Editor: Gấu Gầy
"Hay khóc, mắt phải to tròn, long lanh ướt át, môi đỏ một chút, mặt phải thon, phải xinh đẹp, da phải trắng..."
Căn phòng riêng rất lớn, điều hòa cũng được bật rất thấp. Thế nhưng, người phục vụ đứng ở góc khuất vẫn không nhịn được mồ hôi túa ra. Hắn là một Alpha kém chất lượng, dù đã làm việc ở câu lạc bộ cao cấp này hơn một năm, tự cho mình đã từng trải, nhưng chưa bao giờ ở chung một phòng với nhiều Omega da trắng xinh đẹp đỉnh cao như vậy.
Thư ký nhanh chóng đọc xong bản tóm tắt tài liệu, xem kỹ từng trang, rồi ngẩng đầu lên đối chiếu với hàng Omega đang quỳ ngay ngắn. Sau khi xác nhận ba lần, anh ta mới đưa tài liệu giấy trên tay cho vị khách hàng trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa, cung kính nói: "Người anh muốn tìm, tổng cộng có ba mươi hai người, đều ở đây cả."
Bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài lật lật tài liệu, phát ra một tiếng cười khẩy khinh thường, không hề che giấu mà đánh giá: "Gu thẩm mỹ quá tệ."
Thư ký bên cạnh phụ họa: "Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ yêu đương, chỉ qua lại với những Omega trẻ đẹp. Nói là qua lại kỳ thực cũng chỉ là bạn giường, thời gian mỗi người ở bên cạnh anh ta cũng không dài. Nhưng gu thẩm mỹ của anh ta lại rất nhất quán, có người từng nói đùa rằng, chọn người theo kiểu anh ta, thực ra cũng là một dạng chung tình."
Vị khách hàng trẻ tuổi không nói gì, nhưng thư ký đã làm việc bên cạnh cậu nhiều năm, năng lực quan sát rất tốt.
Anh ta chú ý nhận ra ánh mắt của khách hàng rơi vào góc trên bên phải của trang tài liệu.
Tài liệu là do thư ký tự tay sắp xếp, ghi chép chi tiết tất cả thông tin của những Omega đã từng qua lại với Thịnh Thiếu Du. Góc trên bên phải chính là thời gian qua lại.
Chưa đợi khách hàng lên tiếng hỏi, thư ký vàng đã chủ động giải đáp thắc mắc: "Trong số nhiều người tình, người ở bên cạnh anh ta lâu nhất cũng chỉ nửa năm, tên là Tống Hoán Trình."
Một Omega trong góc nghe thấy tên mình, không nhịn được lén ngẩng đầu lên. Người ngồi chính giữa căn phòng trông rất khó gần, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ lén liếc một cái, nhưng vẫn bị bắt gặp.
Trong khóe mắt, một bàn tay cực kỳ xinh đẹp hơi nhấc lên, tùy tiện chỉ về phía hắn. Thư ký tinh ý, lập tức gọi tên hắn một lần nữa, nói: "Anh, lại đây."
Tống Hoán Trình có ngoại hình rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt đuôi mắt hơi cụp xuống, trông rất đa tình vô tội. Hắn mơ hồ biết mình bị gọi đến là vì chuyện với Thịnh Thiếu Du nhiều năm trước.
Xuất thân bình thường, đoạn tình sử với Thịnh đại thiếu gia, nói là qua lại, chi bằng nói là được bao nuôi.
Nhờ vào diện mạo, Tống Hoán Trình giờ đã là một idol ca hát nhảy múa khá nổi tiếng. Hôm nay hắn đột nhiên bị "mời" đến.
Có thể lăn lộn trong giới giải trí đương nhiên không phải kẻ ngốc. Tống Hoán Trình biết người có thể khiến nhiều người tình cũ của Thịnh Thiếu Du "tụ hội" đến đây chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Tống Hoán Trình có hơi sợ hãi nhưng càng không dám cãi lời, vừa run rẩy bước tới vừa thanh minh: "Tôi và Thịnh tổng đã chia tay từ lâu rồi, chúng tôi đã nhiều năm không liên lạc..."
Thanh niên ngồi trên ghế không để ý đến lời biện minh của hắn. Nhưng khác với hình dung tra tấn ép cung, đôi tay được nuông chiều từ bé không cầm roi cũng chẳng cầm súng đạn. Những ngón tay thon dài như hành trắng đặt hờ trên đầu gối, đôi mắt mang theo ý cười nhìn sang, khiến Tống Hoán Trình đã quen nhìn những gương mặt xinh đẹp trong giới giải trí cũng không khỏi động lòng.
Vị khách quý khí chất bức người ngồi trên ghế, ôn tồn hỏi hắn: "Anh và anh ta qua lại nửa năm à?" Giọng nói rất lười biếng và dịu dàng.
Mùi hương pheromone của thanh niên có địa vị cao kỳ thực không tính là nồng đậm, nhưng có lẽ là do Omega đến quá gần. Mùi hương pheromone lạnh lùng khác thường nhưng lại dễ ngửi đến bất ngờ đó, khiến cơ thể hắn có chút nóng lên.
Đây là bản năng phục tùng kẻ mạnh đến từ gen. Tống Hoán Trình càng sợ hãi hơn, cái lưỡi thường ngày hoạt bát lúc này như bị thắt nút, cúi gằm mặt xuống đáp: "Vâng... vâng ạ."
Giây tiếp theo, cằm bị người ta mạnh mẽ nắm lấy, Tống Hoán Trình bị ép ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt, vị tổ tông vừa hỏi hắn đang hơi nghiêng đầu, để lộ một góc miếng dán ức chế pheromone ở sau gáy.
Tống Hoán Trình đã gặp không ít Alpha cấp S đỉnh cao, nhưng chưa từng gặp ai dán miếng dán ức chế mà vẫn tỏa ra mùi hương pheromone bá đạo mạnh mẽ như vậy.
Bản năng sùng bái kẻ mạnh khiến Tống Hoán Trình rơi vào mâu thuẫn cực đoan, vừa hoảng sợ vừa khao khát được đến gần. Nước mắt sinh lý không ngừng lăn dài trên má, từng giọt rơi xuống sàn đá cẩm thạch. Phản ứng lộ liễu khiến chính Tống Hoán Trình cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, tim đập điên cuồng trong lồng ngực, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Đừng vội khóc..." Kẻ gây chuyện nhỏ giọng nói: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết, Thịnh Thiếu Du rốt cuộc thích kiểu người như thế nào?"
...
Ba mươi hai Omega được hỏi từng người một, tuy số lượng đông đảo, nhưng vì ai nấy đều tâm phục khẩu phục, cực kỳ phối hợp, nên việc thẩm vấn diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, thanh niên mới xé miếng dán ức chế pheromone đã gần như vô dụng ở sau gáy ném vào thùng rác. Áp lực pheromone mạnh mẽ khiến người phục vụ Alpha đứng bên cạnh phải vịn tường loạng choạng, cố gắng chống đỡ để không bị ngã vì chân mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra, cúi người ôm thùng rác nói: "Tôi đi đổ rác cho ngài." Rồi chạy như bay ra khỏi phòng.
"Một tiếng sáu phút." Thanh niên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu nhìn thư ký đã chuẩn bị miếng dán ức chế cho mình.
Thư ký có chút bất đắc dĩ: "Thật sự xin lỗi, nhưng đây đã là miếng dán ức chế có hiệu quả mạnh nhất trong dây chuyền sản xuất rồi, những chất ức chế hiện có khác đều không có tác dụng với anh." Nhưng rõ ràng lời giải thích này không thể làm vị khách hàng trẻ tuổi hài lòng, anh ta đành cứng rắn hứa hẹn: "Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ đốc thúc phòng thí nghiệm nhanh chóng nghiên cứu, sớm thiết kế ra loại thuốc có hiệu quả với anh."
...
Nếu muốn truy tìm nguồn gốc, tất cả mọi chuyện, đều có thể truy ngược về trận đại nạn nhiều năm trước.
Ban đầu chỉ là đeo khẩu trang. Xã hội loài người đều cho rằng, chỉ là một trận cảm cúm toàn dân tham gia, ngoài việc ai cũng đeo khẩu trang ra thì chẳng có gì khác biệt.
Nhưng theo thời gian, mọi chuyện trở nên rất khác.
Trong vòng một năm, nhóm máu AB và các nhóm máu hiếm gặp tử vong hàng loạt.
WHO và các phòng thí nghiệm y tế hàng đầu thế giới lần lượt tổ chức họp báo, nghiêm túc cảnh báo công chúng, loại virus này không chỉ tấn công đường hô hấp. Nó là một loại nhiễm trùng toàn thân, có thể ảnh hưởng đến thị lực, cơ tim và chức năng sinh sản.
Và đối tượng bị virus tấn công chủ yếu là người nhóm máu AB và nhóm máu đặc biệt, tỷ lệ tử vong của hai nhóm này gần 100%, tiếp theo là người nhóm máu A và nhóm máu O, tỷ lệ tử vong lên tới 86,5%. Và may mắn hơn cả là người nhóm máu B, tỷ lệ bệnh nặng thấp, tỷ lệ tử vong chỉ 0,5%.
Đã có hiểu biết sơ bộ về virus, nhưng công chúng vẫn hoảng loạn và hoang mang, đổ xô mua các loại thuốc, nhưng đều vô ích.
Virus có thể lây truyền qua nhiều cách như giọt bắn, sol khí, dịch cơ thể, khả năng lây nhiễm cực mạnh và thời gian ủ bệnh rất dài, khiến toàn nhân loại không thể tránh khỏi.
Và đến khi loài người thực sự nhận ra virus chủ yếu tấn công và thay đổi chức năng sinh sản di truyền thì đã quá muộn, cấu trúc dân số và quy luật sinh sản của loài người đã bị thay đổi hoàn toàn.
Theo thống kê của WHO, sau khi đỉnh điểm của đại dịch qua đi, nhóm máu B may mắn nhất đã chiếm 86,9% tổng dân số, nhưng tỷ lệ thụ thai tự nhiên lại giảm xuống dưới 10%.
Luận điệu virus gây vô sinh trở thành chủ đạo, theo sự tìm hiểu sâu hơn, các chuyên gia phát hiện ra rằng loài người dưới ảnh hưởng của virus, đã phát triển một hệ thống giới tính ABO.
Kết quả xét nghiệm máu cho thấy, ngoài việc phân biệt giới tính nam nữ bằng nhiễm sắc thể và cơ quan sinh dục, loài người còn sống sót được phân thành ba loại giới tính: Alpha, Beta, Omega.
Nghiên cứu phát hiện ra rằng, giới tính Alpha dù nam hay nữ đều có thể khiến người khác mang thai, nhóm Beta tỷ lệ sinh sản tự nhiên cực kỳ thấp, còn giới tính Omega dù nam hay nữ đều có thể mang thai.
Kết quả điều tra khiến các nhà khoa học y học và sinh học chết lặng, họ miệt mài nghiên cứu, hy vọng một ngày nào đó có thể thoát khỏi di chứng của virus, nhưng chỉ là vô ích.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nhiều năm sau khi virus xuất hiện, theo sự thay đổi gen của virus qua các thế hệ, loài người bị nhiễm cuối cùng đã mọc răng nanh và tuyến pheromone, kèm theo đó là mùi hương pheromone bẩm sinh và thời kỳ động dục định kỳ xuất hiện sau khi trưởng thành.
Một loạt bằng chứng cho thấy, loài người đã xuất hiện hiện tượng tái tổ hợp. Mọi người không còn cho rằng đây là di chứng do virus gây ra nữa, trọng tâm tranh luận đã chuyển từ việc giải quyết di chứng nhiễm virus sang việc đây rốt cuộc là tiến hóa hay thoái hóa.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất. Loài người sống sót sau đại dịch và con cháu của họ dần dần chấp nhận tất cả, những tranh luận cũng dần lắng xuống.
Trận đại dịch lớn và cái chết thảm khốc quy mô lớn đó cuối cùng chỉ còn tồn tại trong sách giáo khoa, được giải thích nhẹ nhàng bằng một trang giấy, trở thành một kiểu tiến hóa khác không khác gì việc vượn người đứng thẳng.
"...Sự sống còn của kẻ mạnh, kẻ thích nghi sống sót. Nhiều người vẫn ngoan cố cho rằng là hậu duệ của những người sống sót, chúng ta đã hoàn toàn thích nghi với xã hội ABO, đã sinh ra như vậy rồi, thì cần gì phải truy tìm nguồn gốc..."
Giọng đọc truyền cảm của nữ phát thanh viên mang theo chút kích động: "Nhưng trên thực tế, việc nghiên cứu lịch sử tiến hóa của loài người có ý nghĩa rất lớn, trong quá trình truy tìm, chúng ta có thể lấy quá khứ làm gương--" Sau đó cô ta chuyển giọng, nghiêm túc nói: "Gần đây các nhà khoa học đã phát hiện ra rằng, ngoài Alpha, Beta, Omega đã được biết đến, có thể còn tồn tại các giới tính nhỏ khác..."
Thịnh Thiếu Du uống một ngụm rượu whisky trong tay, anh không ngờ đám bạn phú nhị đại* của mình lại xem chương trình khoa học về sự tiến hóa của loài người trong bữa tiệc.
*Phú nhị đại: cụm từ được dùng để chỉ con cái của giới siêu giàu Trung Quốc.
"Gần đây mọi người đều đang bàn tán, nói Alpha cấp S không còn là giới hạn của loài người nữa, Enigma mới được phát hiện mới là..."
"Thiếu Du, anh thấy sao?"
"Gây chú ý." Thịnh Thiếu Du nói thẳng.
Anh đặt ly rượu xuống, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, khiến đường nét càng thêm sâu sắc, phản chiếu trên mặt bàn kính đen của căn phòng một đường quai hàm sắc nét.
Thịnh Thiếu Du là thiếu gia của Thịnh Phóng Sinh Vật, đã nhiều năm hoạt động trong lĩnh vực công nghệ sinh học, đầu năm nay vừa tiếp quản tập đoàn Thịnh Phóng từ tay người cha đang bệnh nặng. Về những chủ đề kiểu này, anh chắc chắn là người có tiếng nói nhất trong số những người có mặt.
Thịnh Thiếu Du luôn cảm thấy Enigma được truyền thông thổi phồng quá mức, có lẽ chỉ là Alpha cấp S tình cờ gặp phải thiết bị kiểm tra giới tính bị lỗi. Không phải là thần thánh gì, chỉ là một trò cười do chẩn đoán nhầm.
Nói cho cùng, cho dù Enigma thực sự tồn tại. Trong số liệu đã biết, tỷ lệ tồn tại của họ chưa đến một phần mười tỷ. Vì một sự tồn tại có xác suất thấp hơn cả việc thiên thạch va vào Trái Đất mà tranh luận không ngừng, là hành vi rất ngu ngốc. Thịnh Thiếu Du không muốn tiếp tục tham gia vào cuộc thảo luận vô bổ này, nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn, anh cầm áo khoác treo trên lưng ghế đi trước.
Thư ký Trần Phẩm Minh đã đứng đợi anh bên xe. Thấy anh ra, nhanh nhẹn mở cửa ghế sau cho anh.
"Thịnh tổng, chúng ta đi thẳng đến tập đoàn HS sao?"
Thịnh Thiếu Du có hẹn ăn tối với người đứng đầu trẻ tuổi của tập đoàn HS, Thẩm Văn Lãng.
Thịnh Thiếu Du gật đầu, chui vào trong xe.
Nước hoa trên xe rất thơm, hương đầu là mùi cam đắng kích thích pha lẫn rượu rum, hương cuối lại là hương gỗ rất sang trọng.
