Hoa Vịnh ra, bà có thấy Thẩm tổng thân thiết với Omega nào khác không? Ngày thường Thẩm tổng uống cà phê cũng phải bảo thư ký Cao pha, làm như cả đám Omega chúng ta đều có độc, chỉ cần ngửi một cái là sẽ chết vậy!"

Một Omega nhỏ buồn bã nhớ lại: "Đúng vậy! Có một lần, tôi đang trong kỳ phát tình vẫn kiên trì đến công ty làm việc! Không may gặp Thẩm tổng ở cửa thang máy tầng một. Lúc đó ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như nhìn một bãi phân chó bốc mùi hôi thối, đã vậy còn dính vào giày! Hu hu, rõ ràng tôi đã dán miếng dán ức chế rồi mà! Vì sợ quá nên tôi không dám đi thang máy nhân viên bên cạnh thang máy riêng của Thẩm tổng! Thật là sỉ nhục Omega quá mà!"

"Cũng đúng, Thẩm tổng ghét Omega nhất, mấy hôm trước người ở bộ phận lễ tân còn đồn rằng Thẩm tổng thực ra là..."

"Là gì?"

"Uầy! Là cái đó đó!" Một Omega nhỏ thích buôn chuyện thần thần bí bí tiến lại gần, nói: "Theo phân tích tình báo đáng tin cậy từ bộ phận lễ tân, Thẩm tổng của chúng ta có thể đang yêu đương AA với thư ký Thường của X Holdings!"

"Hả? Không phải chứ!" Một Omega đang định đi photo tài liệu nghe vậy liền quay đầu lại, kêu lên: "Thẩm tổng thì tôi không dám mơ tưởng đến rồi, nhưng tôi thấy thư ký Thường rất đẹp trai! Hai người A đẹp trai như vậy, yêu đương AA đúng là phí phạm!"

"Cậu thì biết gì chứ! Yêu đương AA thì phải đẹp trai mới cuốn!"

"Này, mọi người đừng nói nữa, thư ký Thường tuy cũng được, nhưng Thái tử của Thịnh Phóng Sinh Vật mới đúng chuẩn bá đạo đẹp trai! Anh ta và Thẩm tổng của chúng ta yêu hận đan xen, hình như cũng rất thú vị!"

"Hả? Thật sao? Tôi chưa từng gặp người thật!"

"Tôi đã gặp rồi! Đã gặp anh ta từ xa một lần trong hội nghị chính phủ năm ngoái! Người thật đẹp trai hơn trong ảnh gấp trăm lần!"

"Á!? Vậy tôi sẵn sàng đánh đổi mười năm tuổi thọ để Thẩm tổng và Thịnh tổng tranh giành đánh nhau vì tôi!"

"Hahaha, đừng có điên nữa! Tỉnh lại đi!"

"Này, tại sao cùng sống trên đời, thư ký Hoa lại là đóa hoa cao ngạo được người ta thèm khát, còn tôi chỉ là cỏ đuôi chó ven đường không ai cần đến chứ!? Tôi đường đường là Omega cấp B! Tốt nghiệp trường danh tiếng, thời đại học hơi bị nổi luôn! Rốt cuộc tôi kém cậu ta ở điểm nào?"

"Đúng vậy, ngửi mùi hương thì thư ký Hoa cùng lắm chỉ cấp A? Tại sao hai đại gia đẹp trai cấp S lại đánh nhau sống chết vì cậu ta chứ?"

"Tại sao ư? Vì khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cậu ta. Theo tôi thấy, đóa hoa lan trắng kia chính là hồ ly tinh có vẻ ngoài cấm dục! Biết đâu ở trên giường lại rất phóng đãng!"

"Hahaha, bà nói đúng! Nhưng nói thật, nếu không thể mơ được Alpha cấp S như Thẩm tổng, Thịnh tổng! Thì thư ký Cao cũng là một lựa chọn không tồi! Tuy chỉ là Beta, nhưng thư ký Cao của chúng ta lại rất đáng tin cậy! Anh ấy khiến người ta cảm thấy rất an toàn!"

"Thôi đừng mơ nữa! Thư ký Cao đã có bạn đời Omega rồi! Lần trước người ta xin nghỉ phép là để an ủi bạn đời đang trong kỳ phát tình đấy!"

"Hai~, tôi cũng muốn giống như thư ký Hoa, vừa hết thời gian thử việc đã dám xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi cả tháng!"

"Mấu chốt là người ta "Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu"* đấy! Cậu nhìn những người ở bộ phận nhân sự xem! Ai dám nói gì cậu ta! Cậu ta là bảo bối của Thẩm tổng!"

*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: câu này bắt nguồn từ Thư Thụ, một mưu thần thời Tam Quốc. Nó có nghĩa là mưu đồ lợi lộc cho bản thân (lợi dụng, lấy danh nghĩa của hoàng đế để ra lệnh cho các chư hầu).

