"Hiên Viên Dật, bức vua thoái vị chính là tử tội, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ dẫn tới phẫn nộ sao?" Nhị hoàng tử cả giận nói, sắc mặt đột nhiên xanh mét, bằng vào việc Tà U vương tay cầm 60 vạn tinh binh, muốn khởi binh tạo phản quả thực là dễ như trở bàn tay, đừng nói hắn muốn mưu triều soán vị, ngay cả ngôi vị hoàng đế của cha hắn cũng không dám bảo đảm.
Trong lòng Hiên Viên Dật một hồi cười lạnh, Đường thị có thể giữ được thân phận hoàng thân quốc thích, còn không phải là bởi vì hắn khinh thường lễ nghi hoàng cung trói buộc sao? Nơi nào đến phiên Đường thị ở hoàng cung diễu võ dương oai? Hoàng thượng cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng Hoàng đế bù nhìn thôi.
"Bổn vương từng nói qua, chỉ cần ai dám đụng vào nữ nhân của ta, chẳng cần biết hắn là ai, giết không tha!" Hiên Viên Dật lạnh nhạt nhìn lướt qua Nhị hoàng tử đang cắn răng nghiến lợi, chỗ sâu con ngươi thâm thúy màu hổ phách, thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo khinh thường, nụ cười bên miệng phát ra lạnh lùng, ba chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng cứng rắn phun ra.
Nghe nói, mặt Nhị hoàng tử đen lại nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật, hắn nắm chặt hai quả đấm đang run lẩy bẩy.
Hiên Viên Dật này nói được là làm được, coi như hắn chỉ có chừng 100 tên lính, ai mà không biết binh sĩ thủ hạ của hắn trong trăm người mới có một hạt giống tốt, võ công cái thế, có thể lấy một địch trăm, chứ đừng nói tay hắn cầm 60 vạn đại quân, sợ rằng đến lúc đó Đường thị sẽ phải diệt vong.
"Chúng ta mỗi người lùi một bước, chỉ cần ngươi không động binh, bản Hoàng tử bảo đảm tối nay nhất định sẽ đem Tự nhi bình an đưa về vương phủ, như thế nào?" Giọng điệu Nhị hoàng tử mềm xuống, hắn biết bây giờ không phải là lúc cứng chọi cứng.
Lùi một bước? Nữ nhân của hắn đã bị người bắt đi, hôm nay lại nói thả, để cho hắn không ép cung?
Hiên Viên Dật lạnh nhạt cười một tiếng, nói: "Không thể nào!"
Nhị hoàng tử chợt nhíu mày, ngụ ý là không có chỗ thương lượng? Thế mà hắn muốn xé rách mặt, hắn cần gì phải da mặt dày đi cầu hắn? Hừ lạnh nói: "Ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chỉ cần ngươi dám mang binh tấn công vào Hoàng thành một bước, Tự nhi cũng đừng nghĩ còn sống để ngươi cứu ra ngoài!"
Bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng Hiên Viên Dật chợt cứng lại, như một cây châm xuyên vào nội tâm.
Tự nhi......
Con ngươi giống như dã thú sắc bén tiến lên đón nhận ánh mắt khiêu khích của Nhị hoàng tử, môi mỏng đỏ thẫm cơ hồ mím thành một đường thẳng, tay trong tay áo nắm chặt rồi lại buông lỏng: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này, người đâu! Đem Nhị hoàng tử bắt lại cho Bổn vương."
Nói vừa dứt, chỉ thấy từ ngoài phòng vọt tới mười mấy tên nam tử mặc màu đen bó sát: "Vút Vút" hơn mười thanh mũi kiếm nhất thời đặt trên cổ của Nhị hoàng tử, khiến cho hắn không kịp phản kích.
"Hiên Viên Dật, ngươi......" Nhị hoàng tử tức giận cắn răng nghiến lợi, không ngờ Hiên Viên Dật sẽ trở mặt không nhận người, hắn càng không nghĩ đến cho dù mất trí nhớ hắn lại vẫn thâm tình với Nam Cung Tự như cũ như vậy, có lẽ, Tự nhi không có nhìn lầm người, nhưng...... hắn không cam lòng!
"Dẫn xuống, chờ xử lý!" Hiên Viên Dật chắp tay đưa lưng về phía hắn, giơ tay lên, lạnh giọng trầm ngâm nói.
"Dạ!"
Hiên Viên Dật cầm bảo kiếm trên bàn lên, nhấc mũ che màu vàng óng trên giường nhỏ lên thắt ở trên người, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nghe được trên giường truyền đến tiếng khóc "oa oa oa ——" của trẻ con, đôi giày bằng gấm màu đen dừng lại, con ngươi thâm thúy như lưỡi dao nghênh đón cặp con ngươi sáng trong suốt như nước, môi mỏng mấp máy: "Tiếu" một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, chiếu xuống một tia kiếm quang làm người ta sợ hãi, trực bức hướng đến nam hài trên giường nhỏ. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Đối mặt với kiếm phong bức tới, nam hài lại ngưng tiếng khóc, tò mò chớp đôi con ngươi to trong veo như nước, tay mập mạp nhỏ bé định chạm vào kiếm phong, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười làm hắn không khỏi mềm lòng.
Hiên Viên Dật nhanh chóng dừng động tác trong tay lại, khép lại mũi kiếm, thở dài một cái, hắn chính là Tà U vương giết người không chớp mắt, người chết ở dưới kiếm của hắn đếm không hết, nhưng phải giết một đứa trẻ tay trói gà không chặt, hắn thật sự không xuống tay được, sinh lòng trắc ẩn.
"Vương gia, vừa có người áo đen đem Nam Cung nhị tiểu thư cứu đi, người này võ công cái thế, thuộc hạ tuyệt không phải là đối thủ của hắn. Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin Vương gia giáng tội!" Mộ Thiên Vấn tay che lồng ngực bị người áo đen đánh trúng, ho khan mấy tiếng, quỳ trên mặt đất hồi bẩm