Bỗng thổi tới một trận gió mát. Bóng cây hai bên lắc lư, lá cây đung đưa, phát ra tiếng rì rào. Hương hoa càng đậm, gió thổi lên làn váy của Tiêu Ngư, trâm Thúy Phượng cài trên búi tóc vang lên tiếng va chạm rất nhỏ, Minh Châu rũ xuống trên trán cũng phát ra hào quang óng ánh.
Trân Châu dưới vầng sáng, là dung mạo như hoa của thiếu nữ.
Dung mạo của Tiêu Ngư cực giống mẫu thân Cố thị, lại càng thêm xinh đẹp tinh xảo, không có gì ngoài vóc dáng hơi nhỏ nhắn xinh xắn, gần như tìm không ra chỗ nào không tốt.
Mười bốn cập kê xuất giá, bây giờ chưa đầy mười sáu, đã hầu hạ Tân đế hơn nửa năm. Nàng có nhan sắc mỹ lệ, giữa lông mày có đoan trang của hoàng hậu, không che giấu được, lại thuộc về đáng yêu long lanh của thiếu nữ trẻ tuổi.
Vẻ mặt của Tiêu Hoài ngưng trọng, nói: "Niên Niên, con có biết mình đang nói cái gì không?"
Tiêu Ngư gật đầu, nói: "Nữ nhi biết." Nàng nhìn phụ thân uy nghiêm trước mặt, không nhanh không chậm nói: "Triều đại thay đổi, đây là chuyện tự nhiên, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản. Tân đế xuất thân dân gian, chính là một kẻ thôn phu hương dã, vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn này, tất nhiên y không xứng, nhưng phụ thân cũng thấy y đã ngồi lên rồi. Mà hiện tại ngồi rất vững. Phụ thân, người cũng đã sống một đoạn thời gian ở tân triều rồi... Chẳng lẽ cảm thấy, Tiết Chiến không có chút hứng thú gì đến tài nguyên đế vương kia ư?"
Tiêu Hoài không nói gì.
Suy nghĩ rất lâu, mới nói một câu: "Con để phụ thân suy nghĩ thật kỹ đã."
Tiêu Ngư không nghĩ tới sẽ để phụ thân đồng ý ngay lập tức, dù sao việc này trái ngược với tín ngưỡng của phụ thân. Chỉ là nàng tin tưởng, phụ thân sẽ nghĩ rõ ràng. Là Tiêu gia quan trọng, hay bách tính quan trọng? Dù sao, dù có khôi phục Đại Ngụy thì thế nào, chẳng lẽ lại để Triệu Hoằng một đứa bé bốn năm tuổi làm hoàng đế?
Sau khi tách ra với Tiêu Hoài, Tiêu Ngư trở lại trong đình.
Vừa hay nhìn thấy Quách lão phu nhân Trương thị mang theo Quách Tố Nghi đang nói chuyện với Liễu thị. Tiêu Ngọc Chi đứng ở bên cạnh Liễu thị, thái độ với Trương thị vô cùng lạnh nhạt.
Lúc Tiêu Ngư đi qua, Tiêu Ngọc Chi trông thấy nàng, mắt nhất thời sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh nàng. Giống như rất cao hứng.
Trương thị và Quách Tố Nghi hành lễ. Sau đó Trương thị mới nói với Tiêu Ngọc Chi: "Ra ngoài đã lâu rồi, nên theo ta trở về, tránh khỏi làm phiền Hoàng hậu nương nương."
Tiêu Ngọc Chi nhếch môi nói không cần. Sắc mặt Trương thị đen lại muốn nói nàng ta, nhưng ngại Tiêu Ngư ở đây, nên bớt lại một chút.
Dù sao Trương thị cũng bị mấy lần thua thiệt, biết được thái độ của Đế Vương với Tiêu hoàng hậu này cũng không giống như bà ta đã đoán trước đó, bây giờ có chút được sủng ái. Nhớ tới sĩ đồ của nhi tử, Trương thị có bất mãn nhưng cũng chỉ đành kìm nén.
Bà ta nhếch miệng cười, bộ dạng hòa ái: "Ngọc Chi, sao không nghe lời của mẫu thân?"
Bà ta gọi nàng ta một tiếng, Tiêu Ngọc Chi đã cảm thấy nổi cả da gà.
