Thê Vi Thượng

Chương 61: Mật thất



Trong thư phòng cũng loạn thành một đoàn, đến chiếc chặn giấy cũng bị cướp mất.

Mộ Hàm Chương đến cạnh một bộ tranh chữ treo trên tường, nhìn những hư hại trên bức tranh, nhìn một bức họa vô giá rơi vào tình trạng như vậy, thật đáng tiếc, “Trạc thủy tán nhân thiên kim khó cầu, lại có kết cục bị giày xéo như vậy.”

Cảnh Thiều đi qua nhìn, chẳng qua là một bức tranh sơn thủy nhìn chẳng ra chút gì đặc biệt, Mộ Hàm Chương thấy hắn không hiểu liền nhẹ nhàng giải thích.

Trạc thủy tán nhân là một trong mười sáu người tài hoa tiền triều, thư pháp họa tác lúc ấy được tôn sùng đến đỉnh điểm xưa nay, mà mười sáu người này chính là những người nổi bật nhất, thường tập trung nghiên cứu thư họa nhưng bởi chiến loạn mà còn rất ít tác phẩm được bảo tồn.

Mộ Hàm Chương đem bức họa cẩn thận cuộn lại, định bụng lúc về sẽ tìm người phục chế, “Tranh này còn đáng giá hơn cả châu báu, thế nào mà Tây Nam Vương lại không mang theo?”

“Gã Tây Nam Vương này nhất định là gà mờ rồi, đi theo ta.” Cảnh Thiều lôi kéo Vương phi nhà mình vào hướng tiểu thư phòng kiểu cách giản dị.

Thư phòng những nhà có tiền đều có một gian nhỏ bên trong có giường nghỉ tạm, thư phòng này cũng không ngoại lệ, cái chính là gian phòng này nhỏ đến chỉ kê vừa một cái giường. Trên giường hỗn độn, gối ngọc cũng bị đem đi, thoạt nhìn có chút thê lương.

“Nói vậy nô bộc trong phủ Tây Nam Vương cũng cầm đi không ít đồ vật.” Mộ Hàm Chương nhìn màn trướng rách nát.

“Thụ tán hồ tôn đảo (cây đổ bầy khỉ tan), mỗi người đều phải tự tìm đường sống cho mình.” Cảnh Thiều cười cười lột xuống màn che lộ ra một mảng tường gồ ghề. (Yea, every man for himself, isn't he?)

Cảnh Thiều nhảy lên giường, nói với người đằng sau, “Quân Thanh, lui ra phía sau chút.”

Mộ Hàm Chương theo lời lùi khỏi vách ngăn, chỉ thấy Cảnh Thiều nhấc chân đá lên bức tường.

Ầm một tiếng, mảng tường lộ ra một cái động lớn, đầu gỗ và rơm rạ bên trong lộ ra ngoài, Mộ Hàm Chương lúc này mới nhìn ra mặt tường là từ những mẩu gỗ làm thành, bên ngoài quét một lớp hồ bột. Đợi tro bụi tan hết làm lộ ra căn phòng bên trong tối như mực.

Cảnh Thiều lấy một hộp quẹt tùy thân thuận tay châm mấy giá cắm nến, đi đầu vào trong rồi nhanh chóng châm nến nhỏ trong phòng, vươn tay đưa Vương phi nhà mình vào.

Mộ Hàm Chương nhìn căn phòng nhỏ trước mắt, không có cửa sổ nên hẳn là một cái mật thất, trên đài cao có một tượng phật cao năm thước màu đen, phía dưới có vài miếng đệm quỳ, giữa phòng có một cái đỉnh đồng, xung quanh toàn là giá gỗ, đồ vật bên trên đã biến mất gần hết nhưng vẫn còn dăm bức họa cuộn tròn, trên giá gỗ rơi vãi và chiếc hộp gỗ dài, trong đỉnh đồng còn một ít châu báu, một số còn vung vãi trên nền.

Cảnh Thiều đi trước hướng phía giá gỗ, mở xem vài chiếc hộp nhưng đều thập phần cũ kỹ, bên trong là đủ các loại dao găm, trường kiếm, chỉ có một chiếc vô cùng cũ nát ở dưới cùng, mở ra là một binh khí bề ngoài đã muốn rỉ sét, giống một thanh đao hẹp, cũng giống một thanh kiếm. Nhìn tới vật này thì không không khỏi nhẹ thở phào một cái, may mà trọng sinh một kiếp, Tây Nam Vương vẫn chỉ là một gã Tây Nam Vương gà mờ.

“Muỗng Nhỏ, ngươi mau đến xem!” Thanh âm Mộ Hàm Chương có chút kích động.

Cảnh Thiều đem thanh đao cũ trong hộp cầm đi qua xem bức họa trong tay Vương phi nhà mình, là một bức họa thêu hoa điểu trùng ngư đầy đủ nhưng từng vật trong tranh lại mang kiểu cách bất đồng, tạo thành một bức họa quái dị, “Đây là cái gì?”

