"Không, ngươi sẽ." Nhất định sẽ, ha ha. . . . . .
Không, ta nhất định sẽ không.
Nam Cung Tự cắn răng, trong lòng âm thầm tức giận, Quỷ y này trong lời nói giấu điều gì, một bộ giống như đoán chừng nàng sẽ làm như vậy, mặc kệ như thế nào, bớt tiếp xúc với người này vậy.
Tay thon dài của Hiên Viên Dật chẳng biết lúc nào thì quấn một con mãng xà, đáy mắt hắn âm độc giống như rắn rết, ánh mắt nhìn Quỷ y thỉnh thoảng dâng lên một tia hàn quang nguy hiểm, im hơi lặng tiếng uy hiếp Quỷ y.
"Tê ——" mãng xà nghiêng đầu nhìn về phía hai tiểu nãi oa đang rúc vào trong ngực Nam Cung Tự, khạc ra đầu lưỡi, nước miếng chảy ra, có loại suy nghĩ kích động muốn một hớp nuốt vào, nhưng bị con mắt Hiên Viên Dật liếc đến rét lạnh.
Trừng mắt nhìn tới, nó không thể làm gì khác hơn là bỏ cái ý niệm này đi.
Hai bảo bảo vốn là đang hưởng thụ ở trong ngực Nam Cung Tự đột nhiên mở ánh mắt như nước long lanh ra, tò mò nhìn về phía con rắn trên cánh tay Hiên Viên Dật, bắt đầu hưng phấn khác thường kêu lên.
: "Ngô nha nha nha." Hai tiểu tử kia chẳng những không úy kỵ mãng xà, hơn nữa lá gan đặc biệt lớn, vậy mà dùng tay đi ghìm chặt cổ của mãng xà, Đồng nhi, Ngưng nhi hưng phấn hướng về phía Nam Cung Tự bày ra nụ cười khả ái.
Dường như. . . . . . con mãng xà này đã trở thành món đồ chơi.
Hiên Viên Dật vui vẻ, không ngờ hai bảo bối con trai cùng con gái hắn lớn mật như thế này, không hỗ là đứa bé của Hiên Viên Dật hắn!
"Ha ha ha. . . . . . Không ngờ Bổn vương lại có một đôi nhi nữ gan dạ sáng suốt hơn người như thế, tới ~ Đồng nhi, Ngưng nhi, thích con này mãng xà sao?" Hiên Viên Dật không chút kiêng kỵ phá lên cười, một tay hắn ôm Đồng nhi đang nắm mãng xà, một tay ôm Ngưng nhi đang nắm cái đuôi mãng xà, thấy con ngươi hắn lóe ra ánh sáng, dùng sức, cực kỳ dùng sức gật đầu: "Được, nếu các con thích như vậy, Phụ vương liền đem con này mãng xà ban cho các con làm đồ chơi."
Đồ chơi? khóe miệng Hiên Viên Tuyệt cùng Linh Xảo Nhi rất ăn ý co quắp, món đồ chơi ở chỗ nào? Rõ ràng chính là con trăn lớn ăn thịt người không cần nhai, nghe lời Vương gia nói, ngộ nhỡ thương tổn Tiểu Thế tử cùng Tiểu Quận chúa, xem đến lúc đó hắn còn cười ra tiếng được không!
Ngược lại Quỷ y một bộ bình tĩnh nhìn hai nãi oa trong ngực Hiên Viên Dật, mãng xà lớn như vậy ngay cả hắn đều có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi cảm thán, quả thật là đứa bé cửu vĩ hồ sanh, vừa mới ra đời chưa được mấy canh giờ, lá gan lại lớn như vậy, lớn lên chẳng phải là sẽ lật tung trời? Ha ha, có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ.
Nam Cung Tự cũng không lo lắng cho đứa bé, ngược lại là lo lắng con mãng xà này đi theo Vương gia vài chục năm sẽ không còn sống được lâu nữa.
"Bẩm Vương gia, Nam Dương vương, Ninh Vương, Chu Vương tam đại phiên vương tự mình tới cửa bái phỏng, đưa lên thư hàng, nguyện theo Vương gia." Mộ Thiên Vấn hai tay cầm khay, vén miếng vải khoác trên khay vàng lên, phía trên để ba bản thư hàng, hắn mới vừa đi vào, nhìn hai tiểu chủ đem con mãng xà kia chơi đùa đầu lưỡi, sắc mặt liền đại biến, khóe miệng không ngừng co quắp, rút đến mức khóe miệng tê dại mới thôi. Nghĩ đại nam nhân như hắn, đối với con mãng xà này lại sợ hãi đến thiếu chút nữa mềm chân, hắn còn không can đảm bằng hai đứa bé a!
Ánh mắt Hiên Viên Dật lạnh nhạt quét mắt nhìn bài thi trên tay Mộ Thiên Vấn, đem Đồng nhi cùng Ngưng nhi ôm cho Nam Cung Tự, ngồi dậy, một đầu tóc đen như mực ở dưới ánh nắng chiếu xuống dâng lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, tự nhiên bao quanh thân thể, tay thon dài của hắn cầm ba bản bài thi lên, cũng chỉ là không chút để ý liếc mấy cái, liền khép bài thi lại, nhàn nhạt mở miệng: "Xem ra bọn họ là người thông minh, người thông minh mới có thể lựa chọn như vậy."
Mộ Thiên Vấn sững sờ hoàn hồn, tầm mắt rơi vào trên người Hiên Viên Dật, sau khi quan sát một phen, cúi đầu dò hỏi: "Vương gia, Nhị hoàng tử xử trí như thế nào?"
Hiên Viên Dật không suy nghĩ, dừng tay nói: "Giết."
"Không được!" Không chờ Mộ Thiên Vấn đáp lại, Nam Cung Tự liền mở miệng ngắt lời. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Hiên Viên Dật nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt thâm thúy nhìn Nam Cung Tự, chẳng biết tại sao, khi nàng nói hai chữ không được này, làm hắn rất nóng nảy, trong lòng mơ hồ còn có một cỗ vị chua đang lưu động, mùi vị này không chỉ có mình hắn cảm thấy, ngay cả người bên cạnh đều cảm giác được trong không khí có một cổ ghen tức từ trên người hắn tản mát ra.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay phải lên, nâng cằm xinh xắn của nàng, dùng sức đem mặt ngọc của Nam Cung Tự nâng lên, cau mày, ẩn ở dưới mặt nạ lộ ra vẻ phức tạp: "Nàng muốn xin tha cho hắn?" Trong âm thanh, rất lạnh rất lạnh, còn bao gồm sát khí.
Nam Cung Tự dĩ nhiên biết hắn đây là đang ăn dấm, chỉ là. . . . . . "Nhị hoàng tử không thể giết, nhất định phải thả hắn."
Nghe giọng điệu nàng, là rõ ràng vì Nhị hoàng tử cầu tình, trong lòng Hiên Viên Dật càng thêm hiện lên ngọn lửa không tên, vốn cho là Nhị hoàng tử tự mình đa tình, nhưng thấy nàng bảo vệ Nhị hoàng tử như thế, chẳng lẽ nàng không sợ hắn tức giận sao? Nàng ở bên cạnh hắn đã hai năm rồi, có lúc hắn cảm giác nàng đối với hắn rất lạnh nhạt, không thèm quan tâm chút nào, thậm chí hắn cho là nàng bởi vì lời hứa ban đầu đó mới lưu lại.
"Lý do!"
Tròng mắt Nam Cung Tự giống như một thanh gương sáng nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng không muốn ở trước mặt hắn nói dối: "Nhị hoàng tử không chỉ là hoàng thân quốc thích, hơn nữa còn là người hiền lương trong miệng dân chúng cùng nhân sĩ giang hồ."
Hiên Viên Dật hừ lạnh nói: "Bổn vương biết hắn là người có tài đức." Bộ dáng ngụy quân tử kia trừ hắn ra còn ai vào đây?
Cũng là bởi vì con cháu Đường Uyên, hắn mới để ý hơn, không giết không được.
Nam Cung Tự đem hai tiểu tử trong ngực đặt lên giường, đứng dậy nhìn về phía nam nhân của nàng, như có điều suy nghĩ trầm giọng nói: "Cũng bởi vì là hắn, cho nên Vương gia càng không thể giết hắn. Nhị hoàng tử chính là Quân vương Ngô quốc, ở trong triều cùng trên giang hồ có không ít người thần phục hắn, Vương gia giết Hoàng thượng cùng Thái hậu, đã khiêu khích dân chúng xôn xao. Nếu vào lúc này đối với Đường thị nhất tộc đuổi tận giết tuyệt, chẳng lẽ chàng không sợ mất lòng dân sao?"
Hiên Viên Dật mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng một khi mất lòng dân, liền dẫn tới các lộ Phiên vương tạo phản, chẳng lẽ muốn giết hết mọi người mới có thể bình ổn sao?
Không, hắn sẽ không làm như vậy.
Một câu của Nam Cung Tự đánh thức hắn, nhất thời tỉnh ngộ, Hiên Viên Dật biết tính nghiêm trọng khi giết Nhị hoàng tử, hắn cắn răng: "Nói như vậy Bổn vương không thể giết Nhị hoàng tử được?"
Tuy nói như thế, nhưng hắn thế nào đều cảm thấy Nam Cung Tự là có ý che chở cho Nhị hoàng tử, điều này khiến cho trong lòng hắn không có tư vị gì!
Nam Cung Tự nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, cười nói: "Giết, nhưng nhất định phải khiến cho hắn tự chọn tử lộ."
Nghe vậy, Hiên Viên Dật xoay người không hiểu nhìn vẻ mặt cùng nụ cười của nàng, trong hồ lô nữ nhân này rốt cuộc bán thuốc gì? Nhíu mày: "Khiến cho hắn tự chọn tử lộ như thế nào?"
"Ta chỉ là đưa cho Vương gia nhắc nhở, về phần như thế nào khiến cho hắn tự chọn tử lộ, vậy thì phải xem Vương gia làm như thế nào." Nụ cười của Nam Cung Tự nồng hậu, nàng không nói, hắn nhất định biết.
Ngược lại Hiên Viên Tuyệt là một người thông minh, vừa nghe là biết ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt run rẩy, ý niệm lóe lên rồi chợt mất, vội vàng đến gần sau lưng Hiên Viên Dật, nhỏ giọng nói: "Vương huynh, Nhị hoàng tử không phải muốn mưu triều soán vị sao? Vậy thì chúng ta cho hắn cơ hội này."
Hiên Viên Dật như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, hiểu ý của hắn, xoay người chắp tay, nhìn về phía Mộ Thiên Vấn bảo vệ ở một bên, trầm giọng nói: "Thiên Vấn, truyền khẩu dụ của Bổn vương, Vương phi thay Bổn vương sinh long phượng thai, khắp chốn vui mừng, Bổn vương không muốn đại khai sát giới, đặc xá Nhị hoàng tử tội chết, đem Nhị hoàng tử thả ra khỏi địa lao."
Mộ Thiên Vấn cau mày, vẻ mặt ngu độn, len lén liếc nhìn nụ cười trên mặt tiểu Vương gia, trong lòng càng thêm nghi ngờ: "Dạ" Vương gia làm việc luôn luôn thích người khác hỏi nhiều một câu, hắn liền không có hỏi nhiều.
Nhìn bóng lưng Mộ Thiên Vấn đi ra ngoài phòng, Hiên Viên Dật than một tiếng, từ trên mâm đựng trái cây cầm một quả quýt lên, đẩy ra một múi quýt đút vào trong miệng Nam Cung Tự, thấy chân mày nàng cau lại, miệng nhếch lên một ý cười sâu xa, tiếp tục cầm múi quýt đặt bên miệng nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng nhấn một cái, đem múi quýt nhét vào trong miệng nàng: "Chua không?"
Nam Cung Tự cắn quýt chua, hàm răng chua thẳng lên, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp con ngươi thâm thúy lo lắng kia, gật đầu một cái: "Rất chua."
"Chua là được rồi." Hiên Viên Dật cười híp mắt nhìn vẻ mặt thú vị của nàng lúc đó, mùi vị chua này sao có thể so sánh vị chua trong lòng hắn?
Nam nhân này quả nhiên là một bình dấm chua, cười lên đều mang mùi dấm.
"Vương gia đang tức giận?" Nam Cung Tự nhíu mày nhìn hắn.
Hiên Viên Dật sững sờ một chút, quét mắt nhìn Quỷ y cùng Hiên Viên Tuyệt đang vây xem, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, không thể nghe thấy lên tiếng: "Ừ."
Quỷ y cười ha hả nói: "Vương gia không phải tức giận, mà là đang ghen, mùi dấm này thật đúng là chua a!"
"Vương huynh, lăng mộ rốt cuộc muốn phái người nào đi đây?" Hiên Viên Tuyệt ngắt lời nói.
Không chờ Hiên Viên Dật mở miệng, Nam Cung Tự liền nói: "Ta đi!"
Hiên Viên Dật nghiêng đầu nhìn Nam Cung Tự thật sâu, hồi lâu, mím mím môi: "Ai cũng có thể đi, duy chỉ có nàng là không được."
Nam Cung Tự không vui nói: "Tại sao? Chẳng lẽ chàng không tin ta?"
Chân mày Hiên Viên Dật cau lại, hai tay hắn nắm thật chặt bả vai của nàng, đôi mắt thâm thúy đe dọa nhìn nàng, trên mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tự nhi nghe lời, nơi đó không phải là người nào cũng có thể đi, thân thể nàng vừa mới khôi phục, ta không yên lòng để nàng đi, cũng không thể để nàng đi mạo hiểm như vậy."
"Tuy nói như thế, nhưng ta nhất định phải đi." Thái độ của Nam Cung Tự rất kiên định. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Tại sao?"
Tại sao? Thật ra thì nàng không phải là vì tầm bảo, chỉ là nàng muốn tận mắt nhìn thấy bảo vật gì có thể khiến cho Trần Tử Hiên không tiếc đuổi tận giết tuyệt nàng, có thể khiến cho Hiên Viên Dật khẩn trương như thế, nhưng đối mặt với câu hỏi của hắn, nàng lại không biết nên nói cho hắn biết hay không, không muốn làm cho hắn ghen, càng không muốn để cho hắn hiểu lầm trong lòng nàng còn có người khác.
Nhưng. . . . . . .
Nàng không muốn nói dối, không muốn nói dồi hắn.
"Lý do rất đơn giản, bởi vì khối ngọc kia Quỷ Cơ mới chịu khổ bị đốt lửa cháy bừng bừng, bởi vì khối ngọc kia ta mới có thể gặp được chàng, cho nên ta nhất định phải đi."
Hiên Viên Dật sững sờ một chút, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ do dự, chần chờ nói: "Nhưng thân thể nàng vừa mới hồi phục như cũ. . . . . . ."
"Dật, chàng đi theo giúp ta không?" Tay nhỏ bé của Nam Cung Tự lạnh lẽo đang ôm lấy gương mặt của hắn, ánh mắt run rẩy, ánh mắt rất là chăm chú nhìn hắn.
"Được." Một chữ nhàn nhạt từ trong miệng hắn khạc ra.
"Ngô ô ô!" Hai tiểu tử kia nằm lỳ ở trên giường, dùng sức nằm sấp hướng về phía Nam Cung Tự.
Mẫu thân hôn, đừng vứt bỏ Đồng Đồng cùng Ngưng Ngưng ~
Nam Cung Tự sững sờ một chút, xoay người nhìn về phía hai tiểu tử đang nằm lỳ ở trên giường kia, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm nàng, giống như đang nói bọn họ cũng muốn đi, nàng ngồi xổm xuống, đôi tay rơi xuống hai cái đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt ba cái, nheo tròng mắt, nghiêm túc nói: "Không được, các con không thể đi."
Chỉ thấy con ngươi trong suốt của hai tiểu tử kia lóe lên ba cái, một hạt nước mắt trong suốt đang ở trong hốc mắt chuyển động, tiểu Đồng nghẹ khuất phủi cái miệng nhỏ nhắn: "Ngô ô ô ~"
Mẫu thân không cần Đồng Đồng cùng muội muội. . . . . . .
Nam Cung Tự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng nhi hết sức uất ức, con ngươi lần nữa nheo lại, trên mặt nghiêm túc, mấp máy môi đỏ mọng: "Đồng Đồng không được dạy hư muội muội, nếu không mẫu than sẽ không vui!"
Đồng nhi thật là uất ức, bắt đầu ở trên giường mềm nhũn lăn qua lăn lại.
Ta. . . . Ta. . . . Không cần ~ Đồng Đồng sẽ phải cùng mẫu thân ở chung một chỗ ~
Ngưng nhi thấy thế, học theo ca ca lăn ở trên giường.
Nam Cung Tự than một tiếng, hoàn toàn không cách nào với hai người oa tử này, nàng đứng dậy bất đắc dĩ nhìn về phía Hiên Viên Dật.
Hiên Viên Dật liền giật mình: "Khụ khụ ~" che miệng hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Không được." Nhàn nhạt khạc ra hai chữ không có chỗ thương lượng. . . . . .