Thư ký trưởng đi giày cao gót đứng ở cửa, thấy văn phòng thư ký ồn ào như vỡ chợ thì lạnh lùng gõ cửa, cảnh cáo: "Trong giờ làm việc cấm nhiều chuyện! Cẩn thận bị sếp lớn nghe thấy là khỏi làm luôn!"

"Ai dà, không phải đang nghỉ trưa sao? Hơn nữa, Thẩm tổng đã đi ra ngoài rồi mà!" Các Omega nhỏ đồng loạt làm nũng: "Thư ký Cao nhập viện, các nhóm trưởng cũng không có ở đây, chị Amy, chỉ cần chị không báo cáo thì ai mà biết tụi em nói gì chứ."

...

Thẩm Văn Lãng ra ngoài không phải vì công việc, hắn đến bệnh viện thăm Cao Đồ trước.

Nhưng Cao Đồ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, Thẩm Văn Lãng đặt bó hoa thăm hỏi ở đầu giường, lặng lẽ đứng bên giường nhìn y một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Cao Đồ không chịu đến Hòa Từ, kiên quyết ở lại bệnh viện hạng hai có bác sĩ quen biết. Y cảm thấy chi phí ở Hòa Từ quá cao, không muốn nợ Thẩm Văn Lãng thêm một ân tình.

Bác sĩ là một Omega lớn tuổi, tay nghề cũng được, chỉ có điều luôn tỏ thái độ không vui với Thẩm Văn Lãng.

Hôm đó rời khỏi buổi đấu giá, dù Thẩm Văn Lãng có không tinh ý tới đâu cũng nhận ra Cao Đồ không khoẻ, y hoàn toàn không thể lái xe nên Thẩm Văn Lãng đã tự mình lái xe đưa y đến bệnh viện.

Lúc xuống xe, Thẩm Văn Lãng đỡ y, nói là đỡ nhưng thực chất giống ôm hơn, bàn tay chạm vào tấm lưng rộng rắn của y, cơ bắp dưới tay hơi cứng lại. Thẩm Văn Lãng không để ý lắm, hắn quan tâm đến việc tại sao Cao Đồ lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, giống như vừa mới chạy marathon.

So với Thẩm Văn Lãng hiếm khi tự mình xử lý việc vặt, Cao Đồ lại rất có kinh nghiệm trong việc đi khám bệnh.

Em gái y đã nằm viện ở Hòa Từ nhiều năm.

Ở đó, tiền còn dễ cháy hơn cả giấy. Cao Đồ gần như là trẻ mồ côi, đã sớm bị ép phải tự mình đối mặt với cuộc sống, giải quyết đủ thứ chuyện khó khăn trong cuộc đời, dù là nghèo khó hay bất cứ điều gì.

Thẩm Văn Lãng đỡ y đến cửa sổ đăng ký, nhìn y thành thạo đăng ký khám chuyên gia khoa pheromone.

Sau khi chẩn đoán sơ bộ, bác sĩ Omega lớn tuổi đã sắp xếp cho Cao Đồ nhập viện.

Thẩm Văn Lãng biết pheromone áp chế của Alpha cấp S sẽ gây ra một số ảnh hưởng đối với Beta, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức phải nhập viện, lập tức nhíu mày.

Cao Đồ sợ hắn cảm thấy mình phiền nên rất biết điều đề nghị: "Thẩm tổng, anh cứ đi làm việc của mình đi, tôi tự lo được."

Bác sĩ Omega nghiêm mặt: "Cậu tự lo cái gì? Đến giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cũng không có ai nhận."

Cao Đồ ướt mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, có chút buồn nôn. Nhưng so với những điều này, y còn sợ làm phiền Thẩm Văn Lãng hơn, cố gắng cười với bác sĩ: "Đâu có nghiêm trọng như vậy."

Ở bệnh viện, tuy sắc mặt của Thẩm Văn Lãng không tốt lắm, nhưng hắn vẫn đưa Cao Đồ đến phòng bệnh, thuê một hộ lý cho y, xác nhận mọi việc ổn thỏa rồi mới rời đi.

Trước khi đi, hắn hỏi Cao Đồ: "Cậu chắc chắn có thể tự lo cho mình chứ?"

Cao Đồ choáng váng không còn sức lực, không nhìn rõ mặt Thẩm Văn Lãng, nhưng vẫn gật đầu: "Ừm, tôi không sao."

Y đã làm phiền Thẩm Văn Lãng quá nhiều rồi.

Từ trước đến nay, dù cố ý hoặc vô tình, y luôn nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ người bạn học cũ này.

Trước là học bổng, sau là chi phí nằm viện dài hạn của em gái ở Hòa Từ.

Thậm chí không lâu trước đây, Cao Đồ còn nghi ngờ Thẩm Văn Lãng đã trả tiền viện phí của em gái mình.

Để bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, quầy thu phí không nói tên em gái Cao Đồ cho người nộp tiền, chỉ xác nhận số giường 291 với đối phương. Tương tự, họ cũng từ chối cung cấp thông tin cụ thể của người tốt bụng kia cho Cao Đồ.

Cao Đồ chỉ biết, đó là một Alpha cấp S, rất cao và đẹp trai. Mà Alpha cấp S chân dài duy nhất có thể giúp y trả viện phí chỉ có Thẩm Văn Lãng.

Nhưng khi y hỏi Thẩm Văn Lãng để xác nhận, Thẩm Văn Lãng lại tỏ ra không muốn nhắc đến, chỉ nói: "Dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, chuyện đã giải quyết là được."

Cao Đồ không muốn mang nợ người khác, bèn chủ động đề nghị trả dần bằng tiền lương hàng tháng, nhưng lập tức bị Thẩm Văn Lãng khó chịu từ chối: "Thôi đi, tiền lương tôi phát cho cậu, anh lại trả cho tôi? Vậy cậu và em gái sẽ sống bằng gì? Mỗi ngày ra đứng ở ngã tư chờ gió Tây Bắc à?"

Cao Đồ quên mất lúc đó mình đã trả lời thế nào, nhưng có lẽ lại là một tràng xin lỗi sợ sệt.

...

Hôm nay, sau khi vội vàng thăm Cao Đồ, lịch trình tiếp theo của Thẩm Văn Lãng là ở khách sạn X.

Đó là khách sạn siêu cao cấp mà X Holdings đã khai trương ở Giang Hộ một năm trước, cũng là khách sạn bảy sao đầu tiên trong nước. Giá phòng tiêu chuẩn rẻ nhất của khách sạn cũng hơn năm con số một đêm, vô cùng xa xỉ.

Thẩm Văn Lãng đã hẹn gặp ai đó ở tầng VIP trên cùng của khách sạn X. Hắn xuất phát từ bệnh viện, không mang theo thư ký và vệ sĩ, nên không phát hiện ra phía sau luôn có một Beta trẻ tuổi nhanh nhẹn đi theo.

Beta đó cao gầy, có đôi mắt sắc bén như chim ưng. Anh ta đeo tai nghe bluetooth không dây màu đen, thỉnh thoảng lại hạ giọng báo cáo tình hình cho ông chủ ở đầu dây bên kia.

Ngải Hành xuất thân từ gia đình cảnh sát, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, vì lý do cá nhân nên anh ta không thi công chức, để kiếm sống đã trở thành thám tử. Nhưng chỉ trong vài năm, anh ta đã trở thành thám tử tư trẻ tuổi và triển vọng nhất Giang Hộ.

"Mục tiêu đã từ bệnh viện đến một khách sạn cao cấp, có vẻ như có hẹn với ai đó."

"Tiếp tục theo dõi." Thịnh Thiếu Du ở đầu dây bên kia rất lo lắng, ngón trỏ tay phải vô thức vẽ dấu chéo trên bàn làm việc, nhíu mày dặn dò: "Ngải Hành, cậu cẩn thận một chút, đừng để hắn phát hiện."

"Yên tâm." Ngải Hành tự tin cười: "Theo dõi và giải cứu con tin là chuyên môn của tôi mà!"

Thẩm Văn Lãng đi thang máy VIP lên lầu, Thường Tự đã đứng đợi hắn ở cửa thang máy tầng thượng từ lâu.

Thấy hắn đến muộn, Alpha có khuôn mặt góc cạnh hơi nhíu mày: "Sao chậm thế?"

"Có chút việc."

Lúc này Thường Tự mới phát hiện Thẩm Văn Lãng bị thương trên mặt, biểu cảm trở nên khó tả: "Ai đánh cậu?"

"Còn ai vào đây nữa?"

"Thịnh Thiếu Du?"

Thẩm Văn Lãng dùng đầu lưỡi chạm vào má trong đau nhức, sau đó mắng: "Y như chó điên vậy, thật là xui xẻo!"

Thường Tự cười một tiếng, dẫn hắn đến căn phòng cuối cùng ở cuối hành lang: "Tâm trạng cậu ấy vừa mới ổn định lại, cậu nói chuyện nhớ cẩn thận đấy."

Thẩm Văn Lãng không vui liếc nhìn đối phương, mở miệng mắng: "Tôi còn bị đánh đây này! Chỉ có cậu ta là quý giá sao?"

Vừa nói dứt câu, Thường Tự quẹt thẻ phòng mở cửa, Thẩm Văn Lãng lập tức im lặng, hai người sóng vai bước vào.

Một mùi hoa lan nồng đậm mang theo chút mùi máu tươi thoang thoảng bay ra khỏi khe cửa hở, theo cánh cửa đóng lại, một lần nữa hương lan bị ngăn cách sau cánh cửa cách âm dày nặng.

—----

Gấu Gầy: chương dài đột biến, hơn 7k chữ đó mấy bà 😅

------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv