Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 3: Nàng Là Ai?



ế Thái phi Giang Uyển Nhu là bởi vì mới gả tới vương phủ chưa được bao lâu, lão Vương gia xuất binh xuống phía nam thảo phạt nước chư hầu Lục Chiếu bị mất tích trong chiến trận, một đi không trở lại, cho nên nàng cũng chưa từng sinh con.

Nhưng vì là kế mẫu, nên tính ra đích tử đích tôn của nàng vẫn có nhiều.

Tiên vương phi của Trấn Nam Vương sinh được hai đích trưởng tử. Sau khi nàng mất, Trấn Nam Vương lần lượt cưới kế thất, lập Trắc Phi, nạp tiểu thiếp. Cứ như vậy, gần như hàng năm vương phủ đều có thêm trẻ con. Kế Vương Phi sinh được hai đích nữ, Trắc phi sinh được thứ trưởng tử và thứ trưởng nữ, hai tiểu thiếp sinh được ba thứ tử cùng ba thứ nữ. (*)

* * *

Bữa tối ngày hôm nay, trên dưới vương phủ đều tề tựu ở Nghiêm Hoa sảnh của Tĩnh Nguyệt Đường. Tiệc tối này chính là lấy danh nghĩa tiếp đón thế tử gia khải hoàn trở về mà chuẩn bị.

Mặt khác, thân là kế mẫu, Trấn Nam Vương Phi Dương Huệ Nguyệt cũng muốn nhân cơ hội này cho chất nữ nhà mẹ đẻ nàng lộ diện trước mặt Lý Tử Kính.

Lại nói, vẫn là nhờ vào kế Thái Phi dẫn dắt, nhìn thấy cháu gái nhà mẹ đẻ đến nhận thân của kế Thái Phi dung mạo xinh đẹp động lòng người, kế Vương Phi mới bắt đầu nghĩ tới khuê nữ của các huynh đệ tỉ muội. Lúc này, nàng cũng kịp thời đệ thiệp mời qua cho nữ nhi của muội muội - Phương Văn Lệ, năm nay vừa tròn 16 tuổi, gọi nàng đến vương phủ làm khách.

Đã hơn một năm, hết một đám lại một đám nha hoàn nàng an bài thị tẩm cho con riêng đều không lọt mắt xanh của hắn, nàng đành phải chuyển hướng, chuyển sang ngắm nghía các tiểu thư khuê các để tìm đối tượng. Người xưa có nói nước phù sa không nên để chảy ra ruộng ngoài, nàng tất nhiên không muốn cái mỏ vàng thế tử gia này bị người ngoài đào đi, vậy nên thân càng thêm thân chính là biện pháp tốt nhất.

Cũng may chất nữ của Thái Phi chính là muốn hứa gả qua phủ Giang Nam Đại Đô đốc cho Đô đốc thế tử, nếu không nàng cũng không dám nghĩ tới. Nữ nhi của muội muội tuy tướng mạo đoan trang nhưng thực sự không sánh nổi Giang Phương Hoa diễm áp quần phương.

Cũng chỉ có Giang Phương Hoa xinh đẹp như vậy mới có tư cách cùng nhi tử của Đại Đô đốc nghị thân. Hiện tại Dương Châu còn giàu có, phồn hoa hơn cả kinh thành, mà Đại Đô đốc lại chính là người nắm thực quyền quản lý kinh tế, nắm giữ trong tay toàn bộ Giang Nam mệnh mạch.

Về phần Trấn Nam Vương thế tử tay cầm binh quyền, luận tài phú, quyền lực, lại thêm thân phận Hoàng tộc, tính ra mọi phương diện hắn đều mạnh hơn so với Đô đốc thế tử. Tuy nhiên hắn sinh hoạt nhiều năm trong quân, thân hình cùng khí thế được rèn ra quá bưu hãn, lãnh đạm, khí chất quá cường ngạnh, lại nhiều năm là đối tượng được người người truy phủng, hắn dần trở nên xảo trá và kén chọn. Từ lúc hắn cập quan (**) cho tới nay, đối tượng được làm mai cho hắn cũng không ít, hắn cũng chưa từng vừa mắt cô nương nào. Không phải chê cô này chân ngắn, thì chính là nói nàng kia eo thô, còn kén cá chọn canh không thích cô nương gia chuyện trò yểu điệu, thường há miệng không lưu tình khiến khuê nữ người ta xuống đài không được.

Vậy cho nên, trong một hai năm này, nhân gia tốt một chút đều vì muốn bảo toàn mặt mũi của thiên kim nhà mình mà tránh xa Lý Tử Kính. Lui một vạn bước mà nghĩ, có ai là không muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng? Chỉ tiếc là không có cơ hội lấy được ấn tượng tốt, cũng không hy vọng lại tiếp tục dày mặt lượn lờ trước mặt hắn nữa mà thôi.

