Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Tiểu Ninh dậy thật sớm, chuẩn bị đến phòng bếp giúp Viên thị chuẩn bị điểm tâm. Viên thị vừa nhìn thấy nàng, liền cười kéo tay Khâu Tiểu Ninh, nói: "Ninh nhi, nương ngày hôm qua nói ngươi suy nghĩ giúp nương? Ngươi cảm thấy nữ nhi của lão bản ở bố trang Cát Tường hay là nữ nhi của Trịnh viên ngoại tốt hơn?" Hai nhà đều là gia đình có danh tiếng ở Hoàng thành, hơn nữa gia tài bạc vạn, bà cũng không muốn Thông nhi cứ như vậy bỏ lỡ.
"Cái gì?" Khâu Tiểu Ninh cho là mình nghe lầm, ngày hôm qua ca ca cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, nương còn chưa hết hi vọng? Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ một chút, lên tiếng nói: "Nương, tính tình của ca ca người còn không biết, từ trước tới giờ huynh ấy luôn là người nói được thì làm được. Chúng ta nếu lén lút làm ra chuyện gì, nếu để cho ca ca biết, kết quả kia không cần Ninh nhi nói nhiều đi!" Nàng còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào nữa, tại sao có thể để cho ca ca bị nữ nhân khác quấn lấy.
"Này, ta là nương hắn ta còn không quản được hắn, hơn nữa một cô nương muốn gia thế có gia thế muốn tướng mạo có tướng mạo thì có điểm nào không xứng với hắn?" Viên thị chần chờ một chút, vẫn là nói ra một câu để mình cảm thấy không đánh mất mặt mũi.
Khâu Tiểu Ninh không để ý tới bà, chỉ là nhỏ giọng nói: "Dù sao chuyện này con sẽ không tham gia với người, muốn đi nương tự mình đi thôi!" Ca ca tuy là con ngỗng ngốc nghếch, nhưng nàng tin tưởng ca ca cũng không phải nói giỡn.
"Đứa nhỏ này." Viên thị nhẹ trách Khâu Tiểu Ninh một chút, không dám lên tiếng mắng chửi người. Trên tay Khâu Tiểu Ninh vẫn làm việc của mình, trong lòng cân nhắc phụ thân cũng sắp trở lại, nàng dự định chuẩn bị hai món ăn nàng mới nghĩ ra cho cha nếm thử.
Làm xong đồ ăn sáng, Viên thị cùng ba hài tử ngồi bên cạnh bàn, mới vừa ăn một lát Khâu Khải Chính phong trần mệt mỏi trở lại. Viên thị vội vàng lấy nước cho Khâu Khải Chính rửa mặt, Khâu Tiểu Ninh lấy bát đũa cho Khâu Khải Chính: "Cha, ngài nhanh ngồi xuống ăn cơm."
"Được. . . . . ." Vốn là thăm nhi tử trở về tâm tình Khâu Khải Chính rất tốt rồi, lúc này thấy Khâu Tiểu Ninh tâm tình của hắn còn tốt hơn. Gắp lên món ăn Khâu Tiểu Ninh làm bỏ vào trong miệng, ăn xong tán dương: "Ninh nhi, món ăn con làm càng ngày càng ăn ngon, thật không nỡ để con vào Hàn phủ." Tay nghề của Ninh nhi, nếu mở quán ăn việc buôn bán nhất định là vô cùng tốt.
"Cha, không có gì không bỏ được, Ninh nhi ở Hàn phủ cũng rất tốt, tiểu thư đối với con tốt lắm." Khâu Tiểu Ninh cười nói với Khâu Khải Chính. Thật ra thì ban đầu khi nàng biết chuyện Hàn Thiếu Khanh đẩy nha hoàn xuống núi giả bể đầu nàng cũng bị dọa sợ, trong lòng có chút chần chờ, nàng rốt cuộc có nên giúp Hàn Thiếu Khanh hay không? Một người lòng dạ độc ác vì báo thù phải giết bao nhiêu người như vậy? Cho đến khi nghe được chân tướng từ Thu Tịch, mới quyết định giúp nàng ấy. Hàn Thiếu Khanh, là một nữ nhân đáng thương, thậm chí so với kiếp trước của nàng còn đáng thương hơn.
"Ai, ngươi nha đầu này." Bộ dáng của Khâu Tiểu Ninh, cũng không cần lo lắng nhiều, chỉ là cảm giác Khâu Tiểu Ninh ở nhà đó mãi cũng không tốt. Những năm này hắn đã chuẩn bị bạc, hi vọng sớm mang Khâu Tiểu Ninh ra ngoài, hắn không hy vọng nữ nhi của mình bị đưa vào cung.
"Cha, chớ phiền muộn chuyện của con, Ninh nhi tự có chủ ý." Biết cha quan tâm nàng sợ bệnh cũ đến lại phiền, Khâu Tiểu Ninh gắp mấy món ăn để vào trong chén hắn, để cho hắn mau mau ăn cơm.
"Cha, Tam đệ như thế nào? Ngài có hỏi hắn lúc nào thì về nhà hay không?" Khâu Minh Thông buông chén xuống, sắc mặt vui mừng hỏi.
"Đúng rồi đúng rồi. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh cùng Khâu Minh Trí cùng nhau gật đầu, cùng lên tiếng phụ họa lời nói của Khâu Minh Thông.
" Tam đệ các ngươi rất tốt, hiện tại hắn chắc chắn là người cường tráng nhất trong nhà chúng ta. Nhưng mà muốn về nhà có thể còn phải đợi một thời gian, sư phụ của bọn họ sai hắn đi làm một chuyện rất quan trọng." Nói đến con thứ ba, trên mặt Khâu Khải Chính lại vui vẻ hơn. Hắn bây giờ là nam nữ song toàn hơn nữa bọn nhỏ đều rất nghe lời, cửa hàng bánh bao buôn bán cũng càng ngày càng tốt, hiện tại chỉ còn nghĩ cách nào để Ninh nhi rời khỏi Hàn phủ.
"A, vậy Tam ca nhất định rất lợi hại." Theo như lời cha nói, Tam ca rất được sư phụ thích, vậy võ công của hắn có thể cao hơn so với kiếp trước hay không?
Ăn cơm xong Khâu Tiểu Ninh mới vừa thu thập bát đũa, liền nghe thấy Khâu Minh Trí la to: "Lệ Nhi, sao ngươi lại đến nhà ta? Là có chuyện gì tìm ta sao?" Đúng là khoảng thời gian rồi La Tiểu Lệ không đến Khâu gia, nhìn thấy nàng lòng của Khâu Minh Trí lại"Thình thịch" nhảy lên.
"Trí ca ca, nương muội biết Minh Thông ca ca muốn đi thi sơ tuyển, đặc biệt bảo Lệ nhi đưa ít thứ tới cho Minh Thông ca ca." Nghe cao tăng nói, nàng vốn là đối với Minh Thông ca ca tuyệt vọng rồi. Nhưng nương nói đúng, cõi đời này không có chuyện gì là tuyệt đối, nàng tùy tiện đưa chút đồ đến nói không chừng tương lai sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán, dù sao hiện tại La gia cũng không thiếu những vật này.
"Nha. . . . . ." Thì ra là đến vì đại ca, ngay cả khi Khâu Minh Trí không vui, vẫn mang La Tiểu Lệ tới phòng của Khâu Minh Thông: "Ca, Lệ Nhi mang đồ tới thăm huynh."
"Ừ, các ngươi vào đi!" Khâu Minh Thông ngẩn ra, hắn còn tưởng rằng La Tiểu Lệ đã sớm bỏ qua. Sờ sờ lên cằm, Khâu Minh Thông nghiêm túc suy tư, biện pháp năm đó có phải hắn ra tay không đủ mãnh liệt hay không? Nếu không sao còn có nhiều người tới cửa cầu hôn như vậy, phu tử a phu tử hắn thật là bị lão nhân gia ông ấy hại chết.
La Tiểu Lệ để đồ mang tới lên bàn của Khâu Minh Thông trong phòng, nhìn Khâu Minh Thông cười nói: "Minh Thông ca ca, những thứ này là nương muội kêu muội đặc biệt đưa tới, chúc huynh mã đáo thành công sớm ngày đề tên bảng vàng." Minh Thông ca ca càng ngày càng đẹp trai, nếu quả thật có cơ hội trúng Trạng Nguyên, vậy thì thật là tốt không gì có thể tốt hơn nữa. Đáng tiếc, hắn không có cơ hội trúng Trạng Nguyên rồi.
"Đa tạ, chỉ là đồ ta không cần, để người khác biết không tốt." Vẻ mặt của Khâu Minh Thông lạnh nhạt nở nụ cười, khiến La Tiểu Lệ nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì, chỉ nói: "Minh Thông ca ca, đây là nương muội đặc biệt bảo muội mang tặng huynh, huynh nếu không nhận muội trở về sẽ không biết ăn nói sao với nương." Nhận rồi thì nhiệm vụ của nàng coi như đã hoàn thành, nàng còn phải nhanh chóng đi gặp Hoàng công tử đấy.
"Vậy thì cám ơn." Thấy nàng cố ý, Khâu Minh Thông cũng không muốn nhiều lời, thản nhiên nói cảm tạ.
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, vậy Lệ Nhi cáo từ trước, không quấy rầy Minh Thông ca ca học tập." Nói xong, La Tiểu Lệ đứng lên rời đi. Ngay cả Khâu Minh Trí kéo tay của nàng, nàng cũng không dừng lại.
Nhìn nhị đệ như vậy, nụ cười của Khâu Minh Thông phai nhạt hơn: "Nhị đệ, những thứ này đệ cầm đi đi! Huynh không cần." Tâm tư của Vương thị là gì hắn đoán được, chỉ là xem bộ dáng La Tiểu Lệ là không có đoán được ý tứ của nương nàng. Nghe xong lời này, sắc mặt Khâu Minh Trí vui mừng ôm đồ trở về trong phòng mình. Nhìn Khâu Minh Trí như vậy, Khâu Minh Thông lại nhíu nhíu mày, ánh mắt của nhị đệ sao lại kém như vậy? La Tiểu Lệ này nói về tướng mạo thì kém hơn Ninh nhi nhà hắn, nói về khả năng cũng không bằng Ninh nhi, chứ đừng nói những thứ khác.
Khâu Minh Thông chợt thu hồi tâm tư, hắn vừa mới suy nghĩ cái gì? Tại sao mỗi lần nhìn thấy những cô nương khác đều so sánh với Ninh nhi? Trọng yếu nhất, là mỗi lần hắn nhìn các cô nương khác đều thấy họ không bằng Ninh nhi. Khâu Minh Thông lắc đầu một cái, không muốn tiếp tục suy nghĩ lung tung. Nhưng càng muốn yên tĩnh lại càng không được, trong đầu bất tri bất giác nhớ tới chuyện bị lão gia gia ở nơi đó bắt gọi Ninh nhi là nàng dâu, còn có chuyện khi còn bé Ninh nhi lôi kéo tay của hắn bắt hắn cưới nàng.
Khẽ lấy lại tinh thần, Khâu Minh Thông bị sợ đến mất hồn mất vía, vội cầm một quyển sách lên. Hắn tại sao có thể muốn những thứ này, Ninh nhi là muội muội của hắn hắn tại sao có thể có tâm tư xấu xa này, thật không nên. Hắn không thể suy nghĩ lung tung nữa, đúng, đọc sách, đọc sách. . . . . .
"Hắc, ca ca, huynh cầm sách cũng cầm ngược." Khâu Tiểu Ninh thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Khâu Minh Thông, cố ý đến gần hắn gọi một tiếng.
Bị giật mình Khâu Minh Thông đang cầm sách trong tay cũng rớt xuống đất, vội nhặt sách từ trên mặt đất lên: "Ninh nhi, sao muội lại tới đây? Muội... muội, không phải đang giúp nương làm việc. . . . . ." Vào lúc này thấy nàng, tâm trí Khâu Minh Thông càng rối loạn hơn, tùy tiện tìm một lý do hỏi nàng.
Cố ý bước đến gần hắn, Khâu Tiểu Ninh rõ ràng có thể cảm thấy hô hấp của Khâu Minh Thông. Mặt Khâu Tiểu Ninh đỏ lên, chậm rãi nghiêng mặt, đem môi đến gần bên tai Khâu Minh Thông, thân mật mở miệng nói ra: "Nhưng là, Ninh nhi rất muốn tới xem ca ca một chút."
Hô hấp phun đến bên tai Khâu Minh Thông, giống như thổi tới trong lòng Khâu Minh Thông, ngứa ngáy như có cái gì đó làm cho hắn vô cùng khát vọng, nhưng hắn không dám nghĩ tiếp. Khâu Tiểu Ninh thấy chuyện muốn làm đạt thành, rời khỏi phòng Khâu Minh Thông, sờ sờ ngực đang đập loạn của nàng, trên mặt chậm rãi hé ra một nụ cười, dáng vẻ mới vừa rồi của ca ca thật ngây ngô. Khâu Minh Thông căng thẳng ngồi ở chỗ cũ, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, có chút chột dạ, cũng không dám đi tìm Khâu Tiểu Ninh giảng dạy.
Hai ngày sau mỗi lần gặp Khâu Tiểu Ninh liền tránh, chỉ sợ nàng lại làm việc kia thêm lần nữa. Cho đến khi Khâu Tiểu Ninh phải trở về Hàn phủ, Khâu Minh Thông bởi vì phải đưa nàng trở về Hàn phủ nên mới xuất hiện.
"Ca ca, huynh tới rồi!" Khâu Tiểu Ninh giống như ngày đó chuyện gì cũng không có xảy ra, cười chào hỏi với Khâu Minh Thông.
Nhìn dáng vẻ Khâu Tiểu Ninh giống như không có chuyện gì xảy ra, ngực Khâu Minh Thông như bị nghẽn, thì ra chỉ có hắn đối với chuyện ngày đó canh cánh trong lòng? Nhưng lại không thể phát giận với Khâu Tiểu Ninh, chỉ là buồn buồn đáp một tiếng.
Lần đầu tiên, hai người không nói gì đi tới cửa Hàn phủ. Khâu Tiểu Ninh ngừng lại bước chân, không xác định được Khâu Minh Thông có tức giận hay không, suy nghĩ một chút lấy ra hà bao đã thêu xong: "Ca ca, đây là Ninh nhi đặc biệt thêu hà bao cho huynh. Bên trong để hương liệu đặc biệt, có thể giúp tinh thần tỉnh táo, đến ngày dự tuyển đó huynh nhất định phải mang theo." Nói xong, kéo tay Khâu Minh Thông muốn để hà bao vào trong tay Khâu Minh Thông.
Ai biết tay của nàng vừa mới đụng phải Khâu Minh Thông, Khâu Minh Thông đã né tránh giống như gặp quỷ, lại chật vật thối lui vài bước. Hắn, hắn rốt cuộc là bị sao rồi? Tại sao chỗ bị Ninh nhi đụng lại giống như bị lửa đốt? Hắn, hắn. . . . . .
"Ca ca. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh gọi hắn, đây là lần đầu tiên hắn đẩy nàng ra. Khâu Tiểu Ninh thấy hắn không có phản ứng lại kêu mấy tiếng, bất đắc dĩ Khâu Minh Thông vẫn không có phản ứng, Khâu Tiểu Ninh tức giận ném hà bao trên mặt đất: "Thích lấy hay không. . . . . ." Đây chính là nàng tốn hơn mười ngày mới thêu xong, sớm biết vậy đã đưa cho Khanh nhi rồi.
Khâu Tiểu Ninh quay người lại, Khâu Minh Thông vội đem hà bao từ trên mặt đất nhặt lên, nóng nảy xoa xoa. Ngẩng đầu lên lẫn nữa muốn tìm Khâu Tiểu Ninh nói chuyện, nào còn bóng dáng của nàng. Nhìn hà bao trong tay, Khâu Minh Thông gõ một cái vào đầu của mình, hắn rốt cuộc thế nào? Tại sao hai ngày nay thấy Ninh nhi đã cảm thấy toàn thân không đúng, hắn chẳng lẽ là ngã bệnh? Khâu Minh Thông không dám nghĩ tiếp, quyết định để chuyện này qua một bên, chuyên tâm dự tuyển trước.