Bọn nha hoàn xách theo nước đi đi lại lại về phía ôn tuyền thêm nước, trong suối nước cánh hoa tươi đẹp đủ loại màu sắc hình dạng đang lay động.
"Vương phi!" Bọn nha hoàn thấy Nam Cung Tự đi vào, cung kính gọi một tiếng.
Nam Cung Tự chậm rãi ngồi xổm người xuống, tay ngọc thon thon lướt nhẹ qua ôn tuyền, nhiệt độ vừa vặn, ngước mắt liếc nhìn nha hoàn canh giữ ở một bên: "Được rồi, đều lui ra đi!"
"Dạ!"
Đợi sau khi nha hoàn rút khỏi, Nam Cung Tự bỏ xiêm y đỏ thẫm trên người đi, chỉ còn một bộ quần áo ngủ màu trắng mỏng manh như sa đi vào hồ tắm, ngâm mình trong nước ấm áp, cả người khó chịu, hạ thân giống như bị lửa thiêu làm đau, nàng nằm bên cạnh ao bạch ngọc tựa vào bên thềm thạch, tầm mắt rơi xuống vết hôn có thể thấy rõ trên ngực, đó là dấu vết hắn lưu lại, tại sao vừa nghĩ tới hắn, ở đáy lòng liền kích thích tầng tầng gợn sóng.
Thân thể Nam Cung Tự bắt đầu dần dần mệt mỏi, lười biếng khép lại cặp mắt thanh tịnh đẹp đẽ kia.
Từ trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ cùng tiếng quần áo va chạm xột xoạt, Như Nguyệt đứng ngoài phòng, đang giơ tay muốn gõ cửa thì liền nghe giọng nói dịu dàng lười biếng từ trong nhà truyền đến: "Như Nguyệt!"
Như Nguyệt rút tay trở về, đáp một tiếng: "Dạ, Vương phi!" Đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy trong suối nước nóng khói mù lượn lờ, Nam Cung Tự nửa thân trần vai, giống như con cá mạnh mẽ vẫy vùng trong nước, một đầu tóc đen nhánh ẩm ướt khoác lên trên lưng trắng nõn như ngọc của nàng, trái tim Như Nguyệt mất hồn nhìn một màn trước mắt, thế nhưng không muốn phá vỡ hình ảnh lúc này, lẳng lặng đứng đó.
"Tình huống bên kia như thế nào?"
Nam Cung Tự thấy Như Nguyệt chậm chạp chưa lên tiếng, từ từ mở cặp mắt tối đen như mực kia ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang sững sờ đứng ở trước mặt.
Như Nguyệt sững sờ, kể từ sau khi Vương phi mất trí nhớ, thì chưa bao giờ quá quan tâm tình huống bên kia, hôm nay tại sao lại đột nhiên hỏi? Nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, liền mở miệng nói: "Vương phi, Tô quản sự phái người đưa lời nhắn đến, nói là quan phủ muốn niêm phong sòng bạc cùng xuân lâu."
Nghe vậy: "Rầm rầm ——" Nam Cung Tự đứng dậy đi từ trong hồ nước ra, nàng cởi quần áo ngủ ướt nhẹp ra, đổi lại một kiện áo Thúy Yên xanh biếc, hơi nước tỏa ra màu xanh hoa cỏ trên váy dài, bên ngoài khoác chiếc yên sa mỏng màu xanh biếc: "Hả? Người nào to gan như vậy lại dám đối nghịch với bổn cung."
Như Nguyệt theo sát phía sau nàng, nói: "Nghe nói là đương nhiệm Tống tri phủ nguyên là quan phụ mẫu Ký Châu, bởi vì biểu hiện xuất sắc thăng liền 3 cấp, Tống tri phủ cương trực ghét dua nịnh, thiết diện vô tư, ngay cả Vương Gia cũng kính hắn ba phần, bởi vì hắn căm ghét bài bạc, ba tháng nhậm chức ngắn ngủi liền niêm phong tất cả sòng bạc cùng kỹ viện lớn nhỏ của thành Lạc Dương."
"Hả?" Nam Cung Tự dừng bước chân, đảo mắt nhìn về phía Như Nguyệt, cười nói: "Ngươi thật sự tra được tất cả lai lịch của vị Tống đại nhân kia."