Trần Phẩm Minh là Beta, gần bốn mươi tuổi, năng lực làm việc rất mạnh, nhưng lại không nhạy cảm với mùi hương pheromone. Đợi đến khi Thịnh Thiếu Du ngồi vào xe, sắc mặt rõ ràng kém đi, anh ta mới nhận ra có gì đó không ổn, nhíu mày hỏi tài xế có phải đã đổi nước hoa pheromone không.
"Vâng." Tài xế ngơ ngác trả lời: "Đây là "Túy Chi" do tập đoàn HS sản xuất."
Bị Trần Phẩm Minh dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn qua, tài xế có chút lúng túng, nhưng hắn không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ lắp bắp giải thích: "Gần đây rất thịnh hành."
Thịnh hành? Hơn cả thịnh hành. Gần như là thống trị thị trường.
Cũng giống như lĩnh vực mà Thịnh Phóng Sinh Vật phát triển, lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn HS cũng là công nghệ sinh học.
Là doanh nghiệp dẫn đầu trong lĩnh vực sinh học, bằng sáng chế át chủ bài lớn nhất của Thịnh Phóng Sinh Vật là kéo gen. - Dựa trên nguyên lý cắt gen của hệ thống CRISPR - Cas9, "kéo gen" do Thịnh Phóng Sinh Vật phát minh có thể chỉnh sửa cắt chuỗi gen của sinh vật.
Còn tập đoàn HS, ngôi sao mới nổi đầy triển vọng, những năm gần đây đã nắm giữ công nghệ độc quyền trong ứng dụng "kéo gen".
Nói một cách dễ hiểu, Thịnh Phóng phát minh ra kéo gen, còn tập đoàn HS biết cách sử dụng kéo, cắt đoạn gen nào để đạt được mục đích tương ứng.
Nhờ bằng sáng chế ứng dụng, HS nhanh chóng nổi lên, trở thành kỳ lân thế hệ mới trong lĩnh vực công nghệ sinh học ở Giang Hộ, thậm chí là cả nước.
Mà sau khi nổi lên, tập đoàn HS lại không tập trung vào việc chính, mà lại mạnh tay mua lại một công ty hóa mỹ phẩm, bắt đầu sản xuất các sản phẩm liên quan đến mùi hương pheromone, còn rầm rộ tuyên truyền sản phẩm của họ có thể khiến ai cũng trở thành "hormone di động" đáng ghen tị.
Mùi hương chủ đạo của họ có tên là "Túy Chi", mùi vị rất đặc biệt, hương đầu cam đắng và rượu rum dẫn dắt hương cuối gỗ trầm hương, vừa kích thích hoang dã, vừa dư vị sâu lắng.
Dưới sự tấn công của quảng cáo khắp nơi, mùi hương Túy Chi vốn rất kén người dùng, vừa ra mắt đã nhanh chóng trở thành mùi hương chủ đạo trên thị trường. Khiến nhiều thương hiệu hóa mỹ phẩm khác tranh nhau bắt chước. Hiện tại ngay cả nước rửa chén, nước tẩy rửa nhà vệ sinh cũng bắt đầu quảng cáo mình là mùi hương "Túy Chi" quyến rũ.
"Cậu đi làm ngày đầu tiên à?" Trần Phẩm Minh quả không hổ danh là thư ký cấp cao nhận lương triệu đô, chưa đợi Thịnh Thiếu Du có bất kỳ phản ứng nào, đã nghiêm khắc nói với tài xế: "Lập tức đổi đi!"
Tài xế liên tục xin lỗi, Trần Phẩm Minh ấn nút mở cửa sổ, hạ kính xe xuống tận cùng.
Gió đêm làm loãng mùi hương nồng nặc, sắc mặt Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Là cấp dưới đắc lực nhất của Thịnh Thiếu Du, Trần Phẩm Minh rất hiểu Thịnh Thiếu Du, biết anh ta rất ghét "Túy Chi", thậm chí vì Túy Chi mà còn ghét lây sang cả HS.
Bởi vì cái mùi "Túy Chi" chết tiệt này khá giống với mùi hương pheromone của Thịnh Thiếu Du.
Mùi hương pheromone nguyên bản bỗng nhiên trở thành món đồ thời thượng được hàng ngàn người ưa chuộng, nếu là người khác có lẽ sẽ lấy làm vinh hạnh. Nhưng Thịnh Thiếu Du lại gọi sự thịnh hành này là "rẻ tiền". Mùi hương pheromone độc đáo của mình trở thành thứ hàng rẻ tiền mà ai cũng có thể mua được, điều này khiến anh không thể vui nổi. Vì vậy, Thịnh Thiếu Du rất ghét tập đoàn HS, kẻ gây ra tất cả. Những năm qua, dù có cơ hội, anh cũng chưa từng có giao thiệp riêng tư với Thẩm Văn Lãng của tập đoàn HS.
Bây giờ thì khác, vấn đề kế thừa tập đoàn Thịnh Phóng đã ngã ngũ, dù đám con riêng bên ngoài của Thịnh Phóng có dòm ngó thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật Thịnh Thiếu Du đã là người nắm quyền thực sự của Thịnh Phóng Sinh Vật.
Thịnh Thiếu Du cực kỳ tham vọng, tuổi trẻ tài cao, là một kẻ đầy dã tâm.
Sau khi phân tích cân nhắc kỹ lưỡng, anh tạm thời gác lại sự chán ghét trong lòng, thông qua bạn chung muốn hẹn người đứng đầu tập đoàn HS - Thẩm Văn Lãng ăn bữa cơm, bàn bạc khả năng hợp tác giữa hai bên.
Ai ngờ Thẩm Văn Lãng lại còn làm giá, nói rằng lịch trình bận rộn, bảo Thịnh Thiếu Du sau bữa tối hôm nay đến văn phòng tìm hắn.
Người bạn chung cũng có chút ngại ngùng, ấp úng chuyển lời của Thẩm Văn Lãng, miệng còn nói đỡ: "Tôi cũng mắng anh ấy rồi, ra vẻ ta đây như vậy, thật sự có chút quá đáng." Tuy nói vậy, nhưng cũng chỉ là nói cho có, người bạn cũng không muốn thực sự đắc tội với Thẩm Văn Lãng, câu tiếp theo liền tìm cách bù đắp: "Nhưng mà, anh ấy chắc không phải cố ý làm giá đâu, gần đây bận thật."
Trong lòng Thịnh Thiếu Du hận không thể lăng trì Thẩm Văn Lãng, nhưng ngoài mặt lại cười rất độ lượng: "HS phát triển nhanh như vậy, Thẩm tổng chắc chắn bận rộn, bận mở mang bờ cõi mà, có thể hiểu được." Tiện thể anh còn cảm ơn người bạn đã giúp đỡ kết nối, hào phóng nói: "Nghe nói sắp tới cậu có cửa hàng mới khai trương, đã định ngày chưa, nhớ báo cho tôi."
Người bạn này kinh doanh một vài câu lạc bộ giải trí cao cấp nhất Giang Hộ. Thịnh Thiếu Du nổi tiếng là hào phóng, người bạn nghe vậy thì liên tục nói: "Nhất định, nhất định."
Trước khi cúp điện thoại, hắn đột nhiên nhắc nhở Thịnh Thiếu Du: "Tính tình Thẩm Văn Lãng có chút kỳ quặc, anh ấy rất ghét Omega, Thiếu Du, nếu anh muốn bàn chuyện hợp tác với anh ấy thì tuyệt đối đừng mang Omega theo..."
Thịnh Thiếu Du đào hoa nhưng không háo sắc, người bạn kinh doanh câu lạc bộ giải trí nên nghĩ rằng mọi việc làm ăn trên đời đều phải dựa vào rượu và sắc để thành công.
Thịnh Thiếu Du không để tâm, nhưng cũng biết người bạn có lòng tốt.
"Đây là tin tức quý giá ngàn vàng, cảm ơn cậu đã nhắc nhở."
Người bạn này có quan hệ rất thân thiết với Thẩm Văn Lãng, nhưng khi đến văn phòng của Thẩm Văn Lãng, Thịnh Thiếu Du lại không khỏi nghi ngờ tin tức hắn cung cấp có sai sót.
