Thế Tử Hung Mãnh

Chương 70: Sâu không thấy đáy



Đêm đông rét lạnh, trong sân viện rách nát ít người lui tới, hai nữ một nam hành tung lén lút ngồi cùng lại sưởi ấm với nhau.

Hứa Bất Lệnh ngoài ý biết được manh mối Tỏa Long Cổ, tâm tình quả thực không tính tốt cho lắm. Nếu xác định Tỏa Long Cổ là do triều đình hạ thủ, vậy hắn tới Trường An Thành liền đã nhập cục, lao tù từng bước sát cơ này không có bất kỳ đừng sống nào để đi.

Chẳng qua hai đời làm người, Hứa Bất Lệnh còn chưa lỗ mãng đến mức nghe gió liền tưởng là mưa, trước mắt quan trọng nhất vẫn là chứng thực xem tin tức này của Chúc Mãn Chi là thật hay giả.

Tỏa Long Cổ cực kỳ bá đạo, theo như Hứa Bất Lệnh suy đoán, cái chết của Lang Vệ Lâm Dương có khả năng là do không cẩn thận tiếp xúc cổ độc mới bạo vong, bằng không ghi chép về tử trạng sẽ không qua loa đến thế, ngay cả nhiễm phải bệnh gì mà chết không có ghi. Tỏa Long Cổ xâm thực toàn thân, trúng độc mà chết tất có lưu vết tích, muốn chứng thực tin tức là thật hay giả, tự nhiên phải đi tìm thi hài Lang Vệ bạo vong kia.
Ùng ục ùng ục ….

Dưới mái hiên tiểu viện, bình thuốc sôi sục bốc lên sương trắng.

Bởi vì Hứa Bất Lệnh đang trầm tư, Chúc Mãn Chi không dám quấy rầy, ngẩn người ngồi xổm ở bên cạnh, mắt mở to thỉnh thoảng lại ngắm nhìn Ninh Thanh Dạ phía đối diện một cái.

Ninh Thanh Dạ khẽ giơ lên tay ngọc đổ nước thuốc vào trong bát sứ, có thể là vì trầm mặc quá lâu, bầu không khí có hơi cổ quái, bèn nhẹ giọng mở miệng nói:

- Hứa công tử, ta là người giang hồ, ở kinh thành khả năng không giúp được gì. Ta biết một ít tiền bối trên giang hồ, ngày mai liền khởi hành giúp ngươi nghe ngóng xem, chẳng qua... Chưa hẳn có thể nghe ngóng ra được cách giải độc, sinh tử do mệnh phú quý tại trời, là người đều phải chết...

- ...

Chúc Mãn Chi nhíu mày, nghe thấy có gì đó không đúng.
Hứa Bất Lệnh vốn còn rất cảm động, nhưng dần dần sắc mặt không khỏi đen lại.

Ngước mắt nhìn lên, trong mắt Ninh Thanh Dạ đầy vẻ nghiêm túc, còn mang theo vài phần cảm thán “Trời cao đố kỵ anh tài”.

- Ha ha... Ninh cô nương quan tâm tiểu sinh như vậy, thật là thụ sủng nhược kinh...

Hứa Bất Lệnh gật đầu cười nhẹ, đột nhiên vươn tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ tay Ninh Thanh Dạ.

Động tác quá nhanh, Ninh Thanh Dạ lại không đề phòng, hơi chút tránh né liền bị bắt lại .

Bàn tay nóng như lửa vuốt tới vuốt lui trên cổ tay nàng.

Sắc đảm bao thiên!

Sắc mặt vốn thanh lãnh của Ninh Thanh Dạ càng lạnh thêm mấy phần, chẳng qua Hứa Bất Lệnh rốt cục có ân cùng nàng, sau cùng chỉ khẽ nhíu mày nói:

- Ngươi làm cái gì?

Hứa Bất Lệnh bắt lấy cổ tay Ninh Thanh Dạ không cho nàng giãy thoát, tử tế cảm giác một phen. Xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi, mát lạnh rất thoải mái. Chỉ là biểu tình vẫn cứ rất nghiêm túc, nói:
- Cô nương bị nội thương, đường dài bôn ba rất dễ lưu lại bệnh căn, đợi sang năm hẵng đi.

Ninh Thanh Dạ thoáng hiện hồ nghi …. xem mạch thì xem mạch, nào có ai bắt lấy cả cánh tay còn vuốt tới vuốt lui ... Chẳng qua nhìn biểu tình hắn không giống như là lưu manh chiếm tiện nghi, cũng không biết vương phủ dạy kiểu gì, chẳng hiểu chút quy củ nào cả...

Ninh Thanh Dạ rút cổ tay ra khỏi tay Hứa Bất Lệnh, súc vào trong áo lông chồn nói:

- Sợ ngươi sốt ruột mà thôi, lại không phải là ta sắp chết, có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng tốt.

Hứa Bất Lệnh ha ha cười hai tiếng, trong lòng ngấm ngầm thầm thì “Cô nương xinh đẹp biết mấy, đáng tiếc không phải bị câm”, sau đó liền đứng dậy:

- Cô nương sớm chút nghỉ ngơi, nếu buổi tối tịch mịch khó chịu muốn tìm người châm đuốc nói chuyện, tùy thời có thể tới vương phủ tìm ta... Mãn Chi, đi thôi, đưa ngươi về nhà...


- Được rồi.

Chúc Mãn Chi chính đang ghét bỏ nhìn Ninh Thanh Dạ, nghe vậy liền lập tức đứng dậy, bọc lấy trường bào chạy chậm theo ở phía sau.

Ninh Thanh Dạ không thích nam nhân miệng lưỡi ba hoa, liền cũng không có đứng dậy đưa tiễn, đợi hai người đi ra đóng lại cửa viện, lúc này mới bưng chén thuốc lên nhàn nhạt thầm thì:

- Da mặt thật dày...

—— ——

Tuyết lớn đầy trời, toàn thành vắng tanh.

Trên tiểu đạo thông hướng Sùng Nhân Phường, Chúc Mãn Chi giơ tán giấy dầu lên cao cao, che lấy đỉnh đầu Hứa Bất Lệnh, tay phải niết vạt áo khác, tránh miễn trượt xuống lộ hàng.

Bởi vì thân cao quá chênh lệch, thoạt nhìn rất là mất cân xứng.
Sau khi rời khỏi tiểu viện, thần tình Hứa Bất Lệnh lập tức chuyển lạnh, nào còn bộ dạng như lưu manh vừa rồi.

Chúc Mãn Chi càng yêu thích Hứa Bất Lệnh trong bộ dạng này hơn, len lén liếc mấy lần, nhỏ giọng nói:

- Hứa công tử, ngươi mặt lạnh rất dễ nhìn, ở trong kia sao lại... Khục, sao lại cứ hi hi ha ha trước mặt Ninh cô nương, theo ta thấy, bộ dạng ngài còn dễ nhìn hơn cả nàng, chịu nói chuyện với nàng đã là nể mặt lắm rồi...

Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên ý cười:

- Ninh Thanh Dạ tính tình thanh lãnh không hiểu nhân tình thế sự, nàng lạnh ta cũng lạnh, chẳng phải thành không có gì để nói.

Chúc Mãn Chi cảm thấy cũng đúng, hai người ở chung, rốt cuộc phải có người nói nhiều mới không đến nỗi lúng túng. Nàng suy xét một lúc, sau đó quay đầu liếc nhìn, nhỏ giọng dò hỏi:
- Hứa công tử, có phải ngươi nhìn trúng Ninh cô nương?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu:

- Nàng tuổi còn trẻ liền đã có võ nghệ cỡ đó, sau này tất có thể vị thế trên giang hồ, trước một bước kết giao tạo mối quan hệ, ngày sau thu về dùng mới càng tiện.

Chúc Mãn Chi khe khẽ thở phào một hơi, chân thành nói:

- Hứa công tử quả nhiên nghĩ sâu tính kỹ. Ta cảm thấy cũng đúng, họ Ninh kia chỉ là võ nghệ cao chút, bộ dạng xinh đẹp chút, chứ nào xứng được nổi Hứa công tử, Hứa công tử thế chính là tiểu vương gia...

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, đưa tay gõ gõ trên trán Chúc Mãn Chi:

- Tuổi còn nhỏ, cái hay không học, cứ học vỗ mông ngựa.

Chúc Mãn Chi hì hì cười một tiếng, tròng mắt đảo quanh, tiếp tục mở miệng nói:

- Ừm... Không phải vỗ mông ngựa, họ Ninh thật không xứng với công tử, tính tình không tốt, còn khi yếu sợ mạnh...
Hứa Bất Lệnh sửng sốt, quay đầu hỏi:

- Sao lại nói thế?

Chúc Mãn Chi tựa hồ sợ Ninh Thanh Dạ nghe được, giơ dù tiến đến trước mặt, có vẻ tức giận nhỏ giọng thầm thì:

- Vừa rồi ở trong viện, ta nói mình là môn khách Túc Vương phủ, biểu tình nàng có vẻ rất trịnh trọng. Kết quả không đến một lát sau, nàng phát hiện võ nghệ ta không bằng nàng, liền đắc ý, diễu võ giương oai khoe khoang trước mặt ta, ta không phục, nàng còn động thủ đánh người...



Nói rất ủy khuất, một bộ như thể vừa bị bắt nạt.

Hứa Bất Lệnh cũng kỳ quái vừa rồi trong viện rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Mãn Chi tố khổ, lập tức dừng bước, nhướng mày nói:
- Nàng còn đánh ngươi?

Chúc Mãn Chi gật đầu như gà mổ thóc:

- Đúng vậy, ta thấy nàng quen biết ngươi nên không đánh trả... Nàng rút kiếm chỉ về phía ta, bá một tiếng, dọa người lắm ...

- Ngươi không bị thương chứ?

- Không... Không bị thương ...

- Để ta xem xem...

- ...

Chúc Mãn Chi sửng sốt, ngơ ngác mất một lúc, chỉ thấy Hứa Bất Lệnh sắc mặt nghiêm túc, đưa tay muốn kéo ra áo khoác nàng để xem xét vết thương.

- Không được không được... A ….

Hàn phong thấu xương, hẻm vắng không người.

Tiểu bộ khoái thân khoác chế phục Lang Vệ, nét mặt đỏ ửng bị bắt lại cổ tay, kéo ra một cái, trước người lạnh buốt.

Hô hấp phập phồng, quần áo vốn đã bị rách, gần như toác ra, hai chiếc bánh bao trắng lòa (:D).

Khe rất sâu, sâu không thấy đáy.

Hứa Bất Lệnh híp mắt lại, hoàn toàn không nghĩ tới Ninh Thanh Dạ sẽ hạ thủ ác như vậy, đánh giá một phen liền vội khép lại áo khoác, nhíu mày nói:
- Khục … Ninh Thanh Dạ kia đúng là không biết nặng nhẹ, cũng may không làm ngươi bị thương ...

Sắc mặt Chúc Mãn Chi đỏ lên, dù đều ném đi, ôm chặt lấy vạt áo.

Đứng ngây người ra đó hồi lâu, mắt thấy Hứa Bất Lệnh đi xa, Chúc Mãn Chi mới rảo bước đuổi theo, hầm hừ nói:

- Đúng vậy ... Vừa hung vừa hay đố kỵ, Hứa công tử vạn vạn đừng bị bộ dạng lạnh lùng của nàng đánh lừa...

- Ừm, đa tạ Chúc cô nương nhắc nhở...

- Ài …. Giữa chúng ta cần gì phải khách sáo...

- ... Đúng rồi, thi cốt Lâm Dương chôn ở đâu?

- Lang Vệ hi sinh khi làm nhiệm vụ đều được chôn ở Anh Liệt Trủng, ta tra qua, Lâm Dương cũng chôn ở đấy.

- Được rồi, tối ngày mai chuẩn bị chút, cùng đi đào mộ.

- Ừm... Hả! ! ?

...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv