Thời gian cứ như vậy trôi qua vài ngày, cầm bài thi tự mình giao tận tay cho Tô thừa tướng xong thì mới tính là hoàn thành. Thấy Khâu Minh Thông đến nộp bài thi, Tô Hoành Xan nhíu nhíu mày nhìn hắn rồi cười ra tiếng, nói: “Tiểu tử, người đừng để cho ta thấy vọng,” Tiểu tử này là nguyện liệu tốt, nếu được mài dũa thật tốt thì nhất định có thể là người giúp đỡ tốt nhất cho Hoàng thượng, đến ngày tiểu tử này thành công thì đó chính là ngày ông có thể bỏ xuống trọng trách này.
“Nhọc lòng Tô thừa tướng, Minh Thông nhất định cố gắng. Nhưng sao đến công việc thu bài thi này thừa tướng ngài cũng làm, có phải là dùng sức lớn cho việc nhỏ nhặt hay không?” Trong ấn tượng của hắn, thừa tướng hẳn là phải bề bộn nhiều việc, sao đến tay vị thừa tướng này lại thích ý đến như vậy? Tuy nói là những người trúng khoa khảo có thể được trọng dụng, nhưng bình thường đều là khoảng nhiều năm sau đó! Nhất là những hàn môn đệ tử(*) như bọn họ. Vậy vì sao lại điều động thừa tướng đến? Nhớ tới chuyện lần trước đi dự tuyển, có một số việc được miêu tả sinh động.
(*) đệ tử hàn môn: thư sinh nghèo.
"Hắc hắc, chuyện này ai biết." Tiểu tử, tương lai sau này ngươi ngồi vào địa vị cao tất sẽ hiểu.
Đi ra tới cổng lớn của trường thi, toàn Khâu gia lập tức đi tới trước mặt Khâu Minh Thông. Viên thị khẩn cấp hỏi: "Con, thi thế nào rồi? Thi thế nào?" Thông nhi có thể được đề cử hay không chỉ xem lúc này thôi, lần tới lại phải chờ ba năm sau nữa.
Khâu Minh Thông còn chưa trả lời, Khâu Khải Chính nhìn thấy hắn lôi thôi, một bộ dáng mỏi mệt, đau lòng đứa con mới nói: “Đừng hỏi, để cho Thông nhi mau chóng về nhà nghỉ ngơi.” Đã nhiều ngày ở trường thi, luôn phải chú ý bài thì trong tay, ăn không ngon ngủ không yên, những người đi ra đều không có tinh thần tốt.
“Ca ca, uống chút nước canh đi!” Khâu Tiểu Ninh lập tức lấy ra ống trúc đưa cho Khâu Minh Thông.
Về đến nhà, Khâu Minh Thông cũng không còn khí lực tắm rửa, nằm lên giường liền ngủ. Trong lúc ngủ mơ, Khâu Minh Thông thấy một giấc mộng rất dài, hắn mơ thấy lúc Ninh nhi còn nhỏ, mơ thấy hắn từng nói muốn lấy Ninh nhi làm vợ. Cũng mơ thấy hắn đã âm thầm tự hứa với lòng sẽ tìm thấy phụ mẫu cho Ninh nhi, bây giờ có phải là gần đến lúc đó rồi hay không? Không biết phụ mẫu Ninh nhi là người như thế nào? Còn nhớ nàng hay không? Có nghĩ đến nàng hay không? Hay là đã có đứa nhỏ khác mà quên mất Ninh nhi? Nếu thật sự là như vậy thì hắn nhất định sẽ không để Ninh nhi gặp bọn họ.
Mà trong mơ, còn có một giấc mộng hoàn toàn khác. Hắn mơ thấy Ninh nhi cũng đi đến Hàn phủ làm tỳ nữa nhưng nàng không có về nhà mà lại trở thành thiếp của Hàn Thiếu Quân. Người muội muội mà hắn yêu thương, sao hắn có thể để nàng làm thiếp của người khác, hắn muốn xông vào Hàn phủ dẫn Ninh nhi ra, nhưng lúc đó hắn sợ Ninh nhi không chịu cho nên hắn dùng kế bức Hàn Thiếu Quân lập ra một lời thề, không được khiến cho Ninh nhi ở Hàn phủ chịu ủy khuất, lúc nàng muốn thì có thể tự do rời khỏi Hàn phủ.
Nhưng sau đó, một trận lửa lớn, khiến cho Ninh nhi táng thân tại Hàn phủ lạnh như băng. Khi đó hắn cũng muốn điên rồi, Ninh nhi chết, hắn mới hiểu được chính mình yêu thương muội muội như thế nào, sau đó lại từ miệng nương và nhị đệ mà biết được Ninh nhi cư nhiên không phải là muội muội ruột của hắn. Tại một khắc kia, ở trong mộng hắn cảm giác được, hắn nghĩ muốn cùng Ninh nhi ra đi. Tất cả những điều đó, hẳn không phải là sự thật, Khâu Minh Thông vừa kinh hoảng vừa sợ mà tỉnh dậy từ trong ác mộng.
"Ca ca, ngươi làm sao vậy?" Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông ngủ không an ổn, ngủ mà còn luôn gọi tên của nàng, toát mồ hôi lạnh như là rất khó chịu, nàng liền lấy mước đến giúp hắn lau mồ hôi.
Thanh âm của Khâu Tiểu Ninh thức tỉnh Khâu Minh Thông, một tay hắn ôm lấy Khâu Tiểu Ninh vào trong lòng, miệng thì không ngừng gọi: "Ninh nhi... Ninh nhi... Ninh nhi..." Thật tốt, vừa rồi tất cả đều là một giấc mộng. Ninh nhi sợ đau như vậy, nếu như... Khâu Minh Thông thật không dám nghĩ lại.
"Ca ca, Ninh nhi ở đây... Ninh nhi ở đây..." Rốt cuộc ca ca mơ thấy cái gì?
Một lúc lâu sau Khâu Minh Thông mới bình tĩnh lại, rầu rĩ nói: “Ninh nhi, sau này không được phép đi đến Hàn phủ một mình nữa, nếu có chuyện gì thì nhất định phải để ta đi cùng.” Ngọn lửa kia, giống như căn bệnh trong lòng của Khâu Minh Thông, bởi vì lửa rất chân thật, chân thật đến mức làm cho Khâu Minh Thông nghĩ rằng chuyện này đã thực sự xảy ra.
“Được, Ninh nhi nghe lời ngươi.” Hàn phủ, trừ khi Thiếu Khanh xuất giá, nếu không nàng sẽ không bước vào đó một lần nào nữa. Lấy lại tinh thần, Khâu Tiểu Ninh mới nói: “Ca ca, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi, nếu ngươi không mệt thì chúng ta đến gặp để cha nương đừng lo lắng.” Lúc ca ca ở trường thi hình như không có ngủ, lúc này ngủ một giấc dài như trư(*).
(*)trư: heo. (Mắng yêu ấy mà)
“Được... Việc này cũng không gấp, chuyện thật sự gấp đó là ta đã nhiều ngày chưa thân cận cùng tiểu thê tử.” Nói xong Khâu Minh Thông còn bày ra vẻ mặt muốn khinh bạc Khâu Tiểu Ninh. Khâu Tiểu Ninh tay che lấy khuôn mặt đỏ bừng né tránh hắn, hờn dỗi nói: “Không cần, Tử Hằng(*) thật bẩn.”
(*)Tử Hằng: tên tự của Khâu Minh Thông.
“Tiểu thê tử của ta lại chê ta bẩn.” Nói xong Khâu Minh Thông còn bày ra bộ dạng sắp khóc nức nở lên. Khâu Tiểu Ninh vui vẻ, cười như hoa nở, bất quá cười xong liền lui ra: “Ca ca, ngươi mau chuẩn bị đi!” Nàng mới không dám tiếp tục đùa với ca ca, đợi chút nữa để nương biết được lại trách nàng.
“Được, đã biết.” Là nên gặp cha nương, nếu không bọn họ chắc sẽ lo lắng.
Lúc Chi Hồng dọn xong đồ ăn sáng, người một nhà cũng đông đủ, ngồi xuống cạnh nhau.Viên thị vừa mới ngồi xuống liền vội vàng hỏi: “Thông nhi, nói cho nương nghe xem ngươi thi thế nào? Có nắm chắc hay không?” Tối hôm qua bà ngủ không ngon cũng chỉ vì việc này. Thông nhi có chí hướng cao, chắc không để thất bại như vậy.