“Cửu khúc thập lục phú! Là hợp đồ của cả mười sáu danh họa!” Mộ Hàm Chương vui sướng không thôi, mười sáu người này đến cuối đời cũng chỉ hợp họa một bức này truyền lại cho đời sau nhưng tới tiền triều thì mất tích, ấy vậy mà tại Tây Nam Vương phủ này lại bị vứt bỏ không để ý, “Tranh này nếu nói cũng đáng một ngàn hai lượng hoàng kim.”

“Tây Nam Vương chạy trốn vì mệnh, tranh chữ tất nhiên sẽ không mang theo.” Cảnh Thiều cười đem bức họa xấu xí kia cuốn lại, lấy tú đao trong tay ra, “Ngươi nhìn xem đây là cái gì.”

Mộ Hàm Chương nhận lấy, phần chuôi tựa hồ như dính chặt không gỡ ra được.

Cảnh Thiều nắm tay y tại cạnh chuôi đao nhẹ nhàng nhấn một cái, 'lạch cạch', cơ quan mở, lưỡi đao chậm rãi rút ra.

Mặt đao màu đỏ chẳng phải vàng cũng không phải ngọc, bề mặt khảm mã não dù ở mật thất tối tăm vẫn nhìn rõ.

Cảnh Thiều thuận tay cắt một vài sợi tóc trên vai Vương phi nhà mình, đặt trên lưỡi đao, “Thổi xem nào.”

Mộ Hàm Chương nhìn hắn một cái, cười nói, “Thổi tóc chỉ là đồn đãi thôi, ngươi tin thế gian này thật có loại binh khí này sao?”

“Vậy chi bằng chúng ta đánh cuộc xem, nếu là đao thật thì ngươi cho ta gì nào?” Cảnh Thiều cười tiến đến bên tai y.

Mộ Hàm Chương thấy hắn chắc chắn cũng rất ngạc nhiên, liền tùy tiện thổi một chút.

“Ai, còn chưa nói là cược gì mà!” Cảnh Thiều định thu đao lại nhưng không kịp, sợi tóc chạm đến lưỡi đao mỏng tang lập tức cắt thành khai đoạn, chậm rãi rơi xuống.

“Quả nhiên là bảo đao!” Mộ Hàm Chương ngạc nhiên không thôi, trên đời này lại thực sự có bảo vật như thế liền quay đầu nhìn Cảnh Thiều thì thấy người nọ tức giận trừng y, không khỏi bật cười vươn tay nhéo nhéo mặt hắn, “Sao lại giống tiểu hài tử thế này.” (í da í da, ta chết đây, xao lại trở thành móe dzư lày =3=)

“Hừ! Đao này không chỉ tóc rơi là đứt mà còn chém sắt như chém bùn đó!” Cảnh Thiều không xơ múi được chút gì tức giận không thôi, cầm bảo đao hướng về phía bệ đỡ tượng phật vung đao, 'soạt', một mảnh cánh sen rơi xuống, hai người nhất thời sững sờ.

Tượng phật bên ngoài được bọc đen tuyền thế mà bên trong một mảng ánh vàng rực rỡ, cái tượng phật cao năm thước này toàn bộ đều là vàng ròng a!

Kim phật lớn như thế Tây Nam Vương dọn đi không nổi, hai người bọn họ cư nhiên lại hưởng không, liền gọi binh lính vào đem cả tượng phật và chiếc đỉnh thanh đồng cổ xưa kia hồi kinh.

Tuy còn lại không có vàng bạc nhưng mấy bức họa cổ cùng bảo đao này cũng có thể lấy đi.

“Ta nghe Hữu Hộ quân nói ngươi muốn luyện đao.” Cảnh Thiều lôi kéo Vương phi nhà mình ra khỏi mật thất, miễn phải nhìn bức tượng phật mà đau lòng, lúc này hắn xem như hiểu được cảm giác của Tây Nam Vương lúc trốn đi nha, biết rõ gia sản đáng giá đều nằm hết ở đây lại không thể mang theo, khó trách cháu ruột cũng bỏ quên luôn, thật là khó chịu trong lòng a.

“Ta sẽ chỉ ngươi chút chiêu thức, dù không có nội lực thì lúc nguy cấp cũng tự bảo vệ mình được.” Đối với công phu này Mộ Hàm Chương cũng không cho là có bao nhiêu thực tế.

“Sau này ngươi mang theo đao này tùy thân đi.” Cảnh Thiều đem bảo đao lau sạch sẽ rồi đeo bên hông Vương phi nhà mình.

“Bảo đao trong tay ta cũng vô dụng thôi, sao phải uổng phí anh danh nó chứ.” Mộ Hàm Chương vuốt ve chuôi đao cũ kĩ, hơi mỉm cười, y thực thích thanh đao này nhưng cái chính là y chỉ hiểu sơ cấp về đao pháp, thực đáng tiếc.

“Đao này vốn nên để ngươi giữ.” Cảnh Thiều cười cười, lần này tới mật thất chính là vì thanh đao này mà thôi. Giống như ngọc chứ không phải vàng, diễm lệ đan hà, nằm trong cửu khí chí bảo, thanh đao này tên là Hàm Chương!

Không bao lâu sau tiểu binh phụ trách khuân vác tượng phật hoang mang báo lại, “Bẩm Vương gia, bên dưới tượng phật kia mà một mật đạo!”

Cảnh Thiều nhíu mày, đời trước Tây Nam Vương bị hắn chém chết trên đường trốn chạy, vậy nên hắn vẫn chưa từng nghiên cứu kĩ mật đạo đến tột cùng là ở nơi nào, lần này Tây Nam Vương chạy trước không biết tung tích lại tìm được mật đạo này, hiển nhiên sẽ biết được nhiều thông tin hơn.

Lập tức cho người theo mật đạo truy tìm, mật đạo chật hẹp nên đi đường phải rất chậm, đến hoàng hôn tin tức mới đến, con đường này nối thẳng tới một cái giếng cạn cách thành đông mười dặm, Tây Nam Vương hẳn là đem theo đồ đạc nặng nề bởi dấu xe trên đường thập phần rõ ràng, hướng thẳng phía đông mà đi.

“Chắc là tới chỗ Đông Nam Vương rồi, trong xe hẳn là vàng bạc châu báu.” Mộ Hàm Chương phỏng đoán.

“Vương gia, mạt tướng lập tức mang một ngàn kị binh truy kích, nhất định có thể bắt sống lão thất phu kia về!” Triệu Mạnh nóng lòng muốn xung phong.

Cảnh Thiều trầm ngâm một lát lại đưa tay ngăn Triệu Mạnh, “Không cần đuổi theo.”

“Vương gia, sao vậy?” Triệu Mạnh không rõ, hiện giờ Tây Nam Vương không mang theo bao nhiêu người, muốn giết thật quá dễ dàng, “Vương gia, không nhổ cỏ tận gốc tất lưu lại hậu hoạn.”

“Tây Nam Vương mà không chết, một khi hắn vào đông nam là thả hổ về rừng!” Hách đại đao an bài đại quân xong mang theo hổ nhỏ tới.

“Oa ô!” Tiểu Hoàng nghe được thả hổ về rừng liền lập tức phụ họa, đôi mắt lại nhìn không chớp vào cái túi bên hông Hách đại đao, móng vuốt cũng không tha mà duỗi ra.

Mộ Hàm Chương đỡ lấy Tiểu Hoàng, sờ sờ đỉnh đầu nó, “Cả ngọn núi cũng chẳng phải Tây Nam Vương, một núi không thể có hai hổ.”

Hách đại đao gật đầu, “Vậy để hắn đi sao?”

“Chuyện này bổn vương đã có định đoạt,” Cảnh Thiều khoát tay cho bọn họ ra ngoài, “Trong phủ có nhiều phòng, các ngươi tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”

Hữu Hộ quân nghe vậy liền kích động chạy ra ngoài, mấy phòng trúc nhỏ nhỏ ở hậu viện trông thật thú vị, hắn đã sớm không ngồi yên được. Tả Hộ quân không hề biến sắc mà nhìn bóng dáng hắn rời đi, cũng yên lặng mà ra ngoài.

Đợi mọi người đi khỏi, Cảnh Thiều lập tức lấy giấy bút viết một phong thư báo đầy đủ tin tức về việc công hãm Vân Thành, cả việc Tây Nam Vương trốn đi cũng được tấu lên.

Mộ Hàm Chương nhìn hắn viết, hổ nhỏ được sờ đến thoải mái nằm trong khuôn ngực ấm áp vù vù ngủ. Cảnh Thiều làm bọn Triệu Mạnh thấy mơ hồ không rõ, hắn cũng biết Tây Nam Vương giờ đã thành kẻ mưu phản, nếu Đông Nam Vương thu lưu hắn sẽ trở thành tòng phạm, đại quân sĩ khí thịnh như vậy rất hợp tấn công đông nam. Chẳng qua...

“Sao ngươi lại vội vã tấn công đông nam vậy?” Mộ Hàm Chương nhìn chữ trên trang giấy đang ám chỉ rõ ràng, Hoành Chính đế mà đọc được lời lẽ kịch liệt như vậy tất nhiên sẽ ra thánh chỉ cho hắn trực tiếp tấn công đông nam. Rất nhiều hành vi của Cảnh Thiều thực kì quái, người khác không biết nhưng ngày qua ngày tiếp xúc với hắn tự nhiên sẽ rõ, giống như mật thất kia, nếu không phải biết trước thì sao có thể trực tiếp tìm được?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv