Ngày thứ hai, đúng như Khâu Khải Chính dự đoán việc buôn bán tốt hơn rất nhiều, Viên thị nhìn khách nhân ngồi đầy các bàn lúc này mới yên tâm làm việc. Khâu Minh Thông đi học đường, trong nhà bốn người miễn cưỡng cũng xoay sở được, Khâu Tiểu Ninh còn nhỏ, chỉ có thể ngồi nặn bánh bao, những chuyện khác do nhóm người Khâu Khải Chính phụ trách. Mấy ngày nay, vội vàng việc bán bánh bao hấp Khâu Minh Duệ không có thời gian luyện quyền, ngay cả Khâu Minh Trí cũng bị Viên thị đè ép không đi ra cửa nghịch ngợm gây sự. Ngày bận rộn, trôi qua cũng phong phú.
Khâu Khải Chính nhìn mấy đứa bé đang nghiêm túc làm việc, trong lòng tự tính toán một hồi, đưa ra một quyết định. Thông nhi đọc sách, Duệ nhi thích luyện võ, đứa nhỏ Trí nhi này bình thường hay làm ầm ĩ nhất chỉ có thể giữ hắn ở nhà nghiêm túc dạy, tương lai làm bánh bao hấp cũng đủ nuôi sống hắn. Về phần Ninh nhi, mặc dù không phải con ruột hắn nhưng hắn cũng không thể bạc đãi, ngày mai hắn sẽ mời một nữ phu tử dạy cho Tịch Nhi, dạy nàng cầm kỳ thư họa lễ nghi quy củ. Hắn cảm giác người nhà Ninh nhi sẽ tìm nàng, ngọc bội mang trên cổ Ninh nhi năm đó nhất định không phải là của nữ nhi nhà bình thường, nếu người nhà tìm được nàng, nàng có chút kiến thức sẽ không khiến người khác coi thường. Nếu như người nhà của nàng không tìm được nàng, gả nàng đến nhà chồng cũng không ai dám xem thường nàng.
Khâu Tiểu Ninh chăm chú nặn bánh bao, hoàn toàn không biết Khâu Khải Chính đang suy nghĩ vì nàng nhiều như vậy. Bên ngoài buôn bán rất tốt, bốn người đều hết sức vội vàng, đúng lúc này La Tiểu Lệ mặt đầy tươi cười bước vào phòng bếp Khâu gia, giống như người không có việc gì: "Khâu thúc, Khâu thẩm, Minh Trí ca ca, Minh Duệ ca ca, còn có Ninh nhi, các ngươi khỏe! Có cần ta giúp không? Xem dáng vẻ các ngươi rất bận rộn." Đây là nương của nàng muốn hại chết nàng rồi, ngay lúc này lại bắt buộc nàng đến Khâu gia. Trong lòng rất không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười.
Vừa thấy nàng, sắc mặt Viên thị cũng thay đổi, đang chuẩn bị chửi ầm lên lại bị ánh mắt Khâu Khải Chính ngăn lại. Khâu Minh Trí vừa thấy La Tiểu Lệ liền giống như ong mật thấy hoa, vội vàng đứng lên: "Tiểu Lệ, sao ngươi lại tới đây? Không cần giúp việc gì, những việc này làm sao có thể để ngươi làm, ngươi ở nơi này chơi là được? Ta. . . . . ." Nhìn thấy ánh mắt của mẹ hắn như muốn ăn hắn, hắn dứt khoát ngoan ngoãn câm miệng không dám nói nhiều thêm một chữ.
Khâu Minh Duệ cùng Khâu Tiểu Ninh nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lại cúi đầu làm chuyện của mình. Không khí này, khiến La Tiểu Lệ có chút xấu hổ, cuối cùng lấy dũng khí tiến tới bên cạnh Khâu Tiểu Ninh cười nói: "Ninh nhi ta giúp ngươi nặn bánh bao, ngươi dạy tỷ tỷ có được hay không?" Kẻ ngu này nhất định sẽ dạy nàng, dù sao cũng ngu hết sức, cho là người trong cả thiên hạ đều là người tốt.
Ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, Khâu Tiểu Ninh cười ha hả trả lời: "Được! Chỉ là ngươi cứ nhìn, đừng động tay, một lát lại làm dơ tay."
Trong lòng La Tiểu Lệ vui mừng, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được tiếng gầm gừ bén nhọn của Viên thị: "Ngươi có phải khờ thật rồi không, cái này làm sao có thể dạy cho người khác? Ngươi có phải muốn hại chết chúng ta hay không. . . . . ."
"Được rồi, những thứ này vốn chính là do Ninh nhi nghĩ ra, nàng thích làm như thế nào thì làm như thế." Khâu Khải Chính ngược lại không tin Ninh nhi sẽ thật sự dạy La Tiểu Lệ, muốn dạy thì trước đây khi La Tiểu Lệ hỏi nàng nàng đã dạy rồi, làm sao sẽ đến phiên Trí nhi nói với La Tiểu Lệ.
"Nhưng. . . . . ." "Được rồi, bên ngoài còn có hai bàn tử khách chờ đó, bà không sợ dọa bọn họ chạy?" Khâu Khải Chính nhìn Viên thị liếc mắt một cái, lên tiếng nói. Nghe xong lời này, Viên thị vội vàng làm việc.
Mà Khâu Tiểu Ninh, mặt ngoài nghiêm túc giảng giải, thực tế những lời mới vừa nói đều là nói nhảm, La Tiểu Lệ còn tưởng là thật liền nghiêm túc lắng nghe. Khâu Tiểu Ninh nhìn thần sắc đắc ý trên mặt La Tiểu Lệ khinh thường cười, trong lòng kỳ quái, kiếp trước nàng làm sao lại đem nụ cười này xem thành có ý tốt đối với nàng đây? Là kiếp trước nàng rất muốn kết giao bằng hữu sao? Khi đó ngoài đại ca và Tam ca những đứa bé trên phố này không có một ai nguyện ý cùng nàng chơi, dĩ nhiên ngoại trừ La Tiểu Lệ, cũng bởi vì như vậy trong lòng nàng không nghi ngờ La Tiểu Lệ không có ý tốt. Càng nghĩ, Khâu Tiểu Ninh càng cảm thấy có thể.
Thấy Khâu Tiểu Ninh ngừng nói, La Tiểu Lệ mỉm cười hỏi "Ninh nhi không còn gì khác sao? Tỷ tỷ vẫn cảm thấy làm không tốt? Nếu không ngươi dạy tỷ tỷ làm lại một chút có được hay không?" Hôm nay phải học tốt cái này, nếu không nhà nàng lại không buôn bán được, vậy tính toán của nàng coi như là phí công rồi.
"Chính là những thứ này thôi, sắp đến giờ cơm rồi tỷ tỷ làm dơ tay thì không tốt lắm. Còn nữa, chuyện muội dạy cho tỷ làm bánh bao ngàn vạn đừng nói với người bên ngoài, nếu để cho hàng xóm nghe được, Ninh nhi không thể không dạy." Nói xong, vẻ mặt khó xử chu cái miệng phấn nộn nho nhỏ.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ không tiết lộ cho người khác một câu." Nghe xong lời này, La Tiểu Lệ vội lên tiếng hứa hẹn, chỉ sợ Khâu Tiểu Ninh dạy người khác, vốn là hai nhà làm cái này đã ảnh hưởng đến buôn bán, nếu lại nhiều thêm mấy nhà như vậy thì hỏng mất.
"Ừ, vậy tỷ tỷ ngươi mau mau về nhà đi! Nếu không Vương thẩm lại gọi ngươi về nhà ăn cơm?" Khuôn mặt Khâu Tiểu Ninh đơn thuần tươi cười, lời nói thực sự vì tốt cho La Tiểu Lệ.
"Được, vậy các ngươi làm việc, ta về nhà trước." Không ngờ dễ dàng như vậy liền đạt được thứ muốn có, đây là Khâu thúc đã từng làm quản sự, làm sao người lại ngu như vậy? có chút xấu hổ lên tiếng không để cho Viên thị nhắc nhở. Nàng xem như là đã thấy được, cửa hàng bánh bao này của Khâu gia nhiều nhất hai tháng thì phải đóng cửa. Đến lúc đó bọn họ làm thế nào để nổi tiếng? Minh Thông ca ca có thể tiếp tục đọc sách sao? Không đọc sách sẽ không thi đậu Trạng Nguyên vậy nàng còn gả cho hắn làm cái gì? Quên đi, bây giờ việc quan trọng là làm sao kiếm được nhiều bạc, có bạc nàng muốn gả cho hạng người gì mà không được? Nghĩ như vậy, La Tiểu Lệ vẻ mặt tươi cười rời khỏi Khâu gia. Ra khỏi cửa Khâu gia mới hơi phục hồi lại tinh thần, vừa mới rồi có phải là nàng bị Khâu Tiểu Ninh dắt đi hay không? Khâu Tiểu Ninh kẻ ngu này làm sao có thể thông minh như vậy? Nhất định là ảo giác của nàng, đem ý tưởng này dằn xuống đáy lòng, bước nhanh trở về nhà.
Sau khi La Tiểu Lệ đi, Khâu Tiểu Ninh cúi đầu cười cười, lời ca ca dạy thật đúng là có thể sử dụng tốt. Khâu Minh Trí mất hứng nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái, hắn mới nhìn thấy Tiểu Lệ có một lát thôi, như thế nào Khâu Tiểu Ninh không giữ Tiểu Lệ lại ăn cơm chứ? Hừ. . . . . . Khâu Minh Duệ ngược lại có chút tò mò nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái, muội muội, hình như thông minh hơn rồi.
Buổi tối, ăn cơm xong, Khâu Khải Chính quay về phòng, Viên thị bưng nước nóng đi vào: "Lão gia, mệt mỏi một ngày rồi, ngâm chân đi!" Không thể không nói, Viên thị không thông minh, nhưng tuyệt đối là một thê tử tốt. Thấy nàng như vậy, Khâu Khải Chính nhớ tới việc ban ngày muốn nói nàng đôi câu, lúc này ngược lại nói không ra lời nói nặng rồi, nói nhỏ: "Cùng nhau đi! Bà cũng mệt mỏi một ngày." Nói xong, lôi kéo tay Viên thị có chút xù xì ngồi ở bên cạnh hắn.
Hai người ngâm chân xong nằm ở trên giường, Khâu Khải Chính lên tiếng nói: "Nương tử, chúng ta mời một nữ Phu Tử cho Ninh nhi đi! Để Phu Tử dạy Ninh nhi cầm kỳ thi họa lễ nghi quy củ." Khâu Khải Chính đang nghĩ, vẫn nên cùng thê tử thương lượng một chút trước khi quyết định. Không nhìn cũng biết người bên cạnh lại muốn bắt đầu lớn tiếng la hét rồi, Khâu Khải Chính thản nhiên nói: "Bà hãy nghe ta nói hết, rồi bà xem Phu Tử này chúng ta có nên tìm hay không." Nói xong, nhìn người ngủ ở bên cạnh một cái.
Quả nhiên, Viên thị ngoan ngoãn không lên tiếng, Khâu Khải Chính mới nói tiếp: " chúng ta nuôi lớn Ninh nhi từ nhỏ, xem như là con ruột chúng ta rồi, học được những thứ này khi gả nàng đến nhà chồng cuộc sống cũng sẽ tốt hơn chút. Hơn nữa lần này chủ ý làm bánh bao hấp vẫn là do nàng nghĩ ra, nếu không sau này nhà chúng ta còn không biết qua được mấy ngày đấy. Mấy nhi tử ta đều sắp xếp xong xuôi, cũng nên an bài cho Ninh nhi một chút."
Trầm mặc một hồi, Viên thị mới nhàn nhạt"Ừ" một tiếng. Khâu Khải Chính cười cười, đưa tay ôm Viên thị vào trong ngực lại nói: "Về sau đối với Ninh nhi tốt hơn chút, xảy ra chuyện gì cũng nên hỏi rõ ràng trước, đừng động một chút lại mắng nàng sao chổi, nàng cũng là nữ nhi của bà."
Trầm mặc thời gian hơi lâu, thanh âm Viên thị thật thấp mở miệng nói: "Phu quân, có phải hay không cảm thấy ta rất xấu, như vậy đối với nha đầu kia." Nghĩ thật lâu, Viên thị liền nói ra một câu nói như vậy. Lúc này, đổi lại Khâu Khải Chính chìm vào im lặng rồi, chuyện này, còn cần hắn nói ra, người có mắt đều nhìn ra được.
Khâu Khải Chính không nói lời nào, Viên thị dừng một chút liền tiếp tục nói: "Ta cũng không biết tại sao? Nhìn nàng, cuối cùng ta lại nhớ tới nữ nhi đã chết, ta cảm thấy mình làm sai rồi, nếu như làm lại một lần, coi như bị ông mắng ta cũng sẽ không đem đứa bé của ta đổi với nàng, cho dù lúc ấy đứa bé của ta đã chết. Mỗi lần trong nhà gặp chuyện không may, người đầu tiên ta nghĩ đến sẽ là nàng, bởi vì nàng không phải người Khâu gia chúng ta. Ta nghĩ, nếu như trong nhà có xảy ra chuyện lớn, trước tiên ta nhất định sẽ không thương tiếc gì đuổi nàng ra ngoài. Không liên quan đến việc có hận nàng hay không, chỉ cảm thấy nàng không phải đứa bé quan trọng của ta." Lần đầu tiên, Viên thị không giấu giếm chút nào nói ra tâm tư của mình.
Nghe vậy, Khâu Khải Chính lựa chọn trầm mặc thật lâu. Vốn tưởng rằng chuyện không có nghiêm trọng đến tình trạng này, xem ra mấy ngày nay đều do có hắn ở nhà nên Viên thị mới thu liễm một chút. Nếu hắn không có ở đây, có phải Ninh nhi sẽ bị trách mắng nhiều hơn? Khâu Khải Chính thở dài một hơi nói: "Nương tử, bà có nghĩ qua không, thời điểm bà đổi nữ nhi thì Ninh nhi có nguyện ý không? Ta nghĩ một đứa bé còn quấn tã chắc là cũng sẽ không nói có nguyện ý hay không! Trong nhà gặp chuyện không may, tại sao bà sẽ nghĩ đến nàng, nàng biết mình không phải con ruột của chúng ta sao? Chuyện này ngoại trừ ta và bà ra, bà cho là còn có người thứ ba biết? Nếu như bà bởi vì có chuyện gì cũng hoài nghi nàng, lý do này cũng quá gượng ép rồi. Còn nữa, tại sao trong nhà có đại sự bà sẽ không chút do dự đẩy Ninh nhi ra? Chúng ta nuôi nàng là sự thật, nhưng bà có nghĩ qua nhà chúng ta nuôi nàng một bữa cơm cũng không nhiều lắm, mà bà bình thường đối xử với nàng, ta nghĩ đứa bé kia trong lòng cũng khó chịu. Rõ ràng đều là con của bà, tại sao bà đối với nàng cùng các ca ca nàng không giống nhau? Được, nếu như mà những lời ta nói này bà đã có lời nói có thể giải thích, vậy thì ta theo như lời bà nói, bởi vì nàng không phải người Khâu gia chúng ta. Nếu nàng không phải người Khâu gia chúng ta, như vậy bà tại sao lại đẩy nàng ra ngoài che gió che mưa vì Khâu gia? Công ơn nuôi dưỡng, ta nghĩ ở một nước thái bình như thế này, nàng không vào nhà chúng ta mà là làm tên ăn xin cũng sẽ lớn lên. Như thế, bà còn cho rằng bởi vì vậy mà bà ghét nàng? Ta không cầu bà đối với nàng thật tốt, nhưng mặt ngoài bà giả bộ một chút cũng được, đừng làm cho nha đầu kia khổ sở như vậy."
Lời cần nói, Khâu Khải Chính đã nói đến mức này, những cái khác, chỉ có thể để Viên thị tự mình suy nghĩ rồi.