Edit: Susublue
“Không cần giật mình, không phải ta giúp đỡ vô điều kiện.” Liên Thanh không phải chúa cứu thế, cũng không phải Quan Âm Bồ Tát, nàng muốn giúp đám hài tử này là có lý do của nàng.
Nghe thấy Liên Thanh nói vậy thì Mạch Á Nam từ chối theo bản năng, “Không được, ngươi không thể đối xử với bọn họ như vậy!”
“Sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ đối xử với bọn họ như thế nào?” Liên Thanh nâng mắt, ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng vào ngực Mạch Á Nam.
Giờ phút này Liên Thanh rút bỏ hết mọi sự ngụy trang, trở lại thành lính đánh thuê Cảnh Thanh ở thế kỷ hai mươi lăm.
Mạch Á Nam nhìn cả người Liên Thanh tràn ngập khí lạnh thì trong lòng có chút kinh hãi! Không thể tin được Liên Thanh lại có một mặt u ám như vậy, đôi mắt xinh đẹp kia tỏa ra… ánh sáng âm u ma mị khát máu.
Nhìn bộ dạng Liên Thanh thì hẳn là bằng tuổi Mạch Á Nam, nhưng vì sao nàng lại mang đến cho người ta một cảm giác tang thương như đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc sinh tử vậy?
“Ta còn chưa thỉnh giáo đại danh của ngươi.” Mạch Á Nam chuyển đề tài, hỏi chuyện của Liên Thanh.
“Liên Thanh.”
“Từ đâu tới huyện Trúc này?”
“Thính Phong trấn.”
“Thính Phong trấn?” Mạch Á Nam kinh ngạc hỏi một tiếng, Liên Thanh ra tay hào phóng, không có khả năng đi từ một cái trấn nhỏ tới huyện để tiêu xài!
Hơn nữa Mạch Á Nam cũng có chút hiểu biết về Thính Phong trấn, nơi đó chỉ có Cố gia và Li gia là có tiền, còn người dân trong trấn cũng chỉ là bá tánh hoặc nông dân làm ăn sinh sống bình thường mà thôi!
Liên Thanh họ ‘ Liên ’, rõ ràng không phải tiểu thư Cố gia hoặc Li gia!
“Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, đi trước đây.” Liên Thanh phải tốn hai canh giờ để chạy về Thính Phong trấn, nên không có thời gian để lãng phí với Mạch Á Nam.
Còn việc bị Mạch Á Nam đánh cắp hơn một trăm lượng bạc thì cứ theo như cách nàng ta nói, là Liên Thanh cho Tiểu Ái chưa từng gặp mặt kia tiền chữa trị vết thương.
“Khoan đã, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn những hài tử đó làm gì không?” Mạch Á Nam không biết Liên Thanh muốn làm gì thì sao có thể suy xét?
Liên Thanh xoay người, trầm thấp nói ra hai chữ: “Bồi dưỡng.”
“Bồi dưỡng?” Mạch Á Nam lại hỏi lại lần nữa.
“Ừ… Ba ngày sau, ta sẽ đến tìm ngươi, tạm biệt.” Liên Thanh nói xong liền mở cửa phòng Mạch Á Nam ra, nhanh chóng đi ra ngoài.
Liên Thanh vòng qua một đám hài tử đang ở chơi đùa rồi lập tức nhanh chóng rời khỏi khuôn viên rách nát này.
Khi Mạch Á Nam đuổi theo tới nơi thì Liên Thanh đã biến mất ở đầu hẻm.
“Tiểu Nam tỷ tỷ, mau tới đây, tỷ mau tới đây, Tiểu Ái nói mê sảng, còn phun ra rất nhiều nước.” Bọn nhỏ trong phòng lớn tiếng kêu Mạch Á Nam mau đến đó.
Mạch Á Nam chạy nhanh vào trong phòng, thấy Tiểu Ái nằm trên chiếu đang sùi bọt mép thì nóng vội ôm lấy nàng.
“Tiểu Ái, Tiểu Ái, muội xảy ra chuyện gì? Đừng dọa tỷ tỷ!” Mạch Á Nam gấp đến mức lúng túng, đây không phải lần đầu tiên Tiểu Ái xảy ra tình huống này.
Trước kia đều chỉ ói ra chút nước dơ, tùy tiện nói mấy câu là có thể tỉnh táo lại, nhưng mà lúc này Tiểu Ái lại rơi vào trạng thái điên loạn.
Tiểu Ái chỉ là một bé gái năm tuổi, chân bị khuyết tật, dù có nổi điên cũng làm ai bị thương được, nhưng nàng lại tự hại mình.
Đôi tay vốn đang đau khổ nắm chặt lại đánh xuống mặt đất lại bị Mạch Á Nam dùng lực nắm chặt lấy, miễn cho nàng đã bị tàn phế đôi chân lại còn hiến tế luôn đôi tay cho ông trời.
“Quay về lúc trước, trời đất dính máu, thần linh giết ma, Thần Cảnh* và Ma giới đại loạn!”
* Thần Cảnh: lãnh thổ của Thần
“Không có việc gì, không có việc gì, Thánh Quỳnh đại lục sẽ không có việc gì.”
“A… A… Máu… Đều là máu…”
“Tiểu Ái, Tiểu Ái, muội đang nói cái gì? Đừng dọa tỷ tỷ!” Mạch Á Nam nghe Tiểu Ái nói mê sảng thì không tin là thật.
Sau đó, Tiểu Ái lại ‘ A A ’ vài tiếng rồi khôi phục lại tỉnh táo.
“Tiểu Nam tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?”