Vào lúc này, người áo đen đã tiến tới gần vách đá, tay bọn họ cầm kiếm, một bước hai bước tiến tới gần hắn, đột nhiên cây cối truyền đến ‘sa sa sa’ vang dội, một nữ tử mặc váy màu tím từ trong rừng xuyên qua, khinh công rất cao, trong tay cầm một thanh bảo kiếm mang theo ánh lạnh, gót sen chậm rãi rơi trên mặt đất, chặn đường người áo đen lại.
"Người tới là ai, lại dám xông vào Lang Nhai Bảo."
Mười mấy tên áo đen không khỏi lui về phía sau một bước, trong mắt đều có vẻ hoảng sợ, người nào không biết Lang Nhai Bảo là chỗ của Lang nhân, nữ tử này chắc hẳn chính là cô gái bị Lang nhân thu nuôi trong truyền thuyết giang hồ.
Một người áo đen trong đó dẫn đầu tiến lên một bước, nói: "Bảo Thiếu chủ, bọn ta phụng mệnh phía trên ám sát Tà U vương, vì dân trừ hại, còn xin ngươi giơ cao đánh khẽ, giúp đỡ, chỉ cần giết Tà U vương, bọn ta chắc chắn sẽ tự động rời đi."
Nàng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nhìn về phía Hiên Viên Dật đang ra sức kéo nữ tử ở ngoài vách núi, hắn chính là người được thiên hạ đồn là ma quân khát máu giết người không chớp mắt? Có thể thấy thân thể hắn bị thương nặng, chật vật không chịu nổi như vậy, miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt, xem ra Tà U vương chẳng qua cũng chỉ như thế.
Chỉ là, nơi này là địa bàn của nàng, há là bọn họ muốn giết liền giết?
"Cô nãi nãi quản các ngươi làm cái gì, các ngươi dám can đảm tự tiện xông vào Lang Nhai Bảo, cũng đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài, để mạng lại."
Người áo đen nhìn nhau một cái, vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ đang muốn giết bọn hắn: "Thật không ngờ, bọn ta đắc tội."
Miệng thiếu nữ nhếch miệng lên một tia khinh bỉ ai cũng cũng nhìn ra, gót sen của nàng điểm mặt đất nhảy một cái, một ít hàn quang bất ngờ mất đi mục tiêu công kích, ánh mắt mười mấy tên áo đen tìm kiếm bóng dáng thiếu nữ: "Để mạng lại." Từ trên bầu trời truyền xuống một tiếng hét to, đạo bóng dáng kia biến mất, kiếm quang xé gió, bốn gã áo đen nhất thời hộc máu mà chết.
Mà lúc này, Hiên Viên Dật cật lực nắm tay Nam Cung Tự, liều mạng đem người treo ngoài dốc núi kéo trở về, một kích sau lưng kia đã sớm động đến lục phủ ngũ tạng của hắn, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi, một giọt hai giọt rơi trên cái trán sáng bóng của Nam Cung Tự.
"Dật, chàng mau buông ta ra, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau té xuống." Máu nhỏ xuống trán chảy xuôi trong đồng tử màu đen, tim Nam Cung Tự hung hăng quất một cái, nhìn trên mặt hắn từ từ trở nên trắng bệch, chắc là dùng tất cả hơi sức, vách đá đá vụn cuồn cuộn lăn xuống, tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ đem hắn kéo xuống, không được. . . . . .
Hiên Viên Dật cảm thấy tay của nàng đang giãy giụa, hắn trợn to con ngươi ứ máu, mấp máy môi mỏng, gầm nhẹ nói: "Nam Cung Tự, nàng vọng tưởng ta sẽ buông tay, đời này, đời sau, ta đều sẽ không buông tay của nàng, tuyệt đối không, cho nên nàng bỏ cái ý niệm này đi!"
"Ngu ngốc. . . . . ." Nhắm mắt lại, lẩm bẩm nhớ tới, lòng dạ Nam Cung Tự giờ phút này rất là dữ tợn. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nàng đã sống mấy trăm năm, đã trải qua vài đời, cũng hiểu rõ cuộc sống hồng trần, nguyên tưởng rằng nàng sẽ không vì nam nhân mà động tâm, nhưng ngẫm lại cùng hắn vượt qua hai năm, Quỷ Cơ nàng lần nữa động tâm, coi như hôm nay không chết, sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải thiên kiếp.
"Tự nhi, nắm chặt ta, chớ buông tay."
Bên tai, lần nữa vang lên âm thanh khàn khàn cố hết sức, cảm giác thân thể đang từ từ nhấc lên. Nam Cung Tự mở mắt ra, nhìn nam nhân ở bên vách đá như cũ cắn răng giữ nàng không buông, nhìn trên người hắn bị tảng đá cắt qua, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng: "Dật, chăm sóc thật tốt con của chúng ta, sống thật tốt . . . . . . ."
Lời này vừa rơi xuống, nàng chợt buông lỏng tay ra, tay của hai người từng chút từng chút kéo ra, nàng vung hai cánh tay, ống tay áo theo một cỗ lực đạo mạnh mẽ đanh thép phất phơ, áo choàng trên người theo gió phiêu dật lên, nhắm hai mắt lại, từng chút từng chút rơi xuống dưới vách đá.
"Không cần Tự nhi ——" chỉ nghe một tiếng gầm nhẹ tê tâm liệt phế ở bên vách đá, Nam Cung Tự hơi nhíu mày, cảm giác ngang hông căng thẳng, thân thể lạnh lẽo bị cái gì ôm chặt lấy, hàng mi thon dài khẽ run, chậm rãi mở mắt, phát hiện mình bị Hiên Viên Dật bảo hộ ở trong ngực thật chặt.
"Cái người đại ngu ngốc này, tại sao chàng cũng nhảy xuống cùng, biết rất rõ ràng làm như vậy sẽ chết. . . . . . ngô ngô ——"môi anh đào đang lảm nhảm bị Hiên Viên Dật bá đạo khống chế, mang theo nồng đậm tham muốn giữ lấy lưỡi đang tùy ý cướp đoạt hương thơm của nàng, bàn tay như rắn nước nắm hông của nàng hông thật chặt. Chân mày nàng cau lại, bàn tay đấm nhẹ lồng ngực rắn chắc của hắn, thật lâu mới rời khỏi môi của hắn, có chút xấu hổ thì thầm: "Đã là lúc nào rồi, chàng còn rãnh rỗi đùa giỡn ta?"
"Tự nhi . . . ." Nam nhân giống như không nghe thấy nàng oán trách, bàn tay đỡ cái ót của nàng, đem đầu nàng vùi vào trong ngực của mình, hai người không ngừng rơi xuống dưới, vạt áo bị gió thổi lên: "Ta nói rồi đời này cũng sẽ không buông tay của nàng ra, cho dù chết cũng muốn chết cùng một chỗ, mất đi nàng, ta tuyệt sẽ không một thân một mình sống trên cõi đời này."
Nam Cung Tự một hồi đau lòng, không hiểu sao từ đầu quả tim lan tràn ra, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nở rộ nụ cười, đã là lúc nào rồi, hắn vẫn còn cười được, nàng lo lắng đến chết, nước mắt lạnh lẽo theo khóe mắt chảy ra, từng thấy qua nhiều kẻ ngu ngốc, chưa từng thấy qua hắn ngu ngốc như vậy. Không tự chủ ôm chặt eo nam nhân. Nam Cung Tự cười, cảm giác mình là nữ nhân may mắn nhất trên thế giới này, gặp được người yêu nàng như vậy, nàng cũng yêu hắn. Còn muốn đòi hỏi thêm gì?
Lần này, nàng rốt cuộc không cần một thân một mình chịu cô đơn ngày qua ngày, bởi vì trên đường xuống địa ngục, còn có hắn đi cùng.
Không biết đợi đến lúc Hắc Bạch Vô Thường đến câu linh hồn của nàng thì có thể kinh ngạc đến mức nhét vừa quả trứng gà vào trong miệng hay không?
Phật nói, giết người thì đền mạng, nếu không đền mạng chết nhất định sẽ xuống địa ngục, chịu hết 18 tầng thống khổ, nàng sẽ ở mỗi một tầng địa ngục chờ hắn, cho đến lúc đầu thai.
Đột nhiên hai người rớt xuống trên một gốc cây ngoài vách đá, sau đó lại hung hăng rớt xuống đá vụn ở bên một dòng suối nhỏ, cho đến lúc té xỉu, hắn vẫn như cũ ôm thật chặt đầu của nàng không buông tay.
Bùn đất thấm nước giống như sắc nắng ban mai điểm vài vết hoa hồng, chim sơn ca cất tiếng hót đầy trời, tất cả đều bao phủ ở trong ánh nắng ban mai nhu hòa, bóng cây con dần dần phai nhạt, sao trời dần dần biến mất.
"Lão Hắc, ngươi xem ở đó, nhanh, đợi trời sáng sẽ lỡ giờ." Bạch vô thường tay cầm một quyển sổ sách, từ trong đất đi ra ngoài, hướng về phía Hắc vô thường vừa từ trong đất chui ra được nửa người thúc giục.
Hắc vô thường tay cầm một sợi dây xích cùng đao câu hồn, lười biếng ngáp một cái, không nhịn được nói: "Biết, thúc giục cái gì mà thúc giục, ta đây không phải chạy đến rồi sao?" Kéo xích sắt thật dài đi tới, nhìn một nam một nữ ôm nhau thật chặt, liếc mắt: "Thiệt là, chỗ nào không đi, lại đi Lang Nhai Bảo nói chuyện yêu đương, người phàm bây giờ a! Cũng không biết quý trọng tánh mạng, té chết đáng đời."
Bạch vô thường nhìn mặt trời mới từ trên đỉnh núi phía sau lộ ra, sắc mặt càng trắng, vội vàng thúc giục: "Tốt lắm, ngươi tạm thời nói ít một câu sẽ sống sao? Nhanh lên một chút, mặt trời cũng sắp lên."
Lông mày màu đen của Nam Cung Tự khẽ nhăn nhẹ, bên tai không ngừng truyền đến giọng nói chói tay này, nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy một đại mập mạp đen thui tay nâng câu hồn đao, đang đánh tới hướng Hiên Viên Dật: "Dừng tay!"
Động tác trong tay Hắc vô thường ngưng lại thật sâu, ánh mắt hai người nhìn nhau, một giây, hai giây, ba giây, Hắc vô thường lôi kéo Bạch vô thường kích động nói: "Lão Bạch, ngươi xem một chút nữ nhân này có phải đang ngó chừng ta hay không?"
"Hình như là. . . . . ." Bạch vô thường như có điều suy nghĩ nói.
Hắc vô thường không tin, năm ngón tay ở trước mắt nàng đung đưa, thấy nàng trừng mắt nhìn, ngu ngốc hỏi "Ngươi. . . . thấy được ta?"
"Nói nhảm!" Nam Cung Tự bị đau từ trên mặt đất đứng lên, nhìn nam tử một đen một trắng, chắc hẳn chính là huynh đệ Hắc Bạch vô thường hai quỷ đi!
Hắc Bạch vô thường đưa mắt nhìn nhau một cái, ngẩng đầu nhìn vách đá cao không thấy đầu, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Nam Cung Tự, quan sát tỉ mỉ một lần, thần, địa phương cao như vậy té xuống, thế mà không chút tổn hao nào?
Sắc mặt Hắc vô thường thì càng tối, vâng vâng dạ dạ núp ở sau lưng Bạch vô thường, chỉ vào Nam Cung Tự nói: "Lão Bạch, có yêu quái, có yêu quái."
Bạch vô thường hận không thể quất hắn một bạt tai, yêu quái thì thế nào? Bọn họ là Câu Hồn Sứ Giả trong tam giới, còn sợ một tiểu yêu như nàng hay sao? Đưa đao câu hồn trong tay lên nhắm ngay Nam Cung Tự: "Tiểu yêu ở đâu, lại dám ngăn trở huynh đệ ta làm việc, nếu như bị Diêm Vương gia biết, tiểu yêu này chỉ sợ cũng phải xuống 18 tầng địa ngục, thức thời thì nhanh chút tránh ra, đừng chậm trễ thời gian chúng ta câu hồn."
Nam Cung Tự trực tiếp liếc mắt nhìn bọn hắn, ** trắng trợn không thèm để tâm lời uy hiếp của hắn, cảm giác nhuyễn thạch tán đã đã tiêu hao hết, thân thể cũng đã từ từ khôi phục thể lực, nàng không cần phải theo chân bọn họ nói nhảm, trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh đao hình lưỡi liềm: "Nếu ta là tiểu yêu, các ngươi chính là tiểu quỷ." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Hắc vô thường mắt tinh, nhìn một cái liền nhận ra đó là Quỷ Cơ câu hồn đao, hai quỷ một lần nữa dùng ánh mắt quan sát nữ tử trước mắt, không đúng! Quỷ Cơ không phải cửu vĩ hồ sao? Tại sao lại là người? Chỉ là có thể gọi ra câu hồn đao, sợ rằng thiên hạ hiện tại cũng chỉ có một người Quỷ Cơ, dù sao câu hồn đao này là thần vật.
"Ngươi là Quỷ Cơ? Làm sao ngươi lại cùng người phàm rơi xuống chỗ này?" Bạch vô thường theo bản năng hỏi.
Nam Cung Tự nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Dật đã không có hơi thở, môi đỏ mọng bĩu một cái, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hắc Bạch vô thường: "Ngươi không cần biết những thứ này, ngươi chỉ cần về nói lại cho Diêm Vương gia, hắn là người của Quỷ Cơ, không cho phép người nào câu đi hồn của hắn, nếu không cho dù ta tan thành mây khói cũng sẽ theo xuống địa ngục đem hắn đoạt lại."
Hắc Bạch vô thường ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, trong địa ngục người nào không biết Quỷ Cơ là tên không sợ trời không sợ đất, một trăm năm trước vì một nam nhân nàng đã từng làm qua chuyện như vậy, thiếu chút nữa đem Diêm vương điện loạn lên, không biết qua bao lâu mới có thể bắt lại lũ quỷ nhân cơ hội chạy đi kia, thêm việc cho huynh đệ hai người bọn họ. Cũng không biết sao những đầu trâu kia lại chọn nàng làm Câu Hồn Sứ Giả? Quả thực là một đại khắc tinh của địa ngục.
Bộ mặt Bạch vô thường phòng bị nhìn chằm chằm nàng, cảnh cáo nói: "Quỷ Cơ, ngươi chớ có ngông cuồng, lần trước ngươi đem địa ngục quấy rối long trời lở đất, Diêm Vương gia nhân từ không cùng ngươi so đo, lúc này ngươi lại muốn cản trở quỷ sai làm việc? Trong mắt ngươi có còn quỷ này hay không? Cho rằng địa ngục chúng ta đều là một lũ quỷ vô năng? Lão Hắc, đem Quỷ Cơ tóm lại cho ta, để chờ Diêm Vương gia xử lý."
Hắc vô thường hừ lạnh một tiếng: "Tại sao ngươi không đi tóm nàng?"
Mặt trời từ trên đỉnh núi phía sau lộ ra, ban đầu chỉ có mấy đạo tia sáng ấm áp cùng đêm tối mát mẻ sắp biến mất trao đổi ở một chỗ, ánh nắng nhức mắt chiếu lên trên người Hắc Bạch vô thường, Bạch vô thường khổ sở lấy tay che mặt bị nướng: "Hỏng bét, tránh mau." Hắn biết chỉ bằng huynh đệ hai quỷ bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của Nam Cung Tự, không thể làm gì khác hơn là tránh trước sau đó hướng Diêm Vương gia tố cáo.
"Lão Bạch, ngươi không có lương tâm, chờ ta một chút." Hắc vô thường nhìn Bạch vô thường chạy không còn bóng dáng, hắn vội vã chuyển vào trong đất, biến mất ở trong tầm mắt Nam Cung Tự.