“Có nắm chắc.” Chỉ cần bài thi không bị lộ thì cho dù không đạt Trạng nguyên cũng có thể đạt Bảng nhãn hay Thám hoa. Viên thị nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, Khâu Khải Chính lại có chút sầu lo, khoa khảo bây giờ vẫn còn chút tệ nạn, đôi khi Quan chủ khảo còn gây ra vấn đề lớn. Nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: “Thông nhi, Quan chủ khảo lần này là ai? Bài thi là do đại nhân nào thu?” Bây giờ Hoàng thượng dù cơ trí nhưng tuổi vẫn hơi nhỏ, có rất nhiều vấn đề còn chưa biết tới.
“Cha yên tâm, quan chủ khảo là Tô thừa tướng mà người thu bài thi cũng chính là thừa tướng. Đương kim thánh thượng rất xem trọng khoa khảo lần này.” Tô gia đã trở thành những người cao quý không thể chọc tới ở Hiên viên hoàng triều, căn bản là không cần lợi dụng chuyện khoa khảo này. Hơn nữa Tô gia có thể từ dưới thời cầm quyền của tiên hoàng mà toàn gia bình an đến bây giờ, đã định là không phải những người tham tài bất nghĩa.
Khâu Khải Chính nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, Tô gia, nhất định sẽ không đánh mất đi mặt mũi của quan gia.
Khâu Minh Duệ nghĩ nghĩ, mới hỏi: “Đại ca, ngươi có biết cuộc thi Võ trạng nguyên là do ai chủ khảo không?” Tuy nói trên sân đấu, võ công là trên hết nhưng nếu có tiểu nhân sử dụng ám khí thì vẫn khó mà phòng bị. Như vậy quan giám thị ở phía sau của trường thi nhất định rất quan trọng.
“Là Tô tướng quân.” Mặc dù mấy ngày nay hắn chuyên tâm cho cuộc thi nhưng những việc nên nghe hắn cũng không quên. Nghe vậy Khâu Minh Duệ cũng gật gật đầu, yên tâm. Mặc dù Tô tướng quân đã không dẫn binh nhiều năm nhưng nghe nói võ công ở Hoàng thành này vẫn số một số hai, hơn nữa người này còn rất cương trực, ghét việc xua nịnh.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu gắp những món ăn mà Khâu Minh Thông thích vào bát của hắn, nàng biết mấy ngày nay ở trường thi Khâu Minh Thông nhất định không được dùng bữa tốt. Gắp một viên bánh bao nho nhỏ vào bát của Khâu Minh Thông, Khâu Minh Thông nhìn nhìn bánh bao nhỏ rồi cười nói: “Minh Thông đều cảm ơn Ninh nhi.” Ninh nhi của hắn chỉ lo lắng cho hắn, loại cảm giác này chân thật mà tốt đẹp. Ăn xong bánh bao nhỏ lại gắp một cái khác vào bát của Khâu Tiểu Ninh: “Ninh nhi, ngươi cũng mau ăn đi, đừng chỉ lo cho ta.”
Khâu Khải Chính nhìn thấy thì thản nhiên cười cười, xem ra những gì ông đã làm là đúng. Ngược lại, Viên thị vờ cúi đầu ăn nhưng trong mắt lại ánh lên lửa giận, nha đầu chết tiệt kia lại giả mù sa sương(*) gắp thức ăn cho Thông nhi, những món kia cách Thông nhi gần như vậy, nàng ta thật nhiều chuyện. Hừ, chỉ cần có tin tức Thông nhi trúng Trạng nguyên, bà lập tức sẽ thu xếp chuyện nạp thiếp cho Thông nhi. Khâu Minh Trí cũng có tâm tư tương tự với Viên thi, nhưng trong mắt Khâu Minh Duệ lại hiện lên ánh nhìn hâm mộ thản nhiên, theo bản năng nhìn về phía Chi Hồng đứng sau Khâu Tiểu Ninh. Ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Chi Hồng thì nhanh chóng thu về, thật khó hiểu, nha đầu hung dữ kia có gì cho hắn nhìn?
(*)giả mù sa sương: giả vờ để dụ người khác.
Mọi người trong nhà vừa buông đũa thì nhìn thấy Phó Uyên từ ngoài đi vào, Khâu Khải Chính vừa nhìn thấy hắn liền kéo hắn ngồi xuống, Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông bước nhanh lên trước hành lễ, cùng gọi hắn: “Nghĩa phụ.” Phó Uyên nhẹ giọng hỏi: “Thông nhi thi như thế nào?” Xem bộ dáng thoải mái của đứa nhỏ này, nhất định là thi không tệ.
“Nhọc lòng quan tâm của nghĩa phụ, thi coi như là không tệ.” Lúc ở trước mặt Phó Uyên, Khâu Minh Thông vẫn không dám nói mình nắm chắc mười phần, nếu khiến cho nghĩa phụ nghĩ hắn là một người tự phụ thì không tốt.
Phó Uyên nghe vậy mới gật gật đầu, lại ngồi một chút thì cùng Khâu Khải Chính vào phòng trong. Khâu Tiểu Ninh biết nhất định là nghĩa phụ có chuyện muốn thương lượng với cha, thực tế, nàng cảm thấy nghĩa phụ có thể chịu đựng đến bây giờ đã là nhẫn nại cực hạn. Nàng từng vào phòng của nghĩa phụ ở Phó phủ, bên trong, trên tường tất cả đều treo những bức họa của một nữ tử, mà người nữ tử kia cha từng cho nàng xem qua. Một người xinh đẹp như vậy, được nghĩa phụ yêu thương cũng không phải là một chuyện kì quái.
Mặc dù nàng rất luyến tiếc nghĩa phụ nhưng nàng không có quyền khiến cho nghĩa phụ sống sót theo ý muốn của nàng. Hơn nữa, nàng biết, nếu người mình yêu thương đã chết thì bản thân còn sống như vậy là chuyện thống khổ đến cỡ nào, nàng không đành lòng nhìn thấy nghĩa phụ sống mãi như vậy. Bộ dạng Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ lung tung, Khâu Minh Thông nhìn hết vào mắt, cầm lấy tay nàng mà an ủi: “Ninh nhi, mỗi người đều có duyên phận mà chúng ta không thể cưỡng cầu được. Việc mà chúng ta có thể làm là nhớ kỹ về nghĩa phụ.” Lúc nói chuyện về Phó thúc, hắn từng nghe cha kể qua. Khi đó hắn đã nghĩ, đã thực hiện lời hứa với nhau như vậy thì đời này, trong lòng của Phó thúc nhất định không thể chứa đựng bất kì một nữ nhân nào nữa. Nếu biết cô đã chết thì tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Từ trong phòng đi ra, sắc mặt Phó Uyên lạnh lùng lại mang theo chút ý cười mà Khâu Khải Chính chỉ lắc lắc đầu không nói lời nào. Người này quả thật khiến hắn vô cùng khó xử, sau khi cưới bài vị của muội muội về, Phó Uyên tuyệt đối sẽ không sống tiếp nữa. hai người ngồi một lúc, Khâu Khải Chính mới nói: “Ninh nhi, ngươi có bằng lòng kế thừa tất cả Phó phủ hay không?” Hắn đã dạy Ninh nhi, nàng nhất định sẽ không tham tài bất nghĩa.
Khâu Tiểu Ninh sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Về tình về lý thì Phó phủ này Ninh nhi không thể kế thừa. Đời này có thể được nghĩa phụ giúp đỡ thì cũng đã đủ để Ninh nhi cảm kích cả đời.” Nếu không phải nhờ có nghĩa phụ thì nàng làm sao có khả năng gã cho ca ca dễ dàng như vậy, phần ân tình này nàng nhớ kỹ cả đời.
“Phó Uyên, ngươi nghe thấy không? Không cần đem củ khoai nóng phỏng tay Phó phủ này ném vào tay Ninh nhi.” Hắn tìm Phó Uyên, đầu tiên là để hoàn thành di nguyện năm đó của muội muội, hai là vì giúp Ninh nhi và Thông nhi, không phải ham bất cứ thứ gì của Phó gia.
Phó Uyên gật gật đầu, trong lòng hắn mong Ninh nhi có thể tiếp quản tất cả Phó gia. Như vậy, cũng giống như hắn dành tất cả những gì hắn làm được lúc còn sống, giao cho một người có liên hệ với Khải Nếu. Nhưng bây giờ thì có lẽ mục đích này không thể hoàn thành.