Khi biết tin Khâu Minh Thông đã được thả ra, Hàn Thiếu Quân thầm hận trong lòng, rõ ràng là hắn đã tính toán rất tốt nhưng tại sao lại thất bại? Hơn nữa, còn là do Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, Khâu Minh Thông có địa vị gì mà được Hoàng thượng tự mình hạ chỉ cơ chứ? Bây giờ Hoàng thượng cho phép hắn ta tự đi tra án, theo như năng lực của Khâu Minh Thông, nếu thật sự tra ra mình thì phải làm sao đây? Hàn Thiếu Quân bất an đi lòng vòng, sợ hãi đến độ không biết nên làm gì nữa. Đều do hắn tính sai, đáng lý ra nên giết Khâu Minh Thông rồi giá họa cho Lý Cũng Đức, nhưng hắn thực sự không nghĩ tới Hoàng thượng và Tô thừa tướng đều nhìn trúng Khâu Minh Thông như vậy.
--- ------ ---
Trong sân của Hàn lão phu nhân, khi biết tin tức, Hàn lão phu nhân gần như bật dậy, tức giận đánh đổ hết mọi thứ trên bàn, nói: “Hắn cũng giống như nương của hắn, đều ngu ngốc.” Bà nghĩ rằng kể chuyện xưa cho hắn nghe thì hắn sẽ hiểu, nhưng sao hắn có thể gây ra chuyện như vậy chứ? “Xảo ma ma, đi bắt hắn đến đây cho ta.” Chuyện lần này chỉ có thể lẳng lặng giải quyết, ít nhất cũng không thể làm ảnh hưởng đến lợi ích của Hàn gia. Rốt cuộc là tại sao chứ,tôn nhi thông minh của bà tại sao lạitrở thành như vậy? Chẳng lẽ là do để cho bọn người kia vào Hàn gia, cho nên hắn mất bình tĩnh mà hành động không suy tính đến hậu quả?
Hàn Thiếu Quân nghe báo là lão phu nhân tìm hắn thì trong lòng có chút lo lắng, chuyện hôm qua chắc chắn bà đã biết. Hắn cũng biết chuyện lần này là do hắn làm không tốt, bà nội có thất vọng với hắn hay không? Sẽ không quản chuyện của hắn nữa sao? Không được, hắn không thể để bà nội bỏ rơi hắn được, cha đã không thích hắn, nương thì không giúp được gì, cưới thê tử lại là người có tính tình như vậy, bây giờ người có thể giúp đỡ chỉ có bà nội mà thôi!.
Hàn Thiếu Quân vừa vào phòng thì Hàn lão phu nhân lệnh cho tất cả hạ nhân lui xuống hết. Nhìn Hàn Thiếu Quân chốc lát, Hàn lão phu nhân chỉ có thể buồn bực nói: “Ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa kia, sở dĩ ca ca được tôn xưng là ca ca tốt, đó là bởi vì người ca ca đã trọng thương để cứu đệ đệ. Còn ngươi thì sao, ngươi đã phạm phải lỗi gì? Vì sao ngươi không giết Khâu Minh Thông rồi giá họa cho Lý Cũng Đức? Chỉ vì ngươi muốn nhìn thấy Khâu Minh Thông mất đi danh dự sao? Ta… Tại sao ta lại có một tôn nhi ngu xuẩn như vậy!” Hàn lão phu nhân nói như vô cùng đau đớn nhưng thật ra trong lòng đã có tính toán khác, bà cũng nên bắt tay cùng với tiện nhân kia rồi, nâng đỡ con của nàng ta. Tóm lại, bà muốn chứng minh chỉ khi ở trong tay bà, thì Hàn gia thì mới trở nên cường đại, bà làm tốt hơn nhiều so với người trượng phu đã chết kia.
“Bà nội, tôn nhi biết sai rồi, tôn nhi biết tôn nhi sai lầm rồi…” Hàn Thiếu Quân quỳ bên chân Hàn lão phu nhân, nắm chặt làn váy của bà. Đều tại hắn, chỉ vì hắn muốn nhanh chóng đánh đuổi tiện nhân kia và con của nàng ta, nếu không thì hắn sẽ không vì gấp gáp mà phạm phải sai lầm này. Hắn thực sự không ngờ tới Khâu Minh Thông lại có thể nói năng bình tĩnh như thế, nếu là người bình thường thì đã sớm sợ hãi đến choáng váng đầu óc rồi, làm sao có thể còn bình tĩnh.
“Được rồi, ngươi ngậm miệng lại cho ta, những người được phân phó làm chuyện này hiện đang ở đâu?” Bây giờ phải chặt đứt mọi manh mối mà Khâu Minh Thông có thể tra được, nếu không thể tra ra cái gì, cho dù là Hoàng thượng tin hắn vô tội thì cũng sẽ không dùng một người vô năng như vậy (*). Đến lúc đó tôn nhi của bà sẽ chiếm được ưu thế, nghĩ đến đó khiến Hàn lão phu nhân yên lòng.
(*) Nếu Khâu Minh Thông không tra được vụ án thì xem là người vô năng, không có đủ tài năng để xử lí việc, Hoàng thượng sẽ không trọng dụng người vô năng.
“Ở hiệu cầm đồ bên cạnh dòng sông mặn Thủy (**).” Bên cạnh bờ sông có một nơi chuyên làm những việc này, chỉ cần đưa bạc thì việc gì bọn họ cũng làm.
(**)Sông này nước mặn nên ta gọi là Mặn Thủy…Thực ra đoạn này hơi khó hiểu, ta cũng không rõ lắm nên chỉ có thể cố gắng, nếu có chỗ nào không ổn thì mọi người góp ý nha! Hì hì
“Ngươi lui xuống đi! Ta sẽ xử lí chuyện này.” Khắp Hoàng thành này cũng chỉ có một con sông nước mặn, muốn giải quyết việc này cũng không khó. Hàn Thiếu Quân đi rồi thì Hàn lão phu nhân mới gọi Xảo ma ma vào, Hàn lão phu nhân nói: “Phân phó hạ nhân đi, giết bọn người ở hiệu cầm đồ bên cạnh dòng sông Mặn Thủy.” Cũng chỉ là một đám ô hợp, võ công cũng sẽ không giỏi giang gì, dùng người của bà để giết bọn họ là dư dả rồi.
“Vâng, nô tỳ đi ngay,” Ánh mắt Xảo ma ma lóe lên, không biết lần này lại có bao nhiêu mạng người nữa. Cũng như thế, bọn người đã gây ra tội kia thì chết cũng không quá.
--- -------
Tại Khâu gia, Khâu Minh Thông nhìn những người do Hoàng thượng phái tới mà kinh ngạc không thôi, Hoàng thượng đang đùa sao? Thôi quên đi, dù sao có người đến hỗ trợ cũng tốt. Khâu Minh Thông nghĩ thông suốt rồi nói: “Mời các vị đi một chuyến với ta đến dòng sông Mặn Thủy trong Hoàng thành.” Nhớ ngày hôm đó, lúc hắn bị đánh ngất đi thì có ngửi thấy một loại mùi, đó chính là mùi vị mà chỉ có những người thường xuyên tiếp xúc với muối hay là nước biển mới tạo nên. Mà toàn bộ Hoàng thành này cũng chỉ có một con sông nước mặn. Cho nên hắn đoán bọn người nghe lệnh Hàn Thiếu Quân đến đánh hắn ngất đi, chắc chắn là ở bên cạnh bờ sông Mặn Thủy, mà những người đó có vị muối rất đậm, có lẽ là người thường xuyên tiếp xúc với muối.
Khâu Minh Thông vừa nói ra lời này, những người do Hoàng thượng phía tới cũng trao đổi với nhau bằng ánh mắt, quả thực có năng lực tra xét, trách không được Hoàng thượng nhìn trúng nhân tài này. Cũng không ai nói gì, chỉ đáp lời rồi đi theo phía sau Khâu Minh Thông. Hoàng thượng nói bọn họ cũng không cần làm gì, chỉ cần nghe theo Trạng nguyên gia là được.
Đến sông Mặn Thủy, đi tra xét vài gia đình làm muối cũng không thu hoạch được gì. Ngay lúc Khâu Minh Thông sốt ruột liền nhìn thấy một hiệu cầm đồ tên là Muối Lưu. Bởi vì tên gọi khá là kì quái, hắn cũng muốn nhìn xem thử hiệu cầm đồ Muối Lưu làm gì.
Để vài người chờ ngoài cửa, Khâu Minh Thông một mình đi vào, lấy ra một khối ngọc bội bình thường. Đến gần ông chủ, để ngọc bội xuống: “Chưởng quầy, ông giúp ta nhìn xem khối ngọc bội này đáng bao nhiêu bạc?”
Vị chưởng quầy kia nhìn một chút rồi nói: “Thật ngại quá, khách quan, ở chỗ chúng ta không đổi bạc, chỉ đổi muối. Khối ngọc bội này của ngài chạm trổ cũng không quá tinh xảo, nhiều nhất cũng chỉ đổi được ba hay bốn cân muối thôi.” Nhìn thần sắc người này cũng không giống như đến cầm đồ.
Không đổi tiền mà chỉ đổi muối, điều này gây ngạc nhiên. Khâu Minh Thông nhìn xung quanh quán một lượt, lại càng cảm thấy kì lạ, một cửa hiệu bình thường thì tại sao lại thuê tới năm, sáu tiểu nhị? Hơn nữa, xem ra cửa hiệu này làm ăn cũng không quá đông khách, càng không giống như có rất nhiều lợi nhuận. Cúi đầu cân nhắc một chút liền nói: “Chưởng quầy, ông không thể đổi tiền cho ta sao? Ta đang rất sốt ruột, muội muội của ta gặp phiền toái, ta phải đổi bạc để giải quyết việc này.” Thử một lần, có lẽ sẽ đạt được hiệu quả không ngờ tới.
Khâu Minh Thông vừa nói xong, liền thấy chưởng quầy trao đổi bằng mắt với tiểu nhị, thấy vậy tiểu nhi kia bước lên vài bước, nói: “Nếu đã như vậy, mời khách quan đến hậu viện trao đổi.” Nhìn quần áo của vị công tử này, có lẽ là ‘dê béo’.
Vội vàng gật đầu, Khâu Minh Thông đi theo tiểu nhị đến hậu viện. Ai biết được vừa đến hậu viện thì tiểu nhị đi bên cạnh liền ngã xuống. Không biết từ lúc nào từ trong viện có một nhóm hắc y nhân, vừa có người vào liền chém. Trong lòng Khâu Minh Thông cả kinh, xem ra là trước khi hắn tìm đến đây thì Hàn gia đã phái người đến giết người điệt khẩu. Một cây đao chặn trước mặt Khâu Minh Thông. Sắp chém trúng Khâu Minh Thông, hắn liền nhanh chóng ngồi xuống. Hắn không biết võ công!
Lúc Khâu Minh Thông đang gian nan trốn tránh, hắc y nhân đang giơ đao chém xuống kia đã ngã xuống trước. Khâu Minh Thông nhìn qua thì thấy là những người do Hoàng thượng phái tới đã xuất hiện kịp lúc. Trong khoảnh khắc hắc y nhân ngã xuống thì cũng có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hừ, đem bọn người này trói lại hết, đưa đến Tịnh sơn trang đi.” Hàn gia, thật là càng ngày càng ngu xuẩn.
“Tại sao lại đưa đến Tịnh sơn trang, không phải là nên giao bọn họ cho Hoàng thượng sao?” Khâu Minh Thông nhíu mày, hắn hoài nghi không biết những người này có thật là người do Hoàng thượng phái xuống hay không?
“Khâu công từ, mời người theo chúng ta đến đó liền hiểu.”
Khâu Minh Thông không nói gì, hắn cũng đánh không lại những người này, chỉ có thể theo xem sao. Khiêng một đám hắc y nhân rời khỏi đó, không bao lâu sao liền đến Tịnh sơn trang. Khâu Minh Thông cũng không hỏi nhiều, chỉ theo hạ nhân vào đến chính sảnh. Bên trong có một người đang đứng đưa lưng về phía bọn họ. Những người đi bên cạnh Khâu Minh Thông nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng, chúng thần đã mang người về đây.”
Người kia quay đầu lại, không ai khác chính là Hoàng thượng Hiên Viên Minh Nhật. Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: “Dẫn những người này giao cho Thành chủ vừa mới nhậm chức đi, nói cho hắn biết, Trẫm sẽ tự xử trí Hàn gia, hắn đừng nhúng tay vào.”
"Thảo dân tham kiến hoàng thượng." Khâu Minh Thông có chút không rõ là tại sao Hoàng thượng lại ở đây lúc này?
"Đứng lên đi! Ngươi không tệ, sớm hơn một, hai so với dự định của ta." Khâu Minh Thông quả nhiên không làm cho hắn thất vọng.
Nghe được lời này của Hiên Viên Minh Nhật, Khâu Minh Thông còn có thể không hiểu sao. Xem ra việc này Hoàng thượng đã sớm rõ ràng ‘nhất thanh nhị sở’ rồi. Không đành lòng để Khâu Tiểu Ninh thất vọng, Khâu Minh Thông vẫn hỏi: "Hoàng thượng, thảo dân cả gan hỏi một câu, Hoàng thượng sẽ xử trí Hàn gia như thế nào?" Hắn cố gắng hết sức, nếu thực sự không cứu được Hàn Thiếu Khanh thì hắn cũng không có biện pháp khác.
“Toàn bộ sung quân biên cương, trở thành nô lệ.” Những người trong Hàn gia không phải vẫn tự cho là cao quý sao, vậy liền để cho bọn họ nếm thử tư vị làm nô lệ. Nhưng tại sao Khâu Minh Thông lại hỏi lời này? Chẳng lẽ hắn muốn cầu tình thay Hàn gia? Nếu thật sự như thế, hắn cũng không thể dùng Khâu Minh Thông được nữa. Những người làm đại sự làm sao có thể có tấm lòng mềm yếu như vậy.
Khâu Minh Thông lấy ra một phong thư: “Hoàng thượng, thỉnh ngài xem qua phong thư này.” Mặc dù hắn không thích Hàn Thiếu Khanh nhưng nàng ta đối xử với Ninh nhi không tệ.
Hiên Viên Minh Nhật nhận phong thư, xem xong mới nói: “Ngươi đã có phong thư này, vậy tại sao không sớm lấy ra?” Khâu Minh Thông này càng ngày càng khó nhìn thấu.
“Hoàng thượng, thư này là do một người bạn đưa cho thê tử, đó là Hàn tiểu thư Hàn Thiếu Khanh, nếu ta lấy ra trước thì chỉ sợ là lúc này nàng ấy đã mất mạng. mà bây giờ, phong thư này cũng có thể chứng minh Hàn Thiếu Khanh không phải là loại người giống như cha, anh của nàng, mong Hoàng thượng vì điều này mà tha cho Hàn Thiếu Khanh.” Điều hắn có thể giúp cũng chỉ như vậy.
Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: “Được.” Theo những điều ám vệ điều tra, nữ nhi của Hàn gia này dường như có chút thống hận Hàn gia, vậy nàng làm như vậy cũng thể hiểu được.
“Đa tạ Hoàng thượng.”
“Đây là việc nhỏ, nhưng ngươi rất tốt với thê tử, chỉ vì một người bạn tốt của nàng mà bằng lòng mạo hiểm đi cầu tình.” Hắn thật muốn nhìn thấy thê tử của Khâu Minh Thông một lần, người mà Khâu Minh Thông yêu thương rốt cuộc có bộ dáng như thế nào?
“Thê tử của thần không có nhiều bằng hữu, mà Hàn Thiếu Khanh chính là bạn tốt nhât của nàng.” Khâu Minh Thông cười trả lời.
“Được, ngươi là người có tâm. Bây giờ cũng đã không còn sớm, trẫm hồi cung, ngươi cũng mau về nhà đi! Nếu không lại để cho thê tử của ngươi lo lắng.” Hiên Viên Minh Nhật vừa nói xong thì liền bước vào nội thất của chính sảnh, đi về phía mật đạo thông trực tiếp về cung.
Khâu Minh Thông trở về nhà, báo cho mọi người biết đã giải quyết xong mọi việc, mọi người đều thật bất ngờ…