Đứng đón anh ở cửa là một người đàn ông Beta cao gầy, lấy danh thiếp từ trong túi áo vest, hai tay đưa cho Thịnh Thiếu Du. Thịnh Thiếu Du không đưa tay ra nhận, chỉ lướt qua nhìn, nói với người tổng trợ lý tên Cao Đồ này một câu "hân hạnh."
Trần Phẩm Minh đi theo phía sau vội vàng đưa tay ra nhận danh thiếp, lại đưa danh thiếp của mình ra, xã giao: "Muộn thế này thư ký Cao cũng phải tăng ca à, vất vả ghê."
Cao Đồ trông có vẻ thật thà chất phác, nhưng có thể làm tổng trợ lý của Thẩm Văn Lãng thì tuyệt đối không phải kẻ ngốc, y lập tức nhận danh thiếp, mỉm cười ôn hoà đáp: "Đều như nhau cả. Thịnh tổng và thư ký Trần cũng vất vả rồi."
Trong văn phòng, Thẩm Văn Lãng không giống như lời hắn nói là bận trăm công nghìn việc.
Đẩy cửa bước vào, ngay cả Cao Đồ đi đầu cũng không khỏi sững sờ.
Thẩm Văn Lãng đang kéo thư ký mới họ Hoa đến nói chuyện, hai người đứng rất gần, tư thế mờ ám, nhưng vẻ mặt Thẩm Văn Lãng lại rất lạnh nhạt.
Thư ký Hoa là Omega, bị sếp là Alpha đỉnh cao ôm eo, rõ ràng rất áp lực. Cậu dùng hai tay chống ngực muốn đẩy đối phương ra xa một chút, nhưng vạt áo sơ mi lại bị người ta kéo ra khỏi quần dài, cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng ngực trắng nõn phập phồng dữ dội.
Một Alpha đang ôm một Omega, còn Omega thì mắt đỏ hoe, thở hổn hển.
Bất kỳ người trưởng thành nào đều đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.
Bản thân Thịnh Thiếu Du cũng là Alpha, anh không nhìn ra Thẩm Văn Lãng đang vội vàng muốn ve vãn Omega trong văn phòng có chút nào giống ghét Omega cả.
Thẩm Văn Lãng và thư ký Hoa "trao đổi" rất say sưa, cả hai đều không chú ý đến sự xuất hiện của khách.
Thịnh Thiếu Du đút tay vào túi quần, thờ ơ đứng ở cửa cách đó vài mét, lặng lẽ xem trò cười.
Thư ký Hoa đột nhiên vùng vẫy, nói bằng giọng nức nở "Thẩm tổng, đừng mà". Thẩm Văn Lãng liền mỉm cười, đưa tay mạnh mẽ ấn gáy cậu kéo về phía mình. Hai đôi môi lập tức gần nhau hơn.
Cao Đồ như có xương cá mắc ở cổ họng, thực sự không chịu nổi nữa, ho khan một tiếng, nhắc nhở sếp nên kiềm chế một chút, đừng để khách tham quan miễn phí xem một màn xuân cung đồ sống động.
Thẩm Văn Lãng nghe thấy tiếng ho, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, vẻ bá đạo trên mặt giảm đi vài phần, nở một nụ cười nhạt chào hỏi: "Thịnh tổng đến rồi, ngồi đi."
Nhưng bàn tay nắm cổ tay người ta lại không hề buông ra.
Omega đáng thương bị nắm cổ tay không mặt dày như Thẩm Văn Lãng, đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy rõ ràng là bị dọa sợ. Cậu vội vàng giãy khỏi sự kìm kẹp của sếp, gấp gáp chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, đợi đến khi chỉnh xong mới dám ngẩng đầu lên.
Đôi mắt long lanh ướt át, hàng mi dài như lông vũ, đôi môi như cánh hoa và làn da trắng đến kinh người...
Tim Thịnh Thiếu Du đập mạnh, buột miệng nói.
"Sao lại là cậu?"
—----