Nghe vậy, Như Nguyệt đỏ mặt, bĩu môi nói: "Vương phi ngươi cũng đừng giễu cợt ta, ta không phải là vì sòng bạc cùng xuân lâu mới đi tra lai lịch vị Tri phủ kia." Nói thật, nàng quả thật có chút hảo cảm với vị Tống tri phủ kia, mới đầu hai mươi đã làm Tri phủ thành Lạc Dương, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa dung mạo còn rất thanh tú, chỉ là trái tim nàng đã thuộc về người khác, thề không phải Mộ Thiên Vấn thì không lấy.
"Nghe ngươi nói như vậy, bổn cung thật muốn gặp qua vị Tống tri phủ này." Nam Cung Tự nhíu mày, khóe miệng cười sâu hơn mấy phần. Tục ngữ nói đúng, quan mới nhậm chức đốt ba tầng lửa, đáng tiếc nắm lửa này của Tống đại nhân lại đốt nhầm nơi rồi.
Gần tối, mây mù thật dày nặng nề chiếm cứ trên trời, mặt trời chiều chỉ có thể chừa một chút xíu khe hở, bắn tán loạn từng ráng sắc màu đỏ thẫm, giống như cá lội ở sâu trong đại dương, tình cờ lăn lộn qua ánh sáng màu vàng.
Một xe kiệu màu vàng kim khảm ngọc do bốn người khiêng, hơi thở vững vàng đi đến hướng đường phố náo nhiệt.
Một nữ tử ngồi trên xe kiệu, tóc đen thui xoắn thành một búi tóc, trâm cài ngậm châu tinh sảo bằng vàng ròng cắm nghiêng trên búi tóc, trên trán rơi xuống tua chuỗi ngọc, sa mỏng màu trắng che mặt ngọc thanh tú, một con hồ ly trắng như tuyết nằm lười biếng trên đầu gối.
Ban đêm thành Lạc Dương khu vực phồn hoa nhất, dĩ nhiên không phải là sòng bạc cùng thanh lâu.
"Phu nhân, tới rồi." Bên ngoài kiệu truyền tới giọng nói dịu dàng của Như Nguyệt, cỗ kiệu nhẹ nhàng lung lay một chút, chậm rãi ngừng lại, dừng trước cửa một sòng bạc.
Nam Cung Tự từ cỗ kiệu đi ra, ngẩng đầu nhìn về hướng bảng hiệu phía trên: "Sòng bạc Tuyệt Sắc", nơi này chính là sòng bạc lớn nhất thành Lạc Dương, không phải là người nào cũng có thể đi vào đánh cuộc, phải là đệ tử nhà giàu hoặc là vọng môn quý tộc, mang theo năm trăm ngân lượng trở lên, là nơi vui đùa ăn chơi trác táng.
Không ai biết trang chủ sòng bạc này là người ra sao. Ngay cả mọi người làm việc trong sòng bạc cùng thanh lâu cũng không biết thân phận của nàng, chỉ biết là vị trang chủ này lai lịch không nhỏ, người thôi! Còn sống chính là vì cái chữ ‘tiền’ này, dĩ nhiên! Nam Cung tự nàng cũng không ngoại lệ, nàng gả vào vương phủ không bao lâu liền mở sòng bạc cùng thanh lâu này, muốn mở sòng bạc phải có tiền vốn, đây cũng là lý do tại sao nàng cấu kết thổ phỉ cướp bóc quân ngân của Hiên Viên Dật.
Nhưng tiền nàng kiếm được không chỉ dựa vào sòng bạc cùng thanh lâu, còn có thể thu tiền làm việc của một ít quan lại quyền quý.
Tuy nói Tà U vương có núi vàng núi bạc, nhưng bên ngoài hắn đắc tội không ít người, ở triều đình càng kết thêm không ít thù, không chừng ngày nào đó liền bị ám sát, vì để ngừa ngộ nhỡ, vẫn là giữ lại khoản tiền cho chắc chắn.
Một gã sai vặt canh giữ ngoài cửa vừa thấy là Trang chủ tới, vội vàng dẫn nàng đi vào từ sau viện, đi vào sương phòng trong lầu các.
"A, Trang chủ ngài đã tới, nếu ngài không đến, Tuyệt Sắc phường chúng ta cũng sắp bị quan phủ phá hủy." Người tới chính là quản sự sòng bạc, chỉ thấy hắn gầy trơ xương mặc một bộ gấm hoa lệ, giữ lại hai chòm râu, ước chừng bốn mươi mấy tuổi.
Nam Cung Tự cầm nước trà gã sai vặt đưa tới lên, khẽ nhấp một ngụm, nhuận cổ họng, nhíu mày cười nói: "Không phải ta đã tới sao? Ta đã nghe Nguyệt Ngân nói đến sự việc kia, ngươi đi mời Tống tri phủ tới đây ngồi một chút, đến nói chuyện niêm phong." Nguyệt Ngân trong miệng nàng chính là Như Nguyệt, bởi vì không thể tiết lộ thân phận, cho nên tên cũng sửa lại.
Vương quản sự đầu tiên là ngẩn người, không phải là Trang chủ muốn mua chuộc Tống tri phủ chứ? Nhưng mọi người đều biết Tống tri phủ là người công minh liêm khiết, nổi danh thiết diện vô tư, làm sao có thể bị mua chuộc dễ dàng? Nhưng thấy dáng vẻ Trang chủ một bộ tình thế bắt buộc, hắn liền đáp một tiếng, "Dạ!" Xoay người liền rời đi.
Như Nguyệt kêu gã sai vặt bên trong phòng đi ra, di chuyển đến gần người Nam Cung Tự, lúc này mới nói: "Vương phi, không phải là người muốn bại lộ thân phận chứ?"
"Có gì không thể?" Nam Cung Tự xem thường nói, nàng chính là muốn cho Tống tri phủ đó biết khó mà lui.
Như Nguyệt nhíu mày một cái: "Nhưng như vậy sẽ bại lộ thân phận của người, nếu truyền ra bên ngoài, dân chúng nói xấu sau lưng người, dẫn đến lời ong tiếng ve."
Phải biết nữ nhân cả đời chú trọng nhất danh tiết, sòng bạc, thanh lâu đều là nơi nữ nhân kiêng kỵ nhất.
Trên mặt Nam Cung Tự cười như không cười, nói xấu? Người nói xấu nàng còn ít sao? Nàng không chút để ý phun ra ba chữ: "Tập quen."
Khóe miệng Như Nguyệt khẽ co quắp, đúng vậy! Nếu là Vương phi khác chắc chắn có thể thu liễm, nhưng vị Vương phi trước mặt này lại trước sau khác biệt, tiếng xấu lan xa, vẫn còn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không chút nào để ý vụn vặt người ngoài thấy nàng thế nào, bội phục!
Mười ngón tay nhỏ dài của Nam Cung Tự hợp lại cùng một chỗ chồng lên nhau, chống chiếc cằm thon, lông mi nàng hơi khép, liền che lại cảm xúc phức tạp trong con ngươi kia, như đang ngẫm nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi: "Như Nguyệt, ngươi cảm thấy Vương gia đối với ta như thế nào?"
Nghe vậy, trên mặt Như Nguyệt lộ ra nụ cười ngay sau đó, chỉ nói một chữ: "Tốt!" Cũng đã chứng tỏ cái nhìn của nàng.
Nam Cung Tự nhíu mày, liếc nhìn Như Nguyệt, đảo mắt nhìn về phía vài vệt bóng đen chiếu trên song cửa sổ.
"Trang chủ, Tống tri phủ đến."
"Mời hắn vào!"
"Vâng" bóng đen kia biến mất trong tầm mắt nàng, thật lâu sau, lại lộn trở về, lần này chiếu lên song cửa sổ là hai cái bóng đen.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị Vương quản sự đẩy vào, theo sau lưng là một thiếu niên mặc quan bào màu đỏ, chỉ thấy đầu hắn mang mũ cánh chuồn, người mặc quan bào đỏ thẫm, dáng người thon dài, trên đường nét tuấn mỹ là ngũ quan y hệt đao khắc, tao nhã lịch sự, chân thành đi vào.