Lúc này Tiêu Ngư mới chậm rãi nói: "Đã một thời gian rồi bản cung không nói chuyện với ngũ đường tỷ, hôm nay đã tiến cung, vậy thì giữ nàng lại trong cung mấy ngày, Quách lão phu nhân ngài sẽ không không đồng ý chứ?"
Cái gì gọi là sẽ không không đồng ý? Đương nhiên Trương thị không đồng ý. Vốn bà ta đã gấp gáp chuyện bồng cháu, phu thê mới tân hôn, cùng phòng không nhiều lần cũng đủ làm bà ta đau đầu rồi. Nào có vừa thành thân, người nhà vợ đã giữ lại ôn chuyện.
Còn muốn "mấy ngày"?
Nhưng đó là hoàng hậu... Trương thị thấy hoàng hậu mang theo mũ phượng trước mắt, tất nhiên không tình nguyện, cũng chỉ đành nói: "Như thế, tất nhiên là phúc khí của Ngọc Chi."
Sau đó nhìn Tiêu Ngọc Chi, nói: "Nhưng nhớ, Hoàng Cung không thể so với nhà mình, quy củ chút, đừng có gây thêm phiền phức cho Hoàng hậu nương nương."
Tiêu Ngọc Chi liền vênh váo hống hách nói: "Cũng không phải lần đầu ta tiến cung." Cũng là cô nương con vợ cả của phủ Hộ Quốc Công, mặc dù khi còn bé không như Tiêu Ngư đến trong cung thường xuyên, nhưng so với cô nương thế gia bình thường thì quen thuộc hơn nhiều. Quy củ trong cung, đương nhiên nàng ta biết. Lại không giống bọn họ, xuất thân từ hương dã, nghe đến hai chữ hoàng cung là đã nhũn cả chân.
Nhất thời Trương thị tức giận đến đau cả gan.
...
Lúc Tiêu Ngư về yến tiệc, đã qua ba lần rượu. Ngồi ở vị trí đầu là Đế Vương tuổi trẻ với tư thế oai hùng bất phàm, uống chút rượu, hai gò má có chút phiếm hồng. Tiêu Ngư an tĩnh ngồi ở bên cạnh y, nhìn mặt của y, cũng hiểu đôi chút.
Nam tử ngang ngược này có chỗ lợi hại, lại cũng không am hiểu bản địa, ví dụ như tửu lượng cũng không quá tốt.
Mà phía dưới, Tiêu Hoài ngồi ở hàng đầu quan võ.
Bên trái là Ninh Quốc Công Hoắc Tắc Chính người qua lại thân thiết với ông, phía bên phải là Binh bộ Thượng thư Đỗ Lương Binh. Tính tình của Đỗ Lương Bình cứng nhắc, bởi vì Tiêu Hoài từng là trọng thần tiền triều, bình thường cũng không có giao tình gì với ông. Mà trưởng tử của Tiêu Hoài Tiêu Khởi Châu chính là thủ hạ của ông ta, mặc dù Đỗ Lương Bình không thích Tiêu Khởi Châu lắm, nhưng mấy ngày này ở chung, năng lực của Tiêu Khởi Châu ông ta vẫn công nhận.
Hoắc Tắc Chính và Tiêu Hoài quen biết đã lâu, cũng có chút hiểu ông, lúc này nhìn sắc mặt của ông là biết trong lòng ông có chỗ lo lắng. Thế là cầm lấy ly nhỏ trước mặt, cười nói: "Tôn phu nhân có thai, ta còn chưa chúc mừng đâu, đến, chúng ta uống một ly."
Tiêu Hoài nâng ly, sảng khoái uống một hơi cạn sạch. Hoắc Tắc Chính sảng khoái cười to.
Rượu là Hoa Điêu thượng hạng, mùi rượu thơm, thơm ngọt thuần hậu. Tay thô to vỗ vỗ cái ly nhỏ, mắt đen nhìn người phía trên long ỷ.
Nam tử trẻ tuổi mặc long bào, thân thể tráng kiện không giống con cháu hoàng thất, bây giờ ngồi long ỷ đã lâu, trên người cũng đã có phong độ của bậc Đế Vương.
Tiêu Hoài thu hồi mắt, tiếp tục rót một ly rượu.
Tiêu Ngư không thích uống rượu lắm, nếm thử một miếng đã cảm giác cay. Nhớ tới khi còn bé, nàng thấy đại ca nàng và Vệ Đường vụng trộm uống rượu, đúng lúc bị nàng bắt quả tang, liền cố ý uy hiếp đại ca, để cho nàng thử một chút. Khi đó nàng đã cảm thấy, đồ vật khó uống như vậy, sao nhiều người thích như thế.
Nghiêng người sang, nhìn Tiết Chiến bên trên. Thấy ly nhỏ trước mặt y lại đầy, bộ dạng đưa tay muốn tiếp tục uống. Thì muốn mở miệng, bảo y uống ít một chút.
Thân thể của nàng thoáng nghiêng, bỗng một cơn gió lướt qua, bên tai truyền đến một tiếng "vút".
Trâm cài bên trên mũ phượng cũng lung lay theo.
... Là âm thanh kiếm bay ngang qua.
Tiêu Ngư lập tức cảnh giác.
Tuy nàng không có võ, nhưng từ nhỏ đến lớn lên đã nhìn phụ huynh tập võ, âm thanh này rất quen tai. Đợi kiếm sáng loáng đâm về phía bên này, Tiêu Ngư lại khó khăn lắm mới nghiêng về bên người Tiết Chiến.
Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ tới, phát giác nguy hiểm thì nhanh chóng dịch thân thể chắn trước mặt Tiết Chiến.
Tay nâng ly rượu của Tiết Chiến khựng lại, quăng ly rượu ra, rồi thuận thế kéo Tiêu Ngư người trước mặt vào trong ngực.
Thân thể nghiêng sang bên cạnh, trong lúc đó thanh kiếm lập tức đâm tới.
Bàn tay dùng sức nắm chặt kiếm đâm tới. Ngay cả chủ nhân cầm kiếm cũng mang ánh mắt sững sờ.
Tiết Chiến nâng chân dài lên, hung hăng đạp người kia. Sức lực kia, một cước kia có thể đạp chết cả nam tử sống sờ sờ đấy, người bị đạp trực tiếp bay ra ngoài, rơi ầm trên mặt đất, máu tươi nôn đầy đất.
Tiêu Ngư không nhìn thấy chuyện xảy ra, chỉ cảm giác cả người được y ôm vào trong ngực, cánh tay sắt chắc chắn, ôm chặt làm nàng thở không nổi.
Lúc rời khỏi ngực của y, bên người đã có thị vệ bao quanh bảo vệ.
Về phần thích khách kia, đã bị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Lô Hi Trung giẫm ở dưới chân.
Nam nhân mặc trang phục xanh đậm của thái giám, là một nam tử trẻ tuổi. Đợi Tiêu Ngư thấy rõ khuôn mặt của hắn thì ngay lập tức nhận ra.
Đó là... Từ Thế Luân con của Từ Dung Binh bộ Thượng thư Tiền triều.
Lúc này Từ Thế Luân bị trói gô. Ánh mắt của Tiết Chiến hung ác nham hiểm, nhìn gã, giọng nói lạnh như băng: "Dẫn đi!"
Trái tim của Tiêu Ngư nâng lên hạ xuống, bị dọa đến sau lưng chảy đầy mồ lạnh, lúc ngẩng đầu nhìn Tiết Chiến, thấy mày kiếm của y nhíu chặt, sắc mặt dọa người, âm trầm như mưa gió nổi lên.
Vẫn là Hà Triêu Ân bên cạnh nhắc nhở một câu: "Hoàng Thượng, tay của ngài, hay là xử lý trước đi ạ."
...
Trên lư hương tráng men ba chân lượn lờ hương thơm, trong điện đèn đuốc sáng trưng, Đế Vương với thân hình cao lớn ngồi ở trên ghế vàng khắc long phượng. Duỗi cánh tay tráng kiện ra đặt ở trên tay ghế, bên dưới là đệm màu vàng, ngự y đang cẩn thận xử lý vết thương trên lòng bàn tay cho Đế Vương.
Sau khi bôi thuốc xong, mới cẩn thận từng li từng tí băng bó kỹ.
Cũng dặn dò: "Vết thương này trong vòng bảy ngày tốt nhất đừng đụng nước, thức ăn bình thường của Hoàng Thượng cũng phải chú ý, nhớ không cay chua."
Ngự y không nói Tiêu Ngư cũng biết được.
Ngự y lui ra, Tiêu Ngư ngồi bên cạnh y, cúi đầu nhìn bàn tay băng bó của y. Tay của y vốn lớn và dày, băng bó một phen, đã bao thành tay gấu. Nghĩ đến vừa rồi dáng vẻ tay y máu me đầm đìa, sắc mặt Tiêu Ngư hơi trắng bệch. Lại nhìn thấy ống tay áo của y dính máu, mới đứng dậy, nói với y: "Thần thiếp hầu hạ ngài đổi y phục trước nhé."
Tiết Chiến đứng dậy, cùng đi theo nàng vào phòng ngủ. Tiêu Ngư đứng trước mặt của y, giúp y thay y phục, hai tay cởi đai lưng ngọc trên người y.
Đai lưng ngọc, cẩm bào, cởi xuống từng cái, chỉnh tề đặt ở trên kệ áo long văn bên người. Hóa ra tưởng rằng chỉ có ngoại bào bị làm bẩn, không ngờ bên trong cũng nhuốm một mảng đỏ lớn.
Đành phải giúp ý cởi cả áo trong ra.
Thân thể cường tráng của phái nam lập tức lộ ra, làn da màu lúa mạch, vết sẹo giao nhau, dã tính lại cường tráng, đập vào mặt chính là hơi thở ấm áp của nam nhi. Tiêu Ngư cũng không nhìn nhiều, sắc mặt như thường giúp y mặc y phục. Đợi đến cuối cùng, lúc giúp y buộc đai lưng lại, mày liễu mới nhăn lại, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái.
Thế là ngẩng đầu, nhìn y.
Y cũng đang nhìn nàng. Đôi mắt đen đến dọa người.
Trái tim của Tiêu Ngư đột nhiên nhảy lên, lúc này mới nhớ tới, nàng luôn khẩn trương lo lắng, dường như không chú ý tới, sau khi gặp chuyện, nét mặt y nhìn nàng… luôn không tốt. Nàng thận trọng mở miệng: "Hoàng thượng?"
Sắc mặt của Tiết Chiến cũng không dễ nhìn, mắt phượng đen kịt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của nàng, bởi vì tuổi còn nhỏ, bên mặt còn có chút thịt, lộ ra đáng yêu vô cùng. Lúc này mới gằn từng chữ: "Lúc nãy nàng làm cái gì thế hả?"
Cái gì "lúc này" chứ? Y tức giận như vậy làm cái gì? Tiêu Ngư cảm thấy có chút không hiểu, suy nghĩ, bỗng hiểu, y nói đến lúc gặp chuyện, đúng lúc nàng chắn trước mặt y. Nàng cũng không biết mình đang làm cái gì, lúc ấy nàng hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chỉ hoạt động dựa theo bản năng.
Nàng há to miệng, muốn nói chuyện.
Nhìn thấy lông mày y nhíu lại, dáng vẻ còn đáng sợ hơn lúc cãi nhau với nàng.
Tiêu Ngư không sợ, chỉ là trong lòng bỗng có cảm giác ủy khuất. Không biết vì cái gì.
Sau đó mới nghe được y mở miệng nói: "Trẫm không cần một nữ nhân tới bảo vệ!"
Giọng nói của y rất mạnh mẽ, chăm chú nhìn nàng, nói: "Nếu giữa trẫm và nàng chỉ có một người sống, trẫm sẽ để cho nàng sống."
"... Trẫm mặc kệ trước kia nàng học tập để trở thành một thê tử tốt thế nào, nàng đã là nữ nhân của Tiết Chiến thì sau này phải nghe ta. Loại tình chàng ý thiếp này, si tình đến lấy mạng đổi mạng này, trẫm không thích. Có nam nhân ở đó thì không có đạo lý nữ nhân ngăn cản ở phía trước. Nếu lần sau nàng còn dám làm như thế, xem ta thu thập nàng thế nào!"
Dừng một chút, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, con ngươi hung ác nhìn nàng: "Nghe rõ chưa? Muốn trẫm lặp lại lần nữa hay không!"
Tiêu Ngư bị y rống đến có chút ngu muội, hốt hoảng gật đầu.