Ánh mắt Hổ Phách khẽ run, trong lòng nàng mơ hồ có đáp án, thì ra nàng đối với Vương Gia chỉ là sùng bái, còn đối với Mộ Thiên Vấn lại là một loại cảm giác khác, là yêu thích, quay đầu lại liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, ánh mắt hai người vừa đúng nhìn nhau, lòng nàng hoảng hốt, vội vã di chuyển tầm mắt, đôi tay dùng sức vặn khăn lụa! Lần này nàng không tiếp tục nhận định sai, nàng thích Mộ Thiên Vấn.
Riêng chỉ có Hiên Viên Tuyệt mặt mê mang, thích? Đó là vật gì?
Không khí trong nháy mắt nặng nề, ba người rơi vào trong trầm tư, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
Nam Cung Tự nhìn vẻ mặt Hổ Phách và Mộ Thiên Vấn đột nhiên tỉnh ngộ, đáy mắt nổi lên một chút hài lòng, không tệ không tệ, xem ra đã thông suốt.
"Khụ khụ ——" Đột nhiên truyền đến tiếng ho kịch liệt từ trên giường, phá vỡ không khí ngột ngạt.
Chỉ thấy mi tâm Như Nguyệt nhăn thật chặt, một trận đau nhức ở trước ngực, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày sôi trào ra, cuối cùng đột nhiên hướng về phía cổ họng vọt tới, trong miệng tràn đầy vị chua trộn lẫn vị nước thuốc.
Nam Cung Tự nhìn cặp mắt Như Nguyệt từ từ mở ra, cầm khăn lụa trong tay, động tác lau miệng cho nàng hơi chậm lại, không thể che giấu vui sướng trong lòng, kích động nói: "Như Nguyệt, nàng đã tỉnh?"
Ánh nến chiếu vào con ngươi, Như Nguyệt nhức mắt đau đớn, nàng nhanh chóng lấy mu bàn tay chặn lại ánh sáng, ánh mắt phát run xuyên qua khe hở năm ngón tay nhìn về phía Nam Cung Tự, Vương phi? Nàng đang nằm mơ sao? Còn tưởng rằng đời này cũng không thể thấy Vương phi nữa rồi, nghĩ tới đây, mũi Như Nguyệt cay xè, trong hốc mắt tích đầy nước mắt, nghẹn ngào mở miệng nói: "Vương phi. . . . Như Nguyệt cho là đời này sẽ không thể gặp lại người, không ngờ ở trong mộng còn có thể gặp được người, ô ô. . . . . . ." Nói xong, nàng nhịn không được khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài.
"Như Nguyệt, ngươi không nằm mơ, không tin ngươi sờ một cái xem, có phải có nhiệt độ hay không." Nói xong, Nam Cung Tự cầm hai tay của Như Nguyệt, chạm vào gương mặt ấm áp của mình, đáy mắt nổi lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, Như Nguyệt dĩ nhiên không nằm mơ, còn sống, nếu không đã phụ lòng nàng không tiếc tốn một ngàn lượng bạc mua Linh Chi ngàn năm về đây?
Như Nguyệt liền giật mình, đôi tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt ấm áp, nhiệt độ nóng rực từ trong lòng bàn tay lan tràn truyền thẳng tới đáy lòng, cuối cùng ở trong lòng bốc cháy lên, thật giống như vì nàng nhóm lên sinh mệnh lần nữa. Nàng lập tức ngồi dậy, vết thương sau lưng truyền đến đau đớn, càng thêm xác định nàng không chết, nàng còn sống.
"Vương phi. . . . . . Ô ô, thật tốt quá, ta còn sống, ta còn sống. . . . . ." Nàng nhịn không được, ôm lấy Nam Cung Tự khóc to như một đứa trẻ.
Mộ Thiên Vấn ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn Như Nguyệt khóc không thành tiếng, trái tim giống như bị tiếng khóc của nàng ghìm chặt, hô hấp ngưng trệ theo, tay áo che chặt chẽ hai tay phía trong, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Một khắc khi nàng tỉnh lại kia, hắn kích động đến mức thiếu chút nữa đi lên cho nàng một cái ôm thâm tình, thì ra là, bất tri bất giác hắn lại thích bà cô hay dây dưa này.
Hổ Phách quét mắt nhìn Như Nguyệt, quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thiên Vấn đang im lặng không lên tiếng, cau mày nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Nói vừa dứt, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn mở ra bước chân thon dài lướt qua nàng, nhìn về phía khuôn mặt đầy nước mắt của Như Nguyệt, kêu một tiếng: "Bà cô giết chủ nhà trọ xinh đẹp!"
Như Nguyệt hít hít nước mũi, ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu không vui nhìn Mộ Thiên Vấn, bà cô? Nàng mới từ Quỷ Môn quan chạy hết một vòng, chẳng lẽ thái độ của hắn không thể tốt hơn chút sao? Nàng thật sự khiến hắn chán ghét như vậy sao?
Nam Cung Tự thận trọng để Như Nguyệt tựa vào đầu giường, nâng mái tóc rủ xuống ở bên tai lên, duỗi thẳng eo, xoay người mắt nhìn Mộ Thiên Vấn đầy thâm ý, nhìn Hiên Viên Tuyệt nói: "Tuyệt, chúng ta đi ra ngoài trước đi, để Như Nguyệt nghỉ ngơi thật tốt."
Hiên Viên Tuyệt biết dụng ý của Nam Cung Tự, nhưng hắn mặc kệ: "Ta còn có. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, liền bị Nam Cung Tự vừa lôi vừa kéo đẩy ra ngoài phòng.
Còn lại Hổ Phách đứng lẳng lặng ở một bên, nàng muốn xem một chút Mộ Thiên Vấn sẽ nói gì với Như Nguyệt, hắn rốt cuộc là lựa chọn Như Nguyệt, hay là lựa chọn nàng!
Mộ Thiên Vấn ngồi ở bên giường, nhìn Như Nguyệt thật sâu, hồi lâu, hắn hít vào một hơi, rốt cuộc mở miệng nói: "Trước đây ngươi hỏi ta thích ngươi phải không? Ngươi muốn biết đáp án chứ?" Trong lòng Như Nguyệt giật mình, cuối cùng hung hăng níu lại, vẫn thót lên tới cổ họng, nàng nhìn Hổ Phách đang đứng sau lưng Mộ Thiên Vấn, ánh sáng trong nháy mắt ảm đạm xuống, khổ sở cười nói: "Ta biết!"
Mộ Thiên Vấn liền giật mình, ánh mắt khẽ run, nhíu mày nói: "Ngươi biết?" Hắn cũng chỉ vừa mới biết tâm ý của mình, tại sao nàng lại biết?
"Không phải là ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi không thích ta, ngươi thích Hổ Phách tỷ. Coi như là ta đơn phương, nhưng ngươi có nhất thiết phải dùng cách như vậy tổn thương người khác không? Không thích ta, ngươi có thể tránh ta, có thể không để ý tới ta, cần gì phải dẫn theo nàng nói cho ta biết, Mộ Thiên Vấn ngươi không thích ta?" Như Nguyệt cũng không nhẫn nại ghen tuông trong lòng được nữa, xấu hổ thì thầm nói, con ngươi tràn ngập nước u oán nhìn chằm chằm Mộ Thiên Vấn, trước ngực phập phồng không ngừng.
Nghe vậy, khóe miệng Hổ Phách gợi lên một tia cười đắc ý, coi như nàng còn tự biết rõ, Mộ Thiên Vấn thích nàng, người cả vương phủ đều biết rõ, nàng không cần tranh với Như Nguyệt, trái tim người nam nhân này cũng đã ở trên người nàng rồi.
"Ai nói người ta thích là Hổ Phách?" Mộ Thiên Vấn nhất thời nóng lòng ảo não phản bác, nói vừa dứt, lúc này mới phát hiện ra lời nói của mình sẽ tổn thương Hổ Phách.
Mí mắt Như Nguyệt chớp chớp, không dám tin nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có của Mộ Thiên Vấn, hô hấp giống như dừng lại theo lời nói hắn vừa phát ra.
Hổ Phách hung hăng cắn môi, hai tay che miệng thật chặt, cố nén lửa giận trong lòng, nhìn về phía Mộ Thiên Vấn: "Mộ Thiên Vấn, ngươi vừa mới nói gì, ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?." Nàng cố hết sức khiến cho giọng nói mình nghe qua bình tĩnh mà lạnh nhạt.
Sống lưng Mộ Thiên Vấn cứng đờ rõ ràng, hồi lâu mới quay đầu lại nhìn về phía Hổ Phách, trong mắt xẹt qua vẻ mặt phức tạp, hắn không phải là một nam tử mềm yếu trốn tránh, dứt khoát hạ quyết tâm, gằn từng chữ một: "Người ta yêu không phải ngươi, mà là Như Nguyệt."
Câu nói này vô hình khiến bọn họ sinh ra khoảng cách ở giữa.
Hổ Phách sững sờ, mặc dù nàng cố hết sức che giấu, nhưng vết nứt trong đáy mắt làm thế nào cũng không thể che dấu, đôi môi sắp bị cắn chảy máu, oán hận trừng mắt nhìn Như Nguyệt, đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, hừ lạnh: "Mộ Thiên Vấn, ai mà thèm được ngươi thích? Ngươi cũng không nhìn lại một chút mình có bao nhiêu cân lượng, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, cho dù muốn ở rể Hổ gia ta cũng không đủ tư cách, bớt tự cho là đúng đi." Nói xong những lời này, nàng một cước đá văng cửa, chạy ra ngoài phòng.
Như Nguyệt nhíu mày một cái, cố hết sức đẩy Mộ Thiên Vấn thúc giục: "Ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì? Ta biết rõ ngươi lo lắng bệnh tình ta chuyển biến xấu, mới có thể cố ý nói như vậy, ta không sao, ngươi mau đuổi theo Hổ Phách tỷ, hiện tại đuổi theo nàng còn kịp."
"Như Nguyệt! Ngươi bị ngu à? Có ai như ngươi đẩy nam nhân của mình đến bên người khác không?" Sắc mặt Mộ Thiên Vấn trầm xuống, đưa tay bắt được hai tay của Như Nguyệt, không nhịn được nhìn nàng quát.
Như Nguyệt nghe vậy sửng sốt, bọn họ bát tự còn chưa xem, khi nào thì hắn trở thành nam nhân của nàng vậy?
Không đúng, không đúng! Nhất định là hắn sợ kích thích đến nàng, mới có thể nói ra lời nói như vậy.
"Ta nói, ta thật sự không sao, không thích là không thích, ngươi không cần phải nói dối để dỗ ta vui vẻ."
Thiếu chút nữa Mộ Thiên Vấn ngừng thở, hắn nói rõ ràng như vậy, nàng còn không tin? Chẳng lẽ muốn hắn móc tim ra ngoài cho nàng thật sao?
"Ngươi nghe rõ ràng cho ta, ta chỉ nói một lần cuối cùng, ta không thích Hổ Phách, ta thích ngươi."
"Thật?"
Thấy Như Nguyệt giật mình tỉnh ngộ, Mộ Thiên Vấn dùng sức gật đầu một cái: "Thật còn hơn cả đậu hũ!"
"Vậy ngươi moi tim ra, ta mới tin tưởng ngươi thích ta thật."
Mặt Mộ Thiên Vấn tối sầm, tức giận nói: "Bà cô, ngươi có chừng mực cho ta!"
-----
Trên hành lang:
"Vương tẩu, dù sao đệ cũng là thân đệ của tướng công tẩu, tại sao tẩu lại rẽ cánh tay ra ngoài?" Hiên Viên Tuyệt theo sát sau lưng Nam Cung Tự, hắn không nhịn được oán trách.
Nam Cung Tự quay đầu lại nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, nhíu mày, xem ra hắn vẫn không rõ thích là gì, làm đại tẩu nàng có quyền cho hắn biết, Như Nguyệt không phải món ăn của hắn! Nàng thở dài giọng nói bất đắc dĩ, an ủi vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Tuyệt nói: "Tuyệt, đệ còn nhỏ, cưới thê sinh tử quá sớm chỉ sợ đệ sẽ trở thành nam nhân bạc tình, đại tẩu khuyên đệ một câu, nữ nhân đều không dễ chọc, kết quả của nam nhân bạc tình đệ không chịu nổi. Chờ đệ trưởng thành hơn, đại tẩu sẽ giúp đệ dắt tơ hồng."
Mí mắt Hiên Viên Tuyệt run lên, khóe miệng rụt rụt, nam nhân bạc tình? Hắn còn chưa cưới thê sinh tử , làm sao nàng lại một mực chắc chắn hắn sẽ thành nam nhân bạc tình?
Rất nhanh hai người đi tới Yêu Nguyệt Các, chỉ thấy Quỷ Y cõng hòm thuốc từ trong bình phong đi ra, Nam Cung Tự tháo áo choàng trên người xuống đưa cho nha hoàn, liếc nhìn Hiên Viên Dật từ đầu đến cuối vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, viên nội đan của gia gia kia ổn định bệnh tình Vương gia, theo lý thuyết Vương gia nên tỉnh từ sớm.
Nghĩ vậy, Nam Cung Tự nhìn về phía Quỷ Y đang cầm bút viết đơn thuốc, dò hỏi: "Bệnh tình Vương Gia như thế nào? Có chuyển biến tốt không?"
Quỷ Y im lặng không lên tiếng cầm bút viết đơn thuốc, hồi lâu, hắn rốt cuộc hạ bút, cầm giấy Tuyên Thành lên thổi thổi nét mực, đưa cho gã sai vặt phân phó đi lấy thuốc, lúc này mới nâng mí mắt nhìn về phía khuôn mặt lo lắng của Nam Cung Tự: "Bệnh tình Vương gia đã có chuyển biến tốt, chỉ cần một ngày ba bữa uống thuốc đúng giờ, chưa đến một tháng sẽ khỏi hẳn, chỉ là. . . . . ." Giọng nói hắn dừng lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Tự cũng từ từ sâu hơn mấy phần: "Vừa rồi tại hạ bắt mạch cho Vương gia thì phát hiện trong cơ thể Vương Gia có một dòng khí lưu làm đả thông huyệt đạo toàn thân cho hắn, mới có thể khiến cho độc tố còn lưu lại ở lục phủ ngũ tạng bị tống ra. Tại hạ tò mò, là người phương nào y thuật cao như vậy, không biết Vương phi có thể giúp đỡ ta gặp mặt người này?"
Nam Cung Tự biết được Vương Gia cũng không còn gì lo ngại, khối đá lớn đè ở trong lòng kia cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng nàng ngước mắt thấy ánh mắt Quỷ Y thâm ý nhìn mình thì chân mày không khỏi nhíu lại, nàng từng nghe sư phụ nhắc đến người này, Quỷ Y chính là bởi vì có thể cứu sống người sắp chết, là dựa vào Cửu vĩ hồ cùng máu yêu quái để luyện Hoàn Hồn đan, ngộ nhỡ hắn biết được thân phận của nàng, hậu quả khó mà lường được. . . . . .
Nếu như cứng đối cứng, lấy tính tình âm hiểm xảo trá của Quỷ Y nhất định sẽ sử dụng ám chiêu, như vậy nàng liền nguy hiểm.
"Thật ra thì Bổn cung cũng không biết người này họ tên là gì, chỉ biết là hắn cũng không phải là người Trung Nguyên, hình như là thần y tới từ nước Tây Vực." Nam Cung Tự bịa đặt linh tinh.
Quỷ Y sầm mặt, nhíu mày nói: "Ngự Thần y?" Không thể nào, hắn và Ngự Thần y từng so tài, đối với y thuật tên Ngự Thần y kia nắm rõ như lòng bàn tay, lấy y thuật của hắn căn bản cũng không có bản lãnh cứu được Vương Gia, híp mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, nàng đang nói dối!
Nam Cung tự bị Quỷ Y nhìn chăm chú cả người rất không thoải mái: "Khụ khụ ——" nàng hắng giọng một cái, nghĩ nói sang chuyện khác thì thấy tơ hồng trong tay Quỷ Y giương lên, ba cái tơ hồng quấn lấy cổ tay của nàng, nàng cau mày nói: "Quỷ y, người đang làm gì?"
Quỷ Y cười híp mắt nói: "Vừa rồi Vương phi ho khan vài tiếng, tại hạ muốn bắt mạch cho người, xem một chút rốt cuộc là chỗ nào có bệnh." Dứt lời, lông mi hắn nhíu lại, nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Tự, nheo lại tròng mắt hẹp dài: "Vương phi quả nhiên. . . . . . ."
"Vương phi!" Quản gia từ ngoài phòng đi vào, cắt đứt lời quỷ y nói, khẽ cúi người về phía Hiên Viên Triệt và Quỷ y, đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm Vương phi, Thái hậu truyền người vào cung, Liễu công công đã chuẩn bị cỗ kiệu, đang đợi ở bên ngoài phủ."
Nghe vậy, Quỷ Y nhíu mày nhìn về phía Nam Cung Tự, liếc nhìn quản gia, ý vị sâu xa cười nói: "Tới thật là đúng lúc?"
Nam Cung Tự tháo tơ hồng quấn trên cổ tay ra, quay lại nhìn Quỷ Y lễ phép cười, đúng vậy! Tới thật là đúng lúc. nhìn về phía quản gia nói: "Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi! Bổn cung sẽ theo sau."
Hiên Viên Tuyệt cau mày, lúc này Thái hậu truyền gặp Nam Cung Tự, chắc là ý tứ của Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn lấy Nam Cung Tự để uy hiếp Vương huynh hắn, nghĩ tới đây, hắn liền nói: "Vương tẩu nghĩ lại, chỉ sợ người đi chuyến này, sẽ không dễ dàng ra ngoài như vậy."
Nam Cung Tự dĩ nhiên biết Hiên Viên Tuyệt đang lo lắng điều gì, chỉ là Thái hậu cũng đã cho người truyền nàng vào cung, sao nàng có thể phụ lại một phần tâm ý của Thái hậu lão nhân gia được: "Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản!" Nhàn nhạt nói ra tám chữ, liền phủ thêm áo choàng đi ra khỏi phòng.
Trước cửa vương phủ gấm vóc trên đỉnh đầu làm thành nhuyễn kiệu, bốn gã tiểu thái giám chia ra hai bên trước sau, một tên thái giám trung trang màu vàng sẫm khoan thai đi tới chỗ Nam Cung Tự, tiến lên một bước, phúc thân, cung kính dò hỏi: "Bái kiến Tà Vương phi!"
Nam Cung Tự mặc một bộ váy ngắn màu trắng sữa, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo, tóc đen nhánh búi thành một búi tóc Vân La, trên búi tóc điểm mấy nhánh trâm nụ mai hồng đơn giản nhưng không che mất khí chất đại gia khuê tú, trên trán rủ xuống chuỗi ngọc Lưu Tô, eo thon quấn vài vòng tơ lụa Dương Liễu bên trên là trên chuông nhỏ Như Ý, mỗi bước đi đều phát ra một hồi tiếng chuông bạc dễ nghe.
Ánh mắt nàng nhìn sâu về phía Liễu công công đưa đón phía trước, cười nói: "Liễu công công mấy ngày gần đây khỏe không?" Liễu công công ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự, nhỏ giọng nói: "Nhờ phúc Tà Vương phi, nô tài từng bước thăng chức, hiện lên chức tổng quản."
"Thật sao? Vậy phải chúc mừng Liễu công công thêm bổng lộc rồi." Nam Cung Tự cười như không cười nói, nàng biết Liễu công công là tâm phúc của Thái hậu, là người rất cẩn thận, làm việc cũng không dài dòng dây dưa, là niềm vui của Thái hậu, chỉ là. . . . . . . Có thể làm được vị trí tổng quản, chắc hẳn hắn đã làm nhiều chuyện lòng dạ hiểm độc vì Thái hậu:"Thái hậu nói muốn gặp người, Tà Vương phi xin mời!" Liễu công công thu liễm lại nụ cười trên mặt, nói xong lui về phía sau một bước, ý bảo Nam Cung Tự lên liễn kiệu, xung quanh ném tới không ít ánh mắt hâm mộ, dĩ nhiên cũng không thiếu lời đồn đại.
"Làm phiền Liễu công công!" Nam Cung Tự lên liễn kiệu, giọng nói bình tĩnh bên trong lộ ra cảm giác xa cách nhàn nhạt.
Liễu công công đưa phất trần trong tay lên, dùng giọng nói lanh lảnh dễ nghe này trầm ngâm nói: "Khởi kiệu —"
Cỗ kiệu xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ ước chừng nửa canh giờ, lúc đi tới cửa chính Hoàng Thành thì dừng lại, Nam Cung Tự nhấc một góc màn kiệu lên, một tia sáng nhức mắt từ góc phòng xuyên qua, ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi lưu ly trên nóc nhà, tường bao quanh, mái ngói tung bay, ở trong hoàng cung to như vậy giống như từng đạo gông xiềng, ngăn cách với bên ngoài, có vẻ hết sức vắng lặng, yên tĩnh trang nghiêm.
Rất nhanh cỗ kiệu đi tới trước cửa lớn Vĩnh Thạc cung, trên bảng hiệu ngọc thạch cao lớn hoa lệ viết ba chữ to cường tráng mạnh mẽ: " Vĩnh Thạc cung. "
Một cơn gió mát khẽ thổi lên mấy đóa hoa hồng bên ngoài Vĩnh Thạc cung, cánh hoa theo gió nhẹ nhàng rớt xuống, cuồn cuộn nổi lên một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Liễu công công tiến tới vén màn kiệu lên, nhẹ giọng kêu: "Tà Vương phi, đã đến Vĩnh Thạc cung, mời người đi xuống."
Nói xong thái giám nhấc màn kiệu lên, vươn tay đỡ Nam Cung Tự xuống kiệu.
Trong Vĩnh Thạc cung xanh vàng rực rỡ, yên tĩnh không tiếng động, màn cửa bốn phía cuộn lên thật cao, phảng phất mùi xạ hương.
Chỉ thấy Thái hậu tựa lên gối nhỏ mềm trên giường ngọc, nhắm mắt dưỡng thần, một thân trang phục Phượng hoàng màu tím đẹp đẽ quý giá, lại khó có thể che giấu dấu vết của năm tháng. Còn lại là Hoàng hậu ngồi ở một bên ghế Phượng, bưng chén nhàn nhã thưởng thức nước trà.
Nhìn không khí như bình tĩnh hài hòa, trong không khí lại bắt đầu khởi động một cỗ hơi thở nguy hiểm.
"Thái hậu an khang, Hoàng hậu cát tường!" Nam Cung Tự bình tĩnh đi tới giữa đại điện, cung kính hành đại lễ với Thái hậu cùng Hoàng hậu.
Hoàng hậu có địch ý với mình, Nam Cung Tự có thể cảm thấy, dù sao trước đây nàng từng giết hai người con của bà. Cho nên lễ này, nàng không thể để cho Hoàng hậu có cơ hội, kiếm cớ nhốt nàng vào đại lao.
Thái hậu nhướng mày, từ từ mở mắt, nhìn về phía Nam Cung Tự, kể từ khi bà biết được Nam Cung Tự không phải là Nam Cung Ngọc, hơn nữa còn đuổi tận giết tuyệt Nam Cung gia, liền nổi lên địch ý đối với Nam Cung Tự. Hôm nay truyền Nam Cung Tự, thứ nhất là nghĩ bắt nàng để uy hiếp Hiên Viên Dật giao ra Hổ Phù, thứ hai là muốn báo thù cho Nam Cung Ngọc. Nhưng Nam Cung Tự lễ nghi cực kỳ thích hợp, cách nói chuyện hào phóng lại không mất cao quý, không để cho bà bắt bẻ điều gì.
Hồi lâu, bà mới giơ tay lên nói: "Miễn lễ, ban thưởng ghế ngồi!"
"Tạ Thái hậu!"
Mặc dù tìm không ra khuyết điểm, nhưng cũng không có nghĩa là Thái hậu sẽ bỏ qua cho Nam Cung Tự, dù sao Thái hậu đối với Nam Cung Ngọc là yêu thích từ tận đáy lòng, sủng ái không ít hơn so với Tiểu công chúa, Nam Cung Tự nói giết liền giết, hồn nhiên không để bà trong mắt, giọng điệu này bà nuốt xuống như thế nào được?
Còn lại Hoàng hậu đang ngấm ngầm chịu đựng lửa giận trong lòng, nếu không phải Nam Cung Tự có núi dựa mạnh mẽ là Tà U vương, nàng sớm đã chém nàng làm trăm mảnh rồi, nửa năm qua, Hoàng hậu thường xuyên mơ thấy Thái tử và Đại công chúa, mơ thấy bọn họ máu tươi đầm đìa đứng trước mặt bà, nói từng chữ: "Mẫu hậu, nhất định phải báo thù cho chúng con, giết con tiện nhân kia, trả thù cho chúng con!"
Mỗi lần nghĩ đến nhi tử và nữ nhi bi chết thảm dưới kiếm của Tà U vương và Nam Cung Tự, trong lòng Hoàng hậu hiện lên luồng sát ý thật dày.
"Tà Vương phi, Bổn cung nghe nói ngươi đang mang thai." Ánh mắt xấu xa của Hoàng hậu nhìn cái bụng đang nhô lên của Nam Cung Tự, nhìn về phía cung nữ bên cạnh nháy mắt, cung nữ hiểu ý, bưng một chén thuốc đặt trước mặt Nam Cung Tự: "Đây vốn là Bổn cung đặc biệt phái người đến Tây Vực mua thuốc quý dưỡng thai, ngươi uống một chút xem hiệu quả như thế nào?"
Nam Cung Tự quét mắt nhìn chén thuốc màu nâu sẫm kia, giữa mùi thuốc ngửi được một cỗ xạ hương nhàn nhạt, đâu phải là thuốc dưỡng thai, rõ ràng chính là thuốc phá thai, nhưng nếu nàng không uống, Hoàng hậu sẽ nói nàng không coi ai ra gì, còn có thể lấy cớ đẩy nàng vào Lãnh cung. Nếu nàng uống, bào thai trong bụng nhất định sẽ không giữ nổi.
"Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu, nhưng trước khi nô tì vào cung đã uống thuốc dưỡng thai rồi, nếu uống nữa sợ rằng sẽ hoàn toàn ngược lại, là thuốc có ba phần độc! Không bằng Hoàng hậu phái người đưa mấy bao thuốc dưỡng thai, sau khi trở về ta sẽ uống." Nam Cung Tự mỉm cười yếu ớt từ chối dụng tâm của Hoàng hậu.
Trong lòng Hoàng hậu rùng mình, Nam Cung Tự lợi hại, nàng biết, chỉ là đối chọi gay gắt như vậy vẫn là lần đầu tiên, nàng tìm không ra một tí khuyết điểm nào trong lời nói của Nam Cung Tự, nhất thời không có biện pháp. "Bỏ đi bỏ đi, Bổn cung không truy cứu chuyện này nữa, lần sau không được làm như vậy nữa." Cuối cùng Hoàng hậu cứng rắn nói ra bốn chữ từ trong kẽ răng.
"Tạ Hoàng hậu không giết!"
Khi Nam Cung Tự đi ra khỏi Vĩnh Thạc cung, từ sau lưng truyền đến giọng nói đầy từ tính của Nhị Hoàng tử: "Tà Vương phi, xin dừng bước!"
Nam Cung Tự dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Nhị Hoàng tử đang chầm chậm từ trong điện đi tới, nhíu mày nói: "Hoàng hậu đổi ý?"
"Dĩ nhiên không phải, chỉ là ta có chuyện muốn bàn bạc với Tà U vương, nếu Tà Vương phi không chê, chúng ta cùng nhau khởi hành?" Không khó để nhìn ra thái độ Nhị hoàng tử cố ý thu liễm đối với Nam Cung Tự, trước đây hắn tìm mọi cách trêu tức nàng, nàng lại tìm mọi cách trêu đùa hắn, tâm tư trước kia của hắn với nàng đã hết hy vọng.
Nam Cung Tự nhíu mày nói: "Là việc công hay việc riêng?"
"Việc công, việc riêng đều có."
"Ồ! Vương Gia bị bệnh liệt giường nhiều ngày, sợ rằng Nhị Hoàng tử phải tốn công vô ích." Nam Cung Tự thấy trên mặt Nhị hoàng tử lộ ra vẻ lo lắng, rõ ràng nhìn ra hắn lo lắng chiến sự tiền tuyến, binh lực trong tay hắn chưa đủ hai mươi vạn, nếu như Hiên Viên Dật không ra tay cứu viện, sợ rằng Đại Đường thật sự bị tiêu diệt: "Chỉ là ngươi nói cho ta cũng giống như nói cho Vương Gia vậy."
"Ngươi?" Ánh mắt Nhị Hoàng tử chất vấn nhìn Nam Cung Tự, thở dài một tiếng: "Sợ rằng chuyện này Tà Vương phi không giúp được."
"Ngươi tìm Vương Gia không phải là muốn xin hắn suất lĩnh cùng ngươi đối chiến giết địch, ta nói không sai chứ?" Thấy Nhị Hoàng tử theo bản năng gật đầu một cái, Nam Cung Tự cười nói: "Vương Gia bị bệnh liệt giường, không thể mang binh xuất chiến, nhưng Bổn cung có thể!"
Nam Cung Tự lựa chọn ra mặt, không phải vì giữ được Đại Đường, mà là vì ban đầu Trần quốc đuổi tận giết tuyệt bộ tộc cửu vĩ hồ bọn họ, thù này, nàng ắt phải huyết tẩy Trần quốc.
Nhị Hoàng tử không khỏi hí mắt nhìn nàng thật sâu, hắn biết Nam Cung Tự lợi hại, nhưng ra trận giết địch cũng không phải là chuyện đùa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện rắc rối gì, hậu quả khó mà lường được, huống chi thiên hạ xưa nay nào có chuyện nữ tử dẫn binh xuất chiến? Đoán chừng đến lúc nàng lên chiến trường, binh lính cũng đã nhụt chí hơn phân nửa.
"Ra trận giết địch ngươi có từng thấy nữ tử nào làm qua? Huống chi hiện giờ ngươi đang mang thai, ngộ nhỡ bị thương ở đâu, bản Hoàng tử cũng không gánh vác nổi."
"Thời xưa không phải có một Hoa Mộc Lan sao?" Nam Cung tự nheo lại tròng mắt, nàng đã từng thấy qua, ăn muối còn nhiều hơn so với hắn.
Nhị Hoàng tử liếc mắt nói: "Đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết!"
"Vậy Bản cung liền biến truyền thuyết thành thật!"
"Tà Vương phi, mặc kệ như thế nào, ta sẽ không đồng ý." Thái độ Nhị Hoàng tử cứng rắn không có chỗ thương lượng.
"Được, tốt lắm! Như vậy một tháng sau, Bổn cung phái người đến nhặt xác Nhị Hoàng tử."
Nam Cung Tự vừa nói vừa đến gần kiệu, đưa tay nhấc rèm che lên, người sau lưng liền nói: "Chỉ cần ngươi có thể thắng được bản Hoàng tử, ta liền để ngươi làm Nguyên soái, thế nào?"
Ha ha, thú vị!