"Tống đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Nam Cung Tự lạnh nhạt đứng dậy, nhìn về phía hắn chỉ vào cái ghế ở một bên, ý bảo hắn ngồi xuống.
Tống Quan Ngọc nhíu mày quan sát nữ nhân che mặt trước mặt, khi hắn chống lại cặp mắt thâm thúy trầm tĩnh trong suốt kia, trong lòng khẽ run lên, một đôi mắt sắc bén, giống như có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của đối phương, ở trong quan trường hắn gặp qua rất nhiều loại người, hiểu được cách nhìn ra tính cách người khác qua tướng mạo, trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này không dễ chọc, cũng không phải kẻ tầm thường.
Người còn sót lại bên trong phòng cũng tự giác thối lui, chỉ để lại Như Nguyệt canh giữ ở một bên.
Hắn ngồi ở một bên ghế, nhìn về phía Nam Cung Tự nói: "Không biết vị cô nương này xưng hô như thế nào?"
Khóe miệng Nam Cung Tự lạnh nhạt, vết cười lúc này sâu thêm mấy phần, từng chữ một báo danh: "Tiểu nữ tử họ Nam Cung, tên một chữ Tự!"
Nghe vậy, động tác dùng quạt của Tống Quan Ngọc tạm ngừng, nhíu mày nói: "Nam Cung Tự?" Thấy nàng gật đầu một cái, không khỏi nhíu mày, kỳ quái, tại sao nghe cái tên này quen tai như vậy, giống như thường nghe dân chúng nghị luận cái tên này trên đường phố. Nhưng mà hắn rất nhanh thu liễm lại suy nghĩ, chẳng cần biết nàng là ai, sòng bạc này hắn định là niêm phong rồi!
"Nam Cung trang chủ, hôm nay ngươi gặp bổn quan, nếu là muốn dùng bạc để mua chuộc bổn quan, chỉ sợ là ngươi uổng phí ý định rồi, sòng bạc này bổn quan định là niêm phong rồi!" Giọng nói kiên định không có một tí thương lượng, đây cũng luôn luôn là tác phong của Tống Quan Ngọc.
Tròng mắt Nam Cung Tự bỗng nheo lại, môi đỏ mọng hé mở: "Nhưng nếu bổn cung dùng quyền để uy hiếp Tống đại nhân, ngươi vẫn không thay đổi ý định niệm phong sòng bạc?"
Bổn cung? Tống Quan Ngọc đưa tay vỗ bàn, chỉ vào Nam Cung Tự lạnh lùng nói: "Điêu phụ lớn mật, lại dám giả mạo hoàng thân quốc thích, chính là tử tội, uy hiếp mệnh quan triều đình tội càng thêm một bậc!"
Như Nguyệt đứng dậy, không yếu thế chút nào nói: "Người to gan là ngươi Tống đại nhân, lại dám vô lễ với Tà Vương phi như thế, tội đáng cắt đi chức quan, biếm làm thứ dân."
Tà Vương phi?
Ngón trỏ Tống Quan Ngọc ở giữa không trung rũ xuống, nhìn Nam Cung Tự, trong mắt toát ra nửa tin nửa ngờ: "Có bằng chứng gì chứng minh ngươi là Tà Vương phi?"
"Như Nguyệt!" Nam Cung Tự liếc nhìn Như Nguyệt, kêu một tiếng.
Như Nguyệt hiểu ý, từ thắt lưng áo lấy kim bài vương phủ ra, đặt trước mặt Tống Quan Ngọc: " Lệnh bài Tà Vương phủ, thấy Vương phi còn không mau quỳ xuống?"
Tống Quan Ngọc vội vàng quỳ trên mặt đất, hướng về phía Nam Cung Tự ôm quyền nói: "Vi thần không biết là Tà Vương phi, vừa rồi nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin Tà Vương phi tha lỗi."
"Tống đại nhân trực tiếp mạo phạm bổn cung, tội danh không nhỏ, nhẹ thì cắt đi chức quan, biếm làm thứ dân, nặng thì cả đời giam cầm trong địa lao, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời." Nam Cung Tự nhẹ nhàng nói, nhưng từng chữ đều mang theo gai.