*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
***** Người nào đó đang điên cuồng dùng sức đưa đẩy bỗng nhiên lại dừng khựng động tác, “Ân?”
Trên mặt lộ ra một tia không thể nào tin được, hắn lật người dưới thân trở lại, cả quá trình cũng không để bộ vị gắn kết giữa hai người tách rời ra. Vì thế, mật huyệt chặt khít kia cứ thế mà ngậm chặt cự vật nóng bỏng như lửa xoay chuyển một vòng.
Kích thích này quá mức kịch liệt, khiến cho ngay cả Việt Thương cũng nhịn không được mà nheo nheo mắt lại, người bị hắn lật lại kia cũng thấp giọng mà khe khẽ kinh hô.
Lúc này đây, Việt Thương thấy rõ, người nọ tuy rằng vẫn nhắm chặt hai mắt, thế nhưng đôi môi đã hé mở ra, hơn nữa tiếng rên rỉ như có như không vừa rồi chính xác là bật ra từ miệng của y.
Đáy mắt Việt Thương đong đầy tiếu ý, mạnh mẽ để chân người nọ quấn lấy thắt lưng mình, toàn thân đè nặng lên mình đối phương, không ngừng cọ sát, còn đặc biệt ghét sát vào tai y thì thầm, “Có cảm giác sao? Thích không?”
Dứt lời, hắn lại hung hăng động thân vài cái, vừa vặn đụng chạm vào bộ vị mẫn cảm sâu trong cơ thể người kia, nhờ đó lại nghe thấy một tiếng rên hừ hừ rất nhỏ.
“Ngoan, mở mắt ra nhìn ta, nói rằng ngươi rất thích…”
Vừa nói, hạ thân lại càng thêm tùy tiện dùng sức, mỗi lần đều đâm tới vị trí mẫn cảm kia. Giường trúc dưới thân cũng bởi vì động tác quá mức điên cuồng mà không ngừng vang lên những tiếng kẽo kẹt với tuần suất phi thường gấp rút, thậm chí khiến cho người ta phải hoài nghi nó sẽ chịu không nổi mà sập xuống.
Trên giường, một nam nhân xụi lơ đang không ngừng đón nhận thế công như nước tràn bờ của một nam nhân khác, thanh âm rên rỉ nhỏ vụn liên tục tràn ra nơi cổ họng cũng theo những động tác mỗi lúc một kịch liệt của đối phương mà dần dần trở nên rõ ràng.
Người nọ hung hăng ngận lấy điểm hồng trước ngực y, xấu xa cắn cắn vài cái, “Ngoan, mở mắt ra nhìn ta.”
Thanh âm của hắn khàn khàn mà tràn đầy mị hoặc, tựa hồ như giọng hát của nàng tiên cá khiến người ta phải trầm mê, bất kể là ai cũng không thể nào kháng cự được, chỉ muốn một mực làm theo.
Hô hấp của Việt Tùy cực kỳ dồn dập, cánh môi khe khẽ hé mở bật ra những tiếng rên rỉ không ngừng. Mí mắt y cũng bắt đầu máy động, thậm chí máy động vô cùng kịch liệt, như thể đang tận lực đấu tranh. Mà người ở phía trên kia dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, cứ thế kiên quyết đẩy nhanh tốc độ để dục hỏa mỗi lúc một sôi trào, bùng cháy trong cơ thể người dưới dưới thân.
Hắn miết một cái lên tính khí bởi vì động tình mà cương cứng của đối phương, “Không nghe lời, ta liền không muốn ngươi nữa.”
“Ô…” Người nọ phát ra một tiếng kêu thực rõ ràng, sau đó đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhắm chặt thế mà thực sự mở ra. Tuy rằng ánh mắt của y vẫn còn mông lung mờ mịt, thế nhưng dù gì đi chăng nữa cũng đã mở ra rồi.
Cũng không biết là vì động tác kích tình trên tay Việt Thương vừa rồi hay là bởi vì mấy câu uy hiếp của hắn lúc ấy, chung quy người vẫn trúng độc hôn mê hơn nữa tháng kia rốt cuộc đã thực sự tỉnh lại.
Có điều, thời cơ mà y tỉnh lại hình như có phần vi diệu.
Theo từng động tác không ngừng nhanh hơn và sâu hơn của người phía trên, thân thể Việt Tùy liên tục bị đẩy lùi, ngay ngay sau đó lại bị đối phương nắm chặt vòng eo kéo lại, ép buộc phải đón nhận từng hồi va chạm kịch liệt tiếp theo, bộ vị mẫn cảm cũng vì thế mà bị kích thích không gì sánh được.
Việt Tùy cố gắng mở to hai mắt, muốn thoát khỏi bể dục quá mức mãnh liệt này, thế nhưng năm lần bảy lượt đều bị người kia kéo lại, giữ chặt, vùi hãm đã sâu lại càng thêm sâu.
“Nhìn ta!” Việt Thương nắm lấy hàm dưới của đối phương, để cho ánh mắt vô thần của y dừng lại trên khuôn mặt mình.
Ánh mắt rã rời của Việt Tùy cuối cùng cũng dần dần thanh tỉnh. Thời điểm hắn nhìn thấy Việt Thương, đáy mắt bất giác lộ ra một tia tình thâm như biển, run run bật ra hai chữ, “Chủ tử…”
“Ta đây…” Trên mặt Việt Thương loé ra một tia vui sướng. Người kia, cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.
Thật là tốt quá…
Sau khi người nọ trúng độc, hắn chưa từng có lấy một giây yên ổn trong lòng, bây giờ rốt cuộc cũng có thể an tâm.
May mắn hắn không mất đi người nọ. Tuy rằng hắn vẫn biết nam nhân này chính là lựa chọn của mình, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận ra, nếu người này không còn ở bên cạnh hắn nữa thì nhân sinh tựa hồ sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa của nó.
Y và hắn không ai có thể tách rời đối phương, cả hai người bọn họ đã định đời đời kiếp kiếp dây dưa quấn quýt không thể chia lìa.
Ôm chặt lấy thân thể xụi lơ như bùn nhão của người kia, Việt Thương áp sát lại hôn lên cánh môi y rồi đỡ thắt lưng chuyển đổi một tư tế khác. Hắn nở một nụ cười xinh đẹp đến khuynh nước khuynh thành, nói, “Ngươi làm cho ta nghẹn muốn chết…”
Giọng điệu mang theo ủy khuất nồng đậm, tựa hồ bị ai đó khi dễ bắt nạt không thôi.
Việt Tùy vừa mới ngẩng đầu, còn chưa kịp vì bản thân mình mà biện bạch vài câu đã bị một trận lửa tình mới bừng bừng thiêu đốt.
Sáng sớm hôm sau, Việt Thương thần thanh khí sảng đẩy cánh cửa sổ ra, hít vào thứ không khí trong lành thơm mát mang theo mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, vẻ mặt sung sướng thỏa mãn vô cùng.
Hắn đảo mắt nhìn thấy Sơ Nhất lúc này đang tưới cây nhặt cỏ bên ngoài tiểu viện thì khẽ gật đầy thay cho lời hỏi thăm.
Sơ Nhất ở trong sân bận rộn một hồi, sau khi làm hết công việc chăm bón dược thảo liền chuẩn bị đi vào nhà bếp làm điểm tâm.
“Hôm nay nấu cháo đi!”
Sơ Nhất quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm, sau đó mới như nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt loáng thoáng vài phần lúng túng.
Ai ngờ Việt Thương ngay sau đó lại nói thêm một câu, “Nấu nhiều một chút, y tỉnh dậy rồi.”
“Tỉnh rồi!” Sơ Nhất vẫn luôn rất ít khi thể hiện biểu cảm trên gương mặt, thế mà hiện tại cũng lộ ra một tia tiếu ý tràn đầy nhẹ nhõm và vui mừng. Hắn gật đầu, nhanh chóng đi vào nhà bếp.
Việt Thương đi vòng trở lại bên giường, nhìn người nọ đang vui đầu trong chăn ấm ngủ rất say sưa, trái tim không khỏi mềm ra một chút. Hắn ngồi xuống nhìn ngắm vẻ mặt còn đang say giấc của đối phương. Tuy rằng khoảng thời gian này hắn vẫn luôn làm loại chuyện tương tự như vậy, thế nhưng không hề cảm thấy buồn chán, trái lại càng ngắm lại càng nhận ra người nọ quả thực rất hợp ý mình.
Ngón tay nhẹ nhàng men theo đường nét ngũ quan trên mặt Việt Tùy, sau cùng vẫn là nhịn không được mà dừng lại trên cánh môi đạm nhạt kia, có chút lưu luyến không muốn chuyển rời.
Đang lúc xuất thần, Việt Thương bất ngờ cảm thấy đầu ngón tay bị một thứ gì đó ướt át mềm mại ngậm lấy. Hắn đảo mắt một cái, chỉ thấy người nọ cũng đang mở to đôi mắt chan chứa thâm tình nhìn lại hắn. Cả hai người bọn họ cứ như thế nhìn nhau, tựa hồ quên mất phải mở miệng như thế nào.
Sơ Nhất làm điểm tâm xong liền đặc biệt bưng tới dược phòng, vừa vặn nhìn thấy Việt Tùy tuy rằng vẫn còn suy yếu nhưng đã hoàn toàn hồi tỉnh, đáy mắt lại ánh lên một chút yên tâm. Hắn cười với hai người bọn họ một cái rồi lại trở về phòng bếp bưng một phần điểm tâm khác trở lại trúc lâu.
Việt Tùy đối với việc gặp được Sơ Nhất ở chỗ này thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Sơ Nhất sao lại…”
Y vẫn nghĩ là mình còn đàn ở trong sơn cốc, thậm chí cho rằng người cứu y là Liêu lão nhân gia hoặc Tống Tầm. Việt Thương vòng tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, để y ngồi lên đùi của mình, sau đó múc từng thìa cháo đút tới.
“Hôm ấy ở Thiên Thần cung, chính ngươi đã bảo hắn tới đây.”
Việt Tùy ngẩn ra, mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, sau đó lại ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Việt Thương, “Đây là Tây Phượng sơn?”
“Ân, há miệng.” Việt Thương tùy tiện gật đầu, kiên nhẫn tỉ mỉ đút cho y từng thìa cháo.
Sau khi ăn xong một chén, tinh thần của Việt Tùy rõ ràng tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ cổ trùng thi thoảng lại quấy phá khiến cho cơ thể đau nhức một trận thì không có gì bất ổn.
Việt Thương không thể trực tiếp lấy cổ trùng ra, nhưng lại có thể dùng khí lực của mình phong bế ức chế nó ở trong một phạm vi nho nhỏ nhất định. Tất cả hành động tiếp theo đành phải chờ đợi Ôn Đình tỉnh dậy tới thăm khám rồi mới nói tiếp đi.
Việt Tùy đối với vị thần y trong truyền thuyết này cũng rất hiếu kỳ, đáng tiếc chờ đến tận giữa trưa vẫn không có dịp gặp mặt.