Dương Huệ Nguyệt tự biết muội phu của mình chỉ là quan địa phương nho nhỏ, khó mà trèo cao lên tới vương phủ bên này. Thế nhưng nàng lại là vương phủ kế Vương Phi nha, thân thích của nàng có thể đến vương phủ ở một thời gian, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm! Chỉ cần nắm chắc điểm ấy, cơ hội thân càng thêm thân là rất có thể xảy ra, đó là lúc nàng đắc thắng!

* * *

Lý Thần Châu đã gần 50 tuổi. Hắn đứng trong Nghiêm Hoa Sảnh, vừa thỉnh an kế mẫu, vừa khách sáo hỏi thăm:



"Mẫu phi, Hoa nhi làm sao còn chưa thấy đến vậy?"

"Đứa nhỏ này thân thể quá yếu! Để ngày mai thế tử gia tìm được sư phụ cũng gọi nàng rèn luyện thân thể, đừng để hai ngày ba bữa lại phát bệnh!"

Giang Uyển Nhu lấy thân phận trưởng bối lên tiếng, còn đặc biệt liếc mắt kế vương phi một chút. Quanh co khúc khuỷu lúc này, làm sao nàng lại không rõ? Ai không muốn xưng bá tại hậu trạch? Dù sao nàng cũng nhiều thời gian nhàn rỗi, vậy thì cùng con dâu giao phong một chút vậy.

Nói cho cùng, kế Thái phi cũng muốn cắm vào hậu trạch một cây xương sống để nửa đời sau mình có chỗ thẳng lưng nhờ cậy. Không có con ruột, con riêng, kế tôn, thứ tôn.. ai sẽ thật lòng thật dạ đối đãi với người không có quan hệ máu mủ ruột thịt lại già cả hết thời là nàng?

Lý Tử Kính buồn bực đứng trước cửa Nghiêm Hoa Sảnh, nhìn chằm chằm vào trong căn phòng ồn ào náo nhiệt. Đệ đệ và muội muội của hắn mấy năm nay nhiều đến mức hắn cũng không kịp nhận biết hết. Cũng chỉ có đệ đệ cùng một mẹ Lý Tử Thiện là hắn có thể nói chuyện cùng.

"Đại ca, lần này huynh hồi phủ sẽ ở bao lâu?" Lý Tử Thiện vừa cập quan, mặt như bạch ngọc, thân hình cũng cao lớn nhưng đứng bên cạnh Lý Tử Kính cương nghị rắn chắc lại trở nên vô cùng nho nhã.

"Ít nhất cũng đến một tháng đi!" Lý Tử Kính một bên đáp lời, một bên lại không ngừng dõi mắt nhìn xem từng người trong phòng. Nha hoàn kia rốt cuộc là trốn đến chỗ nào rồi?

Mấy ngày nay, hắn an tĩnh ngồi chờ đợi phiền phức tìm tới cửa. Bởi vì không biết ý định của đối phương là gì, hắn dự định binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, giải quyết tùy vào hoàn cảnh. Chỉ là không biết vì sao sự tình lại giống như diều đứt dây. Đến cái bóng của nữ tử cùng hắn âu yếm ngày ấy hắn cũng không thấy.

Đến trưa ngày hôm nay, Lý Tử Kính cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, lấy cớ vương phủ không nuôi người rảnh rỗi, hắn cho Tiểu Lục Tử truyền triệu nhóm nha hoàn mà Vương phi mới sắp xếp cho hắn. Lý do chính là hắn muốn nhìn xem sở trường sở đoản của tất cả nha hoàn mới ra sao, sau đó lại an bài công việc phù hợp. Bốn nha hoàn xếp thành một hàng, tên là Xuân, Hạ, Thu, Đông nhưng cũng không có cô nương đã cùng hắn hoan hảo đêm đó.

Thế là hắn trực tiếp đuổi cổ cả bốn nha hoàn, sai Tiểu Lục Tử đem người trả lại cho Vương phi.

"Thế tử gia, nhị gia, Vương phi gọi các ngài vào nhập tiệc!" Tiểu Lục Tử lên tiếng nhắc nhở hai vị chủ tử vẫn đang ngây người đứng trước cửa, lại thấy thế tử gia ngó nhìn xung quanh, hắn nhịn không được hỏi một câu: "Gia là đang tìm người nào sao? Mọi người đều vào trong sảnh hết rồi a!"

Lý Tử Thiện cũng trêu ghẹo Lý Tử Kính: "Đại ca, ngươi không muốn vào nhìn một chút cô nương mẫu phi an bài cho ngươi sao? Coi như ngươi nhìn không hài lòng, đây cũng là thân chất nữ của nàng a, ca ca ngươi vẫn nên đi vào dùng bữa đi thôi!"

"Cháu gái cái gì?" Lý Tử Kính thầm kêu không tốt, nữ tử ngày đó lẽ nào là cháu ngoại gái của Vương phi? Vậy thì nước cờ này cũng quá ngoan độc đi, nàng cũng đủ âm hiểm, đi thiết kế bẫy cho con riêng của mình cùng với cháu ngoại gái.

"Là cô nương kia muốn cùng ngươi gặp mặt!" Nói xong, Lý Tử Thiện còn không quên kéo ca ca cùng mình đi vào phòng trong, một bên nói nhỏ: "Mẫu phi muốn giúp ca ca nối dây tơ hồng, định thân càng thêm thân, chính ngươi tự quyết định đi!"



Lý Tử Kính lập tức có cảm giác bị người bài bố, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên lạnh lẽo như băng tuyết nghìn năm khiến cho Lý Tử Thiện đứng bên cạnh nhìn thấy cũng phải nổi da gà. Hắn lạnh lùng hướng phía kế tổ mẫu Thái phi, Trấn Nam Vương, kế mẫu Vương phi lần lượt thỉnh an xong rồi thẳng lưng ngồi xuống.

Chỉ có hai đích tử là có tư cách ngồi bàn chủ vị, còn đích nữ, thiếp thất, thứ tử thứ nữ thì ngồi một bàn khác.

Sau khi cơm nước no nê, Dương Huệ Nguyệt rốt cuộc cũng nói đến vấn về chính, nàng tràn đầy hưng phấn nói với hai trưởng tử:

"Chất nữ nhà mẹ đẻ của ta Văn Lệ mấy hôm nay mới tới Mân Châu chơi, hai người các ngươi làm biểu huynh, rảnh rỗi thì đưa nàng dạo chơi bốn phía trong thành đi."

Lý Tử Kính biểu tình lãnh đạm liếc mắt nhìn kế mẫu, không nói. Nhưng ngược lại thân đệ đệ của hắn lại rất nhiệt tình đáp ứng: "Vậy cũng không có vấn đề gì!"

Trấn Nam Vương Phi Dương Huệ Nguyệt cực kỳ cao hứng, phân phó với nha hoàn bên ngoài:

"Mau, đi gọi biểu cô nương tới đây!"

Lý Tử Kính cảm thấy ngột ngạt, hắn vùi đầu vào ăn canh, chuẩn bị biểu tình không hề quen biết tới áp chế ngạo khí của đối phương. Hắn dù nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưng cũng không thích loại cảm giác bị người bài bố, giống như con vịt bị trói lên khung như thế này.

Phương Văn Lệ tự nhiên hào phóng đến gần chủ bàn, dùng giọng Mân không quá lưu loát hướng các trưởng bối thỉnh an:

Dương Huệ Nguyệt cười trêu ghẹo nói: "Văn Lệ, ngươi nói tiếng Ngô cũng được, tiếng Mân ngươi nói mọi người nghe đều không hiểu!"

"Dì, người lại trêu ghẹo Văn Lệ!" Phương Văn Lệ đổi lại nói tiếng Ngô, cởi mở: "Cũng may mọi người nghe hiểu được tiếng Ngô, nếu không thì Văn Lệ cũng không biết đến bao giờ mới có thể học được tiếng Mân này nữa!"

Lý Tử Kính vẫn cúi đầu, nghe đến đấy hắn cười lạnh một tiếng. Nàng ta cũng rất biết diễn nha, rõ ràng có thể nói tiếng Ngô, nhưng ngày đó còn cùng mình cố gắng khoa tay múa chân cái gì chứ? Nàng ta đây là cố ý để sai lầm phát sinh?

* * *

(*) Trắc phi sinh được thứ trưởng tử và thứ trưởng nữ: Lẽ ra Trắc phi vào phủ muộn thì sinh ra chỉ có thứ tử và thứ nữ thôi chứ nhỉ? Nhưng mà tác giả viết vậy nên mình cũng không đổi lại. Có lẽ chữ "trưởng" ở đây là chỉ tính cho thứ tử và thứ nữ, trừ hai vị đích tử và đích nữ ra chăng?"

(**) Cập quan: Đội mũ - chỉ con trai đã 20 tuổi. Theo cách nói của người xưa, con gái 15 tuổi là đã trưởng thành, đến tuổi búi tóc cái trâm (cập kê), còn con trai 20 tuổi mới là tuổi trưởng thành, đều làm lễ đội mũ (quán) nên được gọi là cập quán, hoặc